Em luôn ở đây, kề cạnh bên anh.

Nghe anh hát và nói về ngày sau rốt!

Chàng trai của em, trái tim nhạy cảm gói gọn trong tâm hồn con trẻ.

Xin anh, đừng dối lừa mọi người như thế!

Em biết anh đang gượng cười, hỡi anh!

Em ở đây, cạnh bên anh!

____________♡♡____________

giờ ra chơi!

Sân trường được phủ đầy nắng, Kim Ngưu cười hì hì nhìn đoàn tấu hài trong lớp!

Thiên Yết, anh và lũ bạn đang lôi xềnh xệch Ma Kết đáng thương qua lớp bên cạnh, anh chàng kia đang bấu víu cái khung cửa sổ bằng sắt hệt cọng cỏ cứu mạng.

Ờ, thật ra cũng có chút đúng.

“Bố méo giỡn! Tụi mày thả ra ngay!”- chụp mũ giọng lạnh lùng nghiêm túc, hy vọng dập được ngọn lửa anh hùng không cần thiết của lũ bạn.

Sau đó, là mười mấy cái mồm sủa, í lộn, chửi lại.

“Mày câm cho bố! Lo lấy sức tỏ tình đi!”

“Lạnh lùng boy đồ! Khoái chết bà còn bày đặt!”

“Nghe tao, làm giá hoài là ế luôn đó nha con!”

“Thư cũng ghi rồi, còn bày đặt ngại đồ!”

Ma Kết muốn khóc, hu hu, anh phải làm sao đây?

“Ma Kết, đi họp sao đỏ em!”

Oa, đấng cứu thế!

Ma Kết chưa bao giờ thấy giờ họp sao đỏ chiếm dụng giờ ra chơi lại đẹp đến thế, chưa bao giờ thấy giọng đàn anh lớp mười hai mà cậu luôn rủa là cuồng nguyên tắc lại nghe êm tai đến thế!

Ánh mắt cậu rơm rớm như muốn cám ơn, hướng cái nhìn về phía anh trai nào đó!

Bạn biết đấy, sẽ có một loại con trai như thế này, anh ta rất nghiêm túc nhưng thật ra là trái tim thiếu nữ ẩn sau khuôn mặt than chì loại một! Anh ta cũng đọc tiểu thuyết và thích cúp bê, cam đoan anh ta thẳng thóm đường hoàng, nhưng một mặt nào đó, máu ảo tưởng sức mạnh của anh ta cũng không phải dạng vừa đâu!

Và dưới tình huống này, khuôn mặt lạnh đang ghi hai chữ 'nguyên tắc' nào đó đang bấn loạn! Nhìn anh như vậy, ỷ lại và tha thiết như vậy, là do anh quá có sức hút ư? Ai da, thời đại đổi thay, không những con gái mà cả con trai cũng bị nam thần mặt than âm lãnh như anh chinh phục ư? Thật đáng nể mình mà.

Vậy là một tổ hợp kì quái, một thằng chết đuối nhìn cái phao đang ảo giác về mị lực đi kèm một lũ 'mém' bán bạn thi nhau giựt giựt kéo kéo.

Ma Kết kiền chạy theo đến phòng truyền thống, nơi được tân dụng làm phòng họp sao đỏ, phạt học sinh đi muộn, cấm túc,...

Chàng trai nào đó vô tư núp luôn cho hết giờ ra chơi, chẳng ngờ rằng điều này sẽ hại mình tan nát với lời đồn liên quan đến vấn đề công- thụ.

Nhưng được nọ mất kia thôi, nhờ nó mà chàng ta cũng mau được người đẹp hơn!

Bỏ qua vấn đề đó, quay lại với hai nhân vật chính của chúng ta, khi mà Thiên Yết sau trò đùa muốn khô cổ lấy cớ mua nước, trốn kĩ vào cái ghế đá dưới tàn cây, góc khuất.

Nhắm mắt lại, mọi âm thanh ồn ào đua nhau xô vào, mọi người đang nói gì vậy nhỉ?

Họ, đang vui đùa...

Còn anh?

Một tháng trước, anh mở mắt ra với quá khứ nhuộm một màu trắng toát, với lô lốc những người tự xưng là mẹ là ba là bạn bè.

Sợ hãi!

Anh quả thật vô cùng sợ, cái cảm giác não mình cứ đau như búa bổ từng cơn và hoài nghi mọi kẻ là xưng quen bên cạnh.

Mất trí nhớ tạm thời? Thật ư?

Mỗi đêm đến, con người hay cười đó lại nằm cuộn mình bất an, giọt nước mắt cứ khô rồi lại khô nơi đáy lòng, cái cảm giác thế giới nay thật xa lạ và lạc lõng.

Ăn khớp và không ăn khớp!

Cảm giác đau đến tân xương tủy với nỗi uất hận mang tên trí nhớ, chỉ biết ghi vào đầu mọi thông tin được mọi người cung cấp. Anh cũng là con người, biết nghi kị và bất an.

Họ, quen anh sao?

Họ và anh ư?

Nực cười!

Anh còn nhớ lúc mình tra hỏi, người phụ nữ tự xưng mẹ kia lại âm ứ khóc làm anh vừa đau đầu lại vừa nhói lòng.

Đây, là mẹ khóc con đau?

Không biết!

Chỉ là anh nhận ra, mọi người sẽ vui vẻ hơn khi anh giả