Thượng Quan công tử khoát tay áo: "Ngụy huynh suy nghĩ nhiều rồi, ngươi là tân khoa Trạng Nguyên, tài trí hơn người, cha ta cũng thưởng thức văn chương của ngươi, ông ấy bảo ta thử ngươi. Tài hoa của ngươi phải giữ để trị quốc bình thiên hạ, đương nhiên không thể mai danh ẩn tích được."

"Vậy ngươi tính bố trí như thế nào?"

"Ngụy huynh đừng vội, tất cả đều được nắm trong lòng bàn tay, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đợi là được."

Ngụy Quân đợi một canh giờ.

Ở trong một canh giờ này, Thượng Quan công tử chuẩn bị rượu cùng thức ăn ngon, liên tiếp nâng chén bồi tội với hắn, nhưng Ngụy Quân căn bản lười quan tâm đến Thượng Quan công tử. Loại giả ăn chơi này, hắn ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có.

Nhưng Ngụy Quân biểu hiện càng xa cách, Thượng Quan công tử vẻ mặt lại càng thỏa mãn.

Ngụy Quân ăn bữa ăn này thật đúng là tâm tình phức tạp.

Trách không được Thiên Đế phải vạn thế luân hồi lịch lãm đạo tâm.

Không trải qua nhiều chuyện, gặp phải loại yêu nghiệt như Thượng Quan công tử, hắn sẽ rất khó bình xuống tâm tính.

Một lúc lâu sau, Ngụy Quân nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa.

Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, Ngụy Quân mặt sau thậm chí nghe được tên mình.

Còn có tên Thượng Quan công tử.

"Thả Ngụy Quân."

"Thả Ngụy công tử."

"Trạng Nguyên công, kiên trì, chúng ta tới cứu ngươi."

Ngụy Quân nhìn về phía Thượng Quan công tử.

Thượng Quan công tử giải thích: "Là ta sắp xếp người ở phía sau màn dẫn đường, làm lớn chuyện lên, ta mới có thể bị bức bởi áp lực mà thả ngươi một con đường sống, như vậy cũng sẽ không bị người nhìn ra chúng ta là đang diễn trò."

"Ngươi phái người kiếm thanh danh cho ta, lại phá bỏ của mình. . . Thượng Quan công tử, ngươi thật sự là một nhân tài." Ngụy Quân nói.

Thượng Quan công tử cười ha ha: "Đa tạ Ngụy huynh thừa nhận."

Ngụy Quân: ". . ." Ta không phải đang khen ngươi.

Không chỉ Ngụy Quân không phải đang khen Thượng Quan công tử, người ở bên ngoài cũng không có khen hắn.

Người tụ tập bên ngoài hiển nhiên càng ngày càng nhiều, thấy bên trong chậm chạp không có động tĩnh, vô luận là Thượng Quan công tử đầu sỏ gây chuyện hay là Ngụy Quân đều không có lộ diện, người bên ngoài càng nóng nảy.

Người mà gấp lên, là dễ dàng kϊƈɦ động.

Người mà kϊƈɦ động, thì lá gan càng dễ lớn.

Mà người một khi lá gan lớn, thì dễ dàng nói sai.

Vì thế:

"Thượng Quan Tinh Phong, ngươi cẩn thận ác giả ác báo."

"Thượng Quan Tinh Phong, quốc tặc, sâu mọt."

"Thiên tử phạm pháp còn đồng tội cùng thứ dân, Thượng Quan Tinh Phong, ngươi một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng."

"Thượng Quan Tinh Phong lão tử chúc ngươi không có con cháu cả sảnh đường."

. . .

Con người ở giữa quần thể, sẽ có được cảm giác an toàn.

Mà một khi có người dẫn đường, thì sẽ dễ dàng phóng đại lòng cản đảm của bản thân.

Cho nên lời thô tục nhằm vào Thượng Quan công tử từng người tiếp nhau, Ngụy Quân đã sắp nghe không nổi rồi.

Sau đó hắn nhìn thấy Thượng Quan công tử uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó mười phần thỏa mãn nói: "Bị người mắng chính là thoải mái."

Ngụy Quân vẻ mặt đầy lằn đen.

Hắn chưa bao giờ thấy qua người có hội chứng Stockholm như thế.

"Ngụy huynh, đám người ở bên ngoài mắng ta, một nửa là tự phát, một nửa là ta bố trí." Thượng Quan công tử thực hài lòng: "Ngươi có cảm thấy, đế quốc có hi vọng hay không?"

Ngụy Quân: "Đế quốc có hy vọng hay không ta không biết, ngươi khẳng định là không có hy vọng."

Đối với Ngụy Quân nói năng lỗ mãng, Thượng Quan Tinh Phong vẫn không chút để ý.

Ngược lại mười phần thưởng thức, cho rằng Ngụy Quân đây là thiết cốt boong boong, không mị quyền quý.

