Lúc Ninh An bình an vô sự trở về từ hoàng cung, Hạ Chỉ Ngôn ngồi ngay ngắn trong thư phòng. Trong tay hắn là cuốn sách ngày thường nàng hay đọc, ánh mặt trời chiếu trên người hắn đẹp đẽ như vậy, dường như không thuộc về nơi trần thế này.

Nàng đứng ở trước cửa nhìn hắn, chậm rãi nói bằng giọng trần thuật: “Bệ hạ bị ta giam lỏng.”

“Thái tử bị tống giam. Đại khái tội danh ngay cả chàng cũng không ngờ được, hắn ta không phải máu mủ hoàng tộc. Còn dám nói muốn chích máu nhận thân? Nghiệm đi nghiệm lại, kết quả hắn mới là giả.”

“Ít ngày nữa ta sẽ đăng cơ.”

“Ha, chàng đánh cờ xong rồi sao?”

Nàng cứ nói liên miên cằn nhằn ở trước cửa, dường như nói mãi không hết.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc nàng là Ninh An, hay là Ninh Vân?”

Ninh Vân không nói gì, Hạ Chỉ Ngôn liền nói tiếp: “Ngươi sớm biết là ta, liền thẳng thắn dung túng ta. Cố ý diễn kịch trước mặt ta, cố ý để ta nghĩ rằng ngươi là Ninh An, để ta nói cho Thái tử, sau đó để Thái tử sập bẫy chết.”

“Nếu ngươi là Ninh An, tại sao lại có huyết thống hoàng tộc? Nhưng mà, nếu ngươi là Ninh Vân, ngươi. . .” Hắn dừng lại, lẳng lặng nhìn thiếu nữ mỉm cười trước mặt: “Sao hôm nay ngươi lại như vậy? Ninh Vân, cô gái này, nàng ấy thực sự không hợp với hoàng cung. Nàng quá mức mềm yếu, tuy có chí hướng nhưng không thể nào thủ đoạn như ngươi được. . .”

“Ngươi còn dám gọi tên nàng ấy sao?!” Nghe hắn gọi tên Ninh Vân, Ninh An đột nhiên lên giọng.

Ninh An, đúng, nàng là Ninh An.

Ninh An nàng mới là công chúa thực sự. Khi tiến cung, thiếu nữ đi cùng nàng nói: “Ninh An, ngươi mới là công chúa thực sự, mục tiêu của bọn họ tất sẽ là công chúa, vì vậy ngươi chỉ cần bí mật ở trong bóng tối. Ta và ngươi có dung mạo tương đồng, ngày thường cứ coi ngươi là nha hoàn, còn ta là ngươi đi!”

Nàng không cản được nàng ấy, liền đồng ý.

Ninh An mỉm cười nhìn người trước mặt nhưng giọng điệu lại âm lãnh, lạnh lùng trần thuật: “Ngươi có biết khuôn mặt này của ngươi có rất nhiều ích lợi không? Bởi vì khuôn mặt này, biết rõ ngươi có qua lại với Thái tử phi, ta và Ninh Vân vẫn buông tha cho ngươi. Vì khuôn mặt này của ngươi, Ninh Vân bỏ mặc gia tộc khác có nhiều quyền thế hơn mà chọn ngươi làm Phò mã. Vì khuôn mặt này của ngươi, ta nhịn ngươi, lần nữa lại lần nữa buông tha cho ngươi. Ngươi còn muốn gì nữa đây?!”

Ninh An cũng không nhịn được nữa, đột nhiên hét lên tên của đối phương: “Hạ Chỉ Ngôn, rốt cuộc ngươi có tim không?!”

“Ninh Vân đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại hạ độc hại chết nàng.” Từng bước ép sát, từng câu từng chữ như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim.

“Khuôn mặt của ta và Ninh Vân giống nhau như đúc, ta thay nàng sống. Ta cũng đối tốt với ngươi như vậy, một lần lại một lần buông tha, nhưng ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ.”

“Ta đã định buông tha tất cả, cùng ngươi sống trọn kiếp này.”

“Nhưng mà chỉ cần một cuộc thăn dò, một cuộc thăm dò nho nhỏ như vậy. . .” Ninh An dừng chân, nhìn người trước mặt, mặc cho nước mắt rơi không tiếng động: “Hạ Chỉ Ngôn, ta không chờ được Thanh Ngôn, nhưng cũng không nắm được trái tim ngươi.”

“Chắc là số ta đã định, cả đời cơ khổ chăng?”

Nói xong, nàng liền xoay người rời đi, lại bị người sau lưng nắm chặt cánh tay. Nàng quay mặt lại, đang định mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của người trước mặt: “Ngươi nói, ngươi đang đợi ai?”

“Thanh Ngôn.” Ninh An nhìn khuôn mặt trước mắt giống với người kia đến cực điển, dịu dàng vuốt nhẹ ngũ quan người trước mặt: “Người ta chờ đợi, tên là Thanh Ngôn.”

Thanh Ngôn. . .

Thanh Ngôn. . .

Trong trí nhớ, hai đứa bé kia chính là gọi mình như vậy.

Không nhớ rõ khuôn mặt của hai nàng, không nhớ rõ tên hai nàng vì bị uống thuốc phá huỷ kí ức. Chỉ còn lại những mảnh vụn kí ức lẻ loi rời rạc, cố mà chắp vá chúng.

Một người là em gái mình.

Một người kia. . . Là người con gái mình yêu tha thiết.

Thế là hắn cứ dạo quanh trần thế không mục đích, mãi đến một ngày nào đó nghe thấy Thái tử phi cao quý kinh ngạc gọi tên hắn: “Thanh Ngôn?”

Thế là hắn nghĩ, hắn tìm.

Hắn nghĩ, khó khăn lắm mới tìm lại được em gái của mình, không tiếc vì nàng giết người, vì nàng mà tổn thương kẻ khác.

Nhưng mà cuối cùng, tất cả lại bị một câu nói của người con gái trước mặt này đập tan hoàn toàn.

—— người ta chờ đợi, tên là Thanh Ngôn.