Ngày hôm sau, người phụ trách sao Bắc Đẩu đến tìm bọn Lý Tấu Tinh, theo phía sau còn có hai sĩ quan.

Hai sĩ quan này mặc quân phục đế quốc, dáng người hiên ngang, một người trẻ tuổi cool ngầu còn người còn lại thì hơi già dặn hơn.

Hai người kia kín đáo quan sát năm người trước mặt, cố gắng đè cảm giác áp bách xuống.

"Đây là sĩ quan của binh đoàn 3, thuộc đội quân Thiên Thần," người phụ trách sao Bắc Đẩu Mã Nam nghiêm túc, giọng điệu hòa dịu, "Bọn họ tới tìm các em để hỏi một vài chuyện, cứ thành thật trả lời là được"

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, nói với hai sĩ quan kia: "Ngài hỏi đi."

"Không vội, ngồi xuống trước đã."

Sĩ quan lớn tuổi nở nụ cười, "Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi một vài chuyện liên quan đến việc các cậu gặp phải tên cướp vũ trụ trên Toái Tinh."

Bọn họ ngồi xuống, năm người rất tự giác ngồi đối diện với bọn họ.

Lý Tấu Tinh ngồi cạnh Cố Vấn Thành, một bên khác thì chen chúc với Tế Du.

Tế Du, "Tên cướp vũ trụ kia..."

Hai sĩ quan với người phụ trách đều nhìn về phía hắn, không chỉ vậy mà còn mở quang não ra định ghi chép thông tin bất cứ lúc nào..

Tế Du ngại ngùng nở nụ cười, "Tên cướp vũ trụ kia, chúng em cũng là lần đầu gặp."

Những người khác: "..."

"Xin đừng để ý," Cố Vấn Thành xoa lông mày, trên mặt mang ý cười, "Cậu ấy chỉ muốn nói một câu giảm bớt bầu không khí."

Sĩ quan không nhịn được cười ra tiếng, "Không không không, không sao đâu, đừng lo lắng quá, chúng tôi không có ác ý."

Ông ấy nhấn mấy cái trên quang não, hình chiếu hiện lên, trên đó chính là ảnh của tên cướp vũ trụ ở Toái Tinh ngày đó, nhưng đồng tử gã tan rã, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, tựa như đang cực kỳ sợ hãi.

Sĩ quan: "Tâm tình của tên cướp vũ trụ này rất không ổn định, chúng tôi phát hiện dấu vết bị xâm phạm bởi tinh thần lực của người khác trong đầu gã, có phải lúc đó các cậu nhìn thấy gã không thể nào nhúc nhích?"

Cố Vấn Thành là người đối mặt gần nhất với tên cướp vũ trụ, lúc này hắn tỏ vẻ rất kinh ngạc, "Đúng, hóa ra là bị tinh thần lực xâm phạm hả?"

Lý Tấu Tinh không khỏi liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy nam chính không hổ là nam chính, trong mờ mịt có ba phần sáng tỏ, trong sáng tỏ lại mang theo tám phần khiếp sợ.

"Còn có cái gì khác thường không?" Sĩ quan nhìn Cố Vấn Thành, "Xung quanh đó có người khác hay không?"

Trên thực tế bọn họ đã biết tường tận về mọi mặt chuyện phát sinh ở Toái Tinh, lần dò hỏi này chỉ là không cam lòng, hy vọng có thể tìm được nhiều thông tin hơn.

"Cũng không có," Lý Tấu Tinh tiếp lời, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải," người trả lời lần này chính là vị sĩ quan trẻ tuổi chưa từng mở miệng nói chuyện từ lúc bước vào.

Anh ta ngẩng đầu, đôi con ngươi đen bình tĩnh, ngón tay thon dài nhấc vành mũ, nhàn nhạt nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi, theo như tôi biết thì người thích sử dụng thủ pháp rác rưởi này chỉ có Wasser.".

Truyện Ngược

Lăng Niên, "Là Wasser nào?"

"Còn Wasser nào nữa à?" Sĩ quan lớn tuổi cười khổ, "Đương nhiên là người nổi danh nhất kia, tên cướp vũ trụ khiến mọi người đau đầu nhất."

Sĩ quan trẻ tuổi liếc ông một cái, "Ông cũng không tin suy đoán của tôi."

"Chỉ dựa vào thực tế." Sĩ quan lớn tuổi nhún nhún vai, chuyển hình ảnh trên quang não, người ở trên đó đã đổi thành người khác.