Cho nên hắn còn thể hiện tình cảm cùng Ngụy Quân hết sức chân thật: "Ngụy huynh, ngươi có biết ta vì sao phải khảo nghiệm ngươi không?"

"Bởi vì ngươi có hội chứng Stockholm." Ngụy Quân nói.

Thượng Quan Tinh Phong ánh mắt có chút mê mang: "Cái gì là hội chứng Stockholm?"

"Một loại bệnh xâm nhập cốt tủy, thể nghiệm điển hình là người khác càng mắng hắn, hắn lại càng hưng phấn." Ngụy Quân nói.

Thượng Quan Tinh Phong nở nụ cười: "Ngụy huynh sai rồi, ta không phải bị ai mắng cũng đều hưng phấn. Chỉ có chân chính quân tử như Ngụy huynh mắng ta, ta mới có thể hưng phấn."

Ngụy Quân: ". . . Ngươi bệnh không nhẹ."

"Ngụy huynh, ta bệnh là bệnh nhỏ, chân chính nhiễm bệnh, là quốc gia này." Thượng Quan Tinh Phong một bên cảm khái, một bên kính Ngụy Quân một chén rượu.

Ngụy Quân lười quan tâm đến hắn.

Lần này không chết được, làm cho Ngụy Quân thực thất vọng.

Nhưng mà Thượng Quan Tinh Phong hứng thú nói chuyện là rất đậm: "Ngụy huynh, ngươi biết ta vì sao phải khảo nghiệm ngươi không? Còn trả giá lớn như vậy giúp ngươi nổi danh."

Ngụy Quân lúc này có chút hứng thú: "Thượng Quan Thừa Tướng thưởng thức ta? Vậy cũng không đúng. Trạng Nguyên tuy được xưng sao Văn Khúc chuyển thế, nhưng đối với Thừa tướng đã vị cực nhân thần mà nói, cũng không có giá trị gì quá lớn đi, hẳn không đáng trả giá lớn như vậy để mượn sức mới đúng."

Trạng Nguyên đương nhiên là cổ tiềm lực.

Nhưng Thừa tướng đã đến đỉnh rồi.

Chỉ có phần Trạng Nguyên quỳ ɭϊếʍ Thừa tướng, nào có để cho Thừa tướng công tử đến quỳ ɭϊếʍ Trạng Nguyên?

Ngụy Quân chậm rãi suy nghĩ rồi nói: "Người dưới lễ, tất có cầu, Thừa tướng có chuyện cần ta hỗ trợ?"

"Ngụy huynh không hổ là tân khoa Trạng Nguyên, suy nghĩ rất linh động." Thượng Quan Tinh Phong vỗ ʍôиɠ ngựa một phát.

Ngụy Quân trong lòng nói cái này tính suy nghĩ linh động cái rắm gì, bạn salon sách đều có thể nghĩ đến chuyện này.

Nhưng Thượng Quan Tinh Phong có thể nhịn mình như vậy, thuyết minh sự việc không nhỏ.

Nếu có nguy hiểm thì càng tốt, phàm không chút nguy hiểm nào, trẫm khẳng định không quan tâm.

"Cụ thể là chuyện gì? Nói nghe một chút."

Thượng Quan Tinh Phong không có trả lời trực tiếp Ngụy Quân, mà hỏi ngược lại: "Ngụy huynh có nghĩ tới tiền đồ về sau không?"

Ngụy Quân trầm ngâm một lát, châm chước rồi nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, ta hẳn sẽ được phân đi Hàn Lâm viện."

Thượng Quan Tinh Phong gật đầu: "Đúng, đúng là Hàn Lâm viện."

Hàn Lâm viện, là nơi dưỡng tài trữ vọng, phụ trách viết sách soạn sử, khởi thảo chiếu thư, chỉ dạy cho thành viên hoàng thất, đảm nhiệm giám khảo khoa cử vân vân. Địa vị thanh quý, được rất nhiều người xưng là "Trữ tướng" .

Nói như thế, vào Hàn Lâm viện, không nhất định có thể làm Thừa tướng. Nhưng mà không tiến Hàn Lâm viện, khẳng định không đảm đương nổi Thừa tướng.

Bao gồm lục bộ Thượng Thư, Thị Lang, loại đại lão quan trường tay cầm thực quyền này, cơ bản cũng đều đi ra từ Hàn Lâm viện.

Hàn Lâm viện là cơ cấu mạ vàng rõ ràng, chỉ có những ngôi sao mới của quan trường rõ ràng được xem trọng mới có tư cách đi vào.

Mà Trạng Nguyên khoa cử, đương nhiên là có tư cách.

Chuyện mà Thượng Quan Thừa Tướng muốn hắn làm, cũng vừa lúc có liên quan cùng Hàn Lâm viện.

Ngụy Quân nghĩ tới quyền lực hàn lâm học sĩ:

Viết sách soạn sử, khởi thảo chiếu thư, chỉ dạy cho thành viên hoàng thất, đảm nhiệm giám khảo khoa cử vân vân.