Editor: Linh Ngọc

Thật ra tiền thiếu bố dượng không tính là nhiều, trước đây phần lớn nợ nần, sau khi cha qua đời đã dùng nhà cửa ruộng đất để trả sạch nợ, bố dượng giúp đỡ cũng chỉ là một phần nhỏ.

Xe chen nhau phía trước đã bắt đầu di chuyển, Mục Thanh vừa khởi động xe vừa tiếp tục hỏi cô, "Mỗi tháng em phải trả cho bố dượng bao nhiêu?"

"Ba nghìn."

"Vậy còn khoảng gần ba năm."

Cái này còn cần anh nói? An Dịch liếc mắt nhẹ.

"Tôi nhớ lần trước em nói ông nội ở viện dưỡng lão, cái này cũng em bỏ tiền ra sao? Khoảng bao nhiêu?

"Đại ca, sao anh hỏi nhiều vấn đề vậy?" An Dịch có chút không kiên nhẫn, cho dù là ai khi bị người khác đào bới chuyện riêng tư đều khó chịu, hơn nữa còn thảo luận chuyện không vui của người khác.

Gương mặt Mục Thanh hiện rõ ánh đèn thấp thoáng lúc sáng lúc tối bên ngoài, giọng điệu anh thản nhiên, "Hiếu kỳ thôi mà, thế nào, không thể nói sao? Rất bí mật à?"

Đây là chuyện bí mật sao?!

An Dịch cảm thấy mình bắt đầu có chút ghét người này, cô mím môi quyết định duy trì sự im lặng. Mục Thanh không nghe được tiếng nói, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái này trầm xuống nhìn thẳng về phía trước, tất nhiên là đang không vui rồi. Anh cười nhạo một tiếng, giơ tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô, phát hiện sợi tóc rất mềm, trơn bóng, xúc cảm rất tốt, lập túc vuốt nhẹ hai cái.

Em gái An sau khi hết kinh ngạc thì nhíu mày lại nghiêng người sang một bên, né tránh bàn tay của anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp cảnh giác nhìn anh, như mèo hoang sắp sửa xù lông.

Kỳ thực Mục Thanh cũng có chút kinh ngạc trước hành động của mình, chỉ là anh rất giỏi che giấu, vì thế biểu hiện ra ngoài chính là bình tĩnh thu tay về, một lần nữa hai tay lại cầm tay lái mà thôi. Thấy cô dùng ánh mắt nhìn lưu manh để nhìn mình, rất bình tĩnh nói, "Sao lại để ý vậy chứ, vừa rồi tôi không có ác ý."

Không có ác ý mà anh táy máy tay chân!

Anh Dịch trừng mắt thật to, không lên tiếng la mắng. Cô nghĩ người này không thể nói lý được, trước đó cô còn cho rằng anh là người lạnh lùng kín đáo, bây giờ đột nhiên cảm thấy, có thể anh không phải là người tốt.

"Chỉ vuốt tóc em thôi mà, không cần phải ngạc nhiên thế?" Giọng nói Mục Thanh nhàn nhạt, vừa lúc phía trước đèn đỏ, anh đạp phanh lại, nghiêng người quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút khinh thường nói, "Tuy rằng em trông khá đẹp, nhưng người đẹp tôi thấy nhiều rồi, đừng suy nghĩ nhiều, trong mắt tôi em chỉ là một cô nhóc thôi."

Tôi đây thật cảm kích ngài.

An Dịch trực tiếp trở về dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, giọng nói đều đều, "Anh thả tôi ở đầu đường trước mặt đi, tự tôi ngồi xe về."

Mục Thanh nhướng mày, "Thật sự tức giận rồi sao?"

"Đúng thật sự tất giận vì thế phiền lòng đỗ xe phía trước đi." Cô nghiêm túc nói, nhưng Mục Thanh lại giểu cợt một tiếng, "Được rồi, không đùa với em nữa, ở đây không có tuyến xe buýt, xe taxi cũng không tiện đỗ, đừng tùy hướng." Nói xong, phía trước đã đèn xanh, xe cũng khởi động, không hề có ý để cho cô xuống.