Người trên ảnh có dáng người mảnh khảnh, trên mặt mang một chiếc mặt nạ màu bạc lấp lánh, gã nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt như hang động tăm tối chứa đầy nguy hiểm, thờ ơ và đẫm máu.

Trên mặt nạ màu bạc có hoa văn phức tạp, tựa như những bông hoa sinh trưởng trên gương mặt, hút lấy sinh mệnh và máu thịt để tạo nên sự đẫm máu lộng lẫy.

Người này, chính là người bịt mặt Wasser.

"Wasser, cướp vũ trụ, rác rưởi của đế quốc," sĩ quan trẻ tuổi gác đôi chân dài, tóc đen dưới vành mũ khẽ lay động, "Luôn thích đánh lén, hmmm."

Khóe mắt sĩ quan lớn tuổi giật một cái, ngại nói rằng ai cũng thích làm như thế, chẳng qua tinh thần lực không đủ nên không làm được trình độ như Wasser mà thôi.

Ánh mắt Cố Vấn Thành hơi lạnh.

Lý Tấu Tinh bên cạnh như bị điều gì chọc cười, nghiêng người chôn mặt vào tựa lưng ghế sô pha, nói với anh ta: "Ba câu thì hết hai câu không rời từ rác rưởi, vị sĩ quan này chỉ có thể dùng hai chữ này để mắng người hả?"

"Nhìn qua không được thông minh lắm." Lăng Niên ở một bên khác Cố Vấn Thành hừ lạnh một tiếng.

Xác định bọn họ cái gì cũng không biết, sĩ quan lớn tuổi nói: "Đi thôi, không còn gì để hỏi."

Sĩ quan trẻ tuổi đứng lên, quay người đi được hai bước thì dừng lại nghiêng người nhìn, "Tôi là Vưu Mông."

Ngoại hình anh ta tuấn tú, là vẻ đẹp ẩn giấu sắc bén thuộc về quân nhân.

Dùng bốn chữ tự giới thiệu mình, Vu Mông bình tĩnh liếc nhìn bọn họ, cuối cùng nói một câu, "Mong đợi lần gặp mặt sau."

Sĩ quan lớn tuổi theo phía sau anh ta đi ra ngoài, người phụ trách cũng không ở thêm nên cùng rời đi.

Lý Tấu Tinh mở quang não ra tìm thông tin về người bịt mặt Wasser, nhưng toàn là thông tin thật giả lẫn lộn.

Fanboy nhỏ của Wasser là Lăng Niên mon men lại chuẩn bị Amway(*): "Cậu thấy hứng thú về gã à?"

(*) gốc là 安利 - an lợi: ngôn ngữ mạng, có nguồn gốc từ công ty Amway của Mỹ, và như các bạn biết thì công ty này theo mô hình đa cấp, nên khi dùng từ này sẽ có nghĩa là bạn thích một ai đó hay cái gì đó rồi dùng mọi cách cố gắng lôi kéo người khác cũng thích như bạn, kiểu tẩy não như bọn đa cấp ý.

"Không hẳn," Lý Tấu Tinh, "Chỉ tìm hiểu một chút thôi."

Anh làm bộ như vô tình hỏi Cố Vấn Thành bên cạnh, "...Cậu biết rõ về người này không?"

"Đương nhiên không rõ," Cố Vấn Thành thở dài, "Ngay cả bộ dạng của gã cũng là thông qua hình ảnh vừa rồi mới biết."

Lý Tấu Tinh không hỏi nữa, anh đóng quang não, tựa như không còn hứng thú với Wasser, khoát tay lên tựa lưng sô pha phía sau Cố Vấn Thành rồi cười với nam chính, "Trên mạng nói trong trường quân đội Thừa Dương có một vườn hoa trên không, có muốn đi xem cùng không?"

Anh nháy nháy mắt, lại bổ sung một câu, "Cùng đi chứ, gần đấy còn có phòng huấn luyện, hạng hai, đánh một trận không?"

Nếu như có thể miêu tả thì cảm giác này cứ gay gay.

Trước giờ Cố Vấn Thành chỉ thấy mấy đứa con gái làm động tác này, nhưng Lý Tấu Tinh làm động tác này ngược lại lại khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, sức sống thanh xuân cũng khiến hắn cảm thấy mình như trẻ lại không ít.

Hắn cũng nháy mắt lại với Lý Tấu Tinh, "Được."

Hi Nam với Tế Du xem không hiểu tương tác của bọn họ, kỳ kỳ quái quái, cùng hưởng ứng: "Chúng tôi cũng đi!"

Cuối cùng ngoại trừ Lăng Niên kiên trì ở lại ký túc xá nghiên cứu mật mã của người chế thuốc thì những người còn lại đều đi ra ngoài dạo quanh khắp nơi.

Trường quân đội Thừa Dương rất lớn, phòng chiến đấu với phòng huấn luyện nhiều không đếm hết.

Bối cảnh tương lai trong 《Thủ Thượng Chinh Đồ》 không có cơ giáp, toàn thế giới đều nghiên cứu về tinh thần lực và khoa học kỹ thuật liên quan.

Cuối cùng bọn họ đi tới vườn hoa trên không, lúc muốn đi vào lại bị máy giám sát ngăn cản.

"Kiểm tra thất bại, không thể tiến vào."

Phía sau có đàn anh với đàn chị hỏi: "Các cậu là học sinh mới?"

"Đúng," Hi Nam khó hiểu, "Chúng em không vào được là do chưa có thông tin hả?"

"Không hề," đàn anh trả lời hắn, trên khuôn mặt có vẻ đẹp trai lộ ra một nụ cười mỉm khó tả, "Các đàn em, hệ thống kiểm tra của vườn hoa trên không với hệ thống của trường học là hai hệ thống trí tuệ nhân tạo khác nhau.

Nó có phương pháp nhập liệu riêng, chỉ cần đạt được 80 điểm trong bài khảo sát của nó là có thể được nó nhận định là học sinh của trường."

Trên mặt anh ta là vẻ rạng rỡ chờ xem kịch vui.

"Kiểm tra như thế nào?" Lý Tấu Tinh sờ sờ cằm, "Kiểm tra tinh thần lực à?"

Đàn anh đẹp trai mỉm cười, chỉ chỉ một bên khác của màn hình, "Kiểm tra ở đó, nhưng không ai biết chủ đề cụ thể mà gì."

Bọn họ cảm thấy thú vị, khi đi tới trước màn hình mới phát hiện đây là một cái máy trải nghiệm giả lập.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đội mũ bảo hiểm giả lập mũ vào, đồng loạt nhấn nút khởi động trong tay.

Trước mặt chuyển động một cái, một giây sau thì cảnh sắc thay đổi, bọn họ chuyển từ trong vườn hoa trên không của trường học đến bên rìa một vách núi có độ sâu không thấy đáy, các viên đá nhỏ vụn liên tục bị gió thổi rớt xuống dưới vách núi.

"Nơi này là đâu?"

Câu nói này vừa thốt ra, trên không trung liền vang lên giọng nói của máy móc linh động đáng yêu: "Chào mừng đến với thế giới kiểm tra của vườn hoa trên không trường Thừa Dương nha."

Lời vừa dứt, giọng nói của máy móc liền thay đổi thành một giọng điệu khác, dõng dạc nói rằng: "Ôi, các dũng sĩ, nàng công chúa xinh đẹp đã bị cha dượng độc ác bắt vào vực sâu hung hiểm, bây giờ các cậu cần phải đi cứu "anh ấy".

Trên đường đến vực sâu các cậu sẽ gặp rất nhiều khó khăn, chỉ cần giải cứu công chúa thành công là các cậu có thể vượt qua bài kiểm tra."

Sau đó hình ảnh công chúa và con đường đồng thời hiện ra trước mặt bọn họ.

Công chúa có một mái tóc xoăn dài màu vàng óng, đôi môi đỏ thắm, trên người là bộ trang phục tinh xảo và lộng lẫy.

Gương mặt lạnh lùng, là gương mặt của Lăng Niên.

Tất cả mọi người: "..."

Tâm tình phức tạp.

Hóa ra kiểm tra của vườn hoa trên không biến thái như vậy, biết cả người ở chung cùng bọn họ, ngay cả nam nữ mà cũng không phân biệt được, trực tiếp dùng hình ảnh người thật luôn sao?

Thế nhưng, mấy người đồng loạt giơ quang não lên, quay video về công chúa trên màn hình lại, hahaha đm!

Chờ sau khi bọn hắn thành công vượt qua bài kiểm tra rồi đi ra khỏi thế giới giả lập, mấy người im lặng một khoảng thời gian thật lâu, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ tại sao vị đàn anh kia lại có vẻ mặt như vậy.

Nhớ tới thế giới giả lập kia, nhớ lại hình ảnh cô công chúa có gương mặt giống với Lăng Niên làm nũng muốn khiêu vũ cùng bọn họ, bọn họ cùng rùng mình một cái, nhưng mà "Quay lại hết rồi à?"

Hi Nam nuốt nước miếng, "Một chút cũng không bỏ qua, quay hết toàn bộ!"