An Dịch thấy anh như vậy, có chút bực mình, nhưng lại không đặc biệt kiên trì, chỉ mím môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quyết định giữ im lặng là vàng.

Mục Thanh lái xe, nhưng thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn cô, thấy gương mặt của cô gái này đã muốn dán chặt trên cửa sổ xe, rõ ràng là muốn tức giận nhưng không được, còn im lặng nữa, thật biết nghe lời, trên mặt anh khẽ nở nụ cười, nhịn không được lại nghĩ đến tình cảnh gặp cô vào hai năm trước. Nếu như không phải lúc đó cô để cho anh ấn tượng quá sâu đậm, thì thật sự khó liên hệ cô gái dịu dàng sạch sẽ như nụ hoa trước đây cùng với cô gái tàn nhẫn như bây giờ với nhau.

Phong cách hoàn toàn không khớp.

Trên đường hai người không nói chuyện lại với nhau, mãi đến xe đâu trước tiểu khu nhà An Dịch, An Dịch mở khóa dây an toàn và ra khỏi xe, trước khi đóng cửa xe lại, cô vẫn cám ơn anh một cách lịch sự, "Cám ơn Mục tiên sinh đã đưa tôi về, trên đường lái xe cẩn thận."

Đại ca cũng không thèm gọi, trực tiếp sửa thành Mục tiên sinh. Mục Thanh tức cười, thấy tiểu nha đầu đã đi cũng không quay đầu lại, anh nhún vai, cũng lái xe rời khỏi.

Trên đường nhận được điện thoại của Chu Kiến, hỏi anh ôm em gái về được không, Mục Thanh tức giận, "Nói bậy bạ gì thế, tôi không có ý kia với cô ấy."

Đây chính là được tiện nghi còn khoe mẽ, Chu Kiến tỏ vẻ khinh thường trả lời, "Không có ý kia? Đại ca, anh lừa ai đó! Khôg có ý kia mà anh lại chủ động như vậy sao? Lần trước Từ Manh Manh theo đuổi anh bao lâu, vẻ mặt vui vẻ anh cũng không cho người ta, cuối cùng người ta đau lòng gả cho người nước ngoài ở nơi đất khách quê người, còn An Dịch này? Anh vừa giúp xem hợp đồng, vừa bất bình giúp cô ấy, còn cùng cô ấy đi ăn, sau đó lại đưa cô ấy về nhà, đừng vịt chết còn mạnh miệng, có ý với em gái người ta thì mau theo đuổi đi, là người trưởng thành rồi, không phải còn xấu hổ đó chứ.

Mục Thanh dừng xe ven đường, móc thuốc ra châm, hít một hơi, quay sang nói với người anh em bên đầu kia điện thoại, lạnh lùng nói, "Tự tôi có chừng mực cậu đừng xía vào."

"Anh nghĩ rằng em can tâm tình nguyện quan tâm đến sao, nếu không có em làm chất xúc tác, hôm nay anh có thể một mình ở chung với em gái nhỏ à, còn đưa con gái người ta về nhà? Đừng chiếm được tiện nghi còn chê nho rất chua (*)!"

(*) Ý Chu Kiến là Mục Thanh chiếm được tiện nghi còn chê lên chê xuống.

Thấy cậu ta tranh cãi, Mục Thanh bất lực, đành phải giải thích, "Hai năm trước tôi đã gặp cô ấy, lúc đó ấn tượng khá sâu đậm, cô gái đó rất đáng thương, vì thế lần này gặp lại cô ấy, nên quan tâm nhiều hơn một chút, cậu đừng tưởng tượng bậy bạ, đời này tôi sẽ không kết hôn."

Chu Kiến phớt lờ câu cuối cùng của Mục Thanh, kinh ngạc nói, "Anh và An Dịch đã quen biết trước?! Không nhìn ra đó!"

"Chỉ là gặp qua, không quen biết, cô ấy cũng không biết tôi đã gặp cô ấy trước."

Đây chính là đơn phương sao?

Chu Kiến rất tò mò chuyện này, dù sao người anh trai này của anh có thành kiến quá sâu với phụ nữ, sẽ không đặc biệt nhớ rõ một người phụ nữ nào, cho dù An Dịch xinh đẹp, cũng không đáng để nhớ lâu như thế, hai năm trước... Vậy năm nay không phải là đầu năm thứ ba hay sao?

Đang muốn tra hỏi cụ thể, để thỏa mãn sự nhiều chuyện đang hừng hực trong lòng mình, Mục Thanh lại nói, "Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, chuyện này cũng đừng nói cho A Húc và An Dịch, khiến người ta nghĩ ngợi lung tung, A Kiến, đời này tôi sẽ không kết hôn, cậu cũng đừng tác hợp lung tung, An Dịch là một cô gái nhỏ, đừng hại người ta."

Hại cái rắm!

Chu Kiến phiền nhất là nghe cậu ta nói không kết hôn gì đó, tóc anh bạc nhiều như vậy là do luôn buồn phiền?! Cô gái An Dịch này bất luận thế nào anh cũng sẽ không cho chạy thoát, không quan tâm lý do gì, có thể làm cho anh em anh hứng thú là được, những cái khác anh mặc kệ!!

Nhưng bây giờ không phải là lúc quấn lấy, Chu Kiến hai câu có lệ rồi cúp điện thoại, dù sao cũng không người nào ngăn cản con đường tươi sáng giành vợ cho anh em của anh!

An Dịch trở về quê ba ngài, đơn đặt hàng trên mặt đã hơn hai mươi cái, cô về đến nhà rửa mặt, thay quần áo, vén tay áo lên bắt đầu làm việc, bình thường một ngày còn có thể ngủ bốn tiếng, bây giờ trực tiếp rút ngắn đến ba tiếng, bữa ăn cũng trở nên không có quy luật, không phải ăn bánh bao thì chính là ăn mì ăn liền, thỉnh thoảng mệt mỏi, thì sẽ nghĩ giữa chừng mười phút.

Cô vội vàng kiếm tiền, cuối cùng không ngủ không nghỉ, chính là liều mạng. Cuối tuần Chu Húc dẫn theo Trần Nghiên chuẩn bị tạo bất ngờ cho e gái An, nhưng không nghĩ tới chờ đợi hai người là sắc mặt nhợt nhạt tiều tụy của An Dịch, ngược lại còn mang đến bất ngờ cho bọn họ, càng thêm hoảng sợ nữa.

"An Dịch, em bị bệnh sao?" Trần Nghiên cau mày vào nhà, thấy bạn mình như hồn ma vậy, có chút bận tâm.

Lúc này trên người An Dịch lộ ra nét đẹp chán chường, mặc dù tiều tụy, nhưng vẫn có nét đẹp. Nhưng nét đẹp này trong mắt bạn bè thì không hề tốt chút nào.

Chu Húc không giống Trần Nghiên ở nơi khác tới, anh thường xuyên tới đây, thấy trong phòng khác trên bàn có một bộ thước đo, vải vụn, phấn vẽ và nhiều thứ khác, lập tức hiểu ra, trừng mắt hỏi cô: "Cậu không phải lại vì đẩy nhanh tốc độ mà không đi ngủ chứ?" Việc này trước đây đã xảy ra, lúc đó An Dịch trực tiếp đến bệnh viện truyền nước hai ngày mới coi như là sống lại.

Trần Nghiên cũng không ngốc, vừa nghe vậy đã hiểu, buồn bực nhấn vào trán cô một cái, "Cậu làm gì thế! Cần tiền không cần mạng nữa đúng không!"

Lúc này đầu An Dịch đã choáng váng, phản ứng cũng có chậm chạp, bị bạn thân la mắng, cô cười vô tội: "Một chút nữa ngủ một giấc sẽ bù lại thôi," cũng không coi việc này quan trọng gì, lại hỏi, "Nghiên Nghiên, sao cậu trở về thế?"

Trần Nghiên là bạn học cùng khóa cùng phòng của An Dịch, quan hệ hai người khá tốt, tính tình hợp nhau, là bạn thân cũng như chị em tốt. Nhưng mà sau khi Trần Nghiên tốt nghiệp đại học thì trở về quê Thiên Tân, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt sau khi tốt nghiệp đại học.

"Chị họ tớ kết hôn, chồng là người Vũ Lăng, nên tớ theo trưởng bối trong nhà đến tham gia hôn lễ." Trần Nghiên giải thích một chút, thấy sắc mặt cô thực sự không tốt, lập tức thúc giục cô trở về phòng nằm ngủ, "Cậu đi ngủ một lát đi, chờ đến lúc thức dậy rồi nói chuyện tiếp, đúng lúc bây giờ cũng gần đến trưa rồi, tớ và Chu Húc làm bữa trưa, cậu đừng xen vào."

Chu Húc ở bên cạnh cũng hùa theo, mới vừa rồi cậu ta đã chạy vào bếp nhìn, ngoại trừ hai bánh bao khô ra thì không có gì cả, rốt cuộc cô gái này làm cái quái quỷ gì mà trôi qua ngày chứ, thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cậu ta không rõ cảm giác gì nữa.

Chừng mấy ngày rồi An Dịch không soi gương, thấy bạn mình phản ứng lớn như thế, chắc sắc mặt mình thật sự dọa người, cô cũng không kiên trì, suy nghĩ một chút, lập tức cởi giày nằm ngủ trên giường, cơ thể quả thật có chút không chịu nổi nữa.

Thấy An Dịch nhắm mắt lại không đến một phút đã ngủ, trên gương mặt thanh tú của Trần Nghiên có nét đau lòng, nhìn quanh căn nhà nhỏ và đơn sơ, trái tim Trần Nghiên như thủy tinh vỡ tan nát đầy đất, viền mắt cũng đỏ lên. Nhất là thấy bên trong phòng bếp không có gì cả, chỉ có hai cái bánh bao, lập tức rơi nước mắt như hạt đậu nhỏ, chỉ vào Chu Húc nhỏ giọng nói, "Cô ấy như vậy mà cậu cũng không quan tâm, nếu không phải hôm nay đến, không chừng sẽ xảy ra án mạng!"

Nếu nói án mạng thì quá khoa trương, Chu Húc không chịu nổi, muốn biện minh cho mình một chút, "Chị hai ơi, tớ cũng rất nhiều công việc, mấy ngày trước hoàng thái hậu nhà tớ nằm viện, tớ phải chạy hai bên bệnh viện và công ty, cậu nghĩ rằng tớ dư thời gian sao! Gọi điện cho cậu ấy, cậu ấy đầy giận dữ, ai biết bây giờ lại trở thành bộ dáng quỷ quái này đâu!" Vừa nói vừa nghiến răng, "Còn không phải là do mẹ của cậu ấy sao, mỗi tháng đều đòi nợ được mới vui! Tiền chậm một ngày cũng không cho phép, tớ thấy bà ta nhất định muốn ép chết con mình mới can tâm!"

Tình huống của An Dịch bọn họ đều biết, mặc dù cũng muốn ra tay giúp đỡ một ít, nhưng An Dịch quá cứng đầu, căn bản không chấp nhận ý giúp đỡ của bọn họ, nhất định tự bản thân cắn răng gắng gượng, mặc dù bực mình nhưng bọn họ đều bội phục cô.

Trần Nghiên là một cô gái cảm tính, khóc một hồi, phát tiết ra ngoài liên ngừng khóc. Cô cũng biết An Dịch cố chấp, Chu Húc cũng có cuộc sống của mình, không thể nào một mực chăm sóc bạn bè, cô lau mặt, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể thở dài nói, "Đây là số mệnh, đi thôi, cậu lái xe, giờ mua đồ ăn ngon bồi bổ cho cậu ấy, đã gầy thành dạng gì rồi."