"Chỗ này của tôi còn có ảnh hắn mặc váy."

Trên màn ảnh khổng lồ là con số 92 điểm lấp lánh ánh sáng, trừ 8 điểm vì bọn hắn không biểu hiện sự ái mộ với công chúa.

Hệ thống ghi lại thông tin của bọn họ.

Rốt cuộc bốn người cũng có thể đi vào vường hoa trên không, thế nhưng đã không còn nhiều hứng thú với vườn hoa nữa, bây giờ bọn họ muốn quay về chia sẻ cuộc phiêu lưu thú vị này với Lăng Niên.

Lúc quay lại phòng, Lăng Niên vẫn còn đang giải mật mã.

Bọn Lý Tấu Tinh còn chưa kịp nói về thế giới giả lập kia Lăng Niên đã khó nén phấn khích nói rằng: "Cho tôi hai tiếng nữa, tôi đã tìm được phương pháp, sắp phá giải thành công."

Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, mở cơ chế bảo vệ trong phòng ra ngay lập tức.

Hi Nam với Tế Du mặc dù không biết đây là cái gì nhưng vẫn hỗ trợ đóng hết cửa ra vào.

Vẻ mặt Cố Vấn Thành thản nhiên, nói lại những lời đã nói với Lý Tấu Tinh lúc trước cho bọn họ một lần nữa.

Sự tin tưởng vô điều kiện giữa đồng đội khiến bọn họ không hề nghi ngờ về lời nói của Cố Vấn Thành.

Lừa dối đồng đội là không tốt, nhưng Lý Tấu Tinh có thể nhìn thấy dao động trong mắt nam chính, anh dần dần mềm lòng.

Anh tin rằng sớm muộn gì cũng có một ngày, Cố Vấn Thành có thể thản nhiên nói rõ lòng mình trước mặt bọn họ mà không cần phải dùng lời nói dối để che đậy.

Đương nhiên, anh hi vọng anh cũng sẽ có một ngày như thế.

Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Lăng Niên cầm tờ giấy bước nhanh ra khỏi phòng, trên mặt có chút uể oải, tuy rằng vẫn không có nhiều cảm xúc nhưng có thể thấy được đang rất vui mừng, "Phiên dịch ở đây."

Hắn tiện tay đưa tờ giấy cho Lý Tấu Tinh, anh đọc chữ ở trên đó lên: "AC-01, Đức Lạp, AC-02, Ngải An."

Ký hiệu tiếng Anh dày đặc cùng với các con số hẳn là tên thuốc, người mua ở mặt sau đều dùng tên giả là tên các đường phố lớn cũ nát, cho dù giải được mật mã thì cũng chỉ có thể chứng minh người bán thuốc kia từng bán loại thuốc gì.

Ông ta quá cẩn thận.

Lý Tấu Tinh thấy được cái tên thuốc cấm mà Cố Vấn Thành muốn tìm, ở dưới cùng.

"NK-03, CD."

Ánh mắt Cố Vấn Thành dừng lại chỗ CD, đoán không ra hắn đang nghĩ gì.

"Những thứ này chúng ta không có năng lực điều tra được," Lăng Niên, "Tôi kiến nghị giao cho nhà trường hoặc quân đội."

"Có thể," Cố Vấn Thành nói trước, "Đây là phương án tốt nhất."

Mấy người thở dài một hơi, nhưng thời gian đã muộn, cũng không tiếp tục xoắn xuýt nữa, sau khi dùng cơm tối xong thì về phòng đi ngủ.

Sau khi Lý Tấu Tinh tắm xong rồi ra ngoài thì Cố Vấn Thành đã nằm trên giường ngủ, cả người chôn trong chăn, chỉ lộ ra một chút tóc đen, như một cái kén tằm.

Nam chính mạnh mẽ là vậy nhưng tư thế ngủ cũng không khác gì mấy so với người bình thường.

Lý Tấu Tinh cười cười, rèm cửa sổ đang tự động khép lại, ngay thời khắc sắp đóng lại, ngoài cửa sổ có ánh bạc chợt lóe lên.

Lý Tấu Tinh sững người một lúc, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng mở rèm và cửa sổ ra, một giây sau, anh đối mặt với một cái mặt nạ màu bạc.

Ánh sáng cứng rắn lạnh lẽo, hoa văn trên mặt nạ như hút máu từ gương mặt đầy yêu diễm lạnh lùng, phủ kín hết một nửa.

"Chào buổi tối, chàng trai tốt," giọng người bịt mặt trầm thấp, khàn khàn, "Đi lấy mật mã đưa cho tôi.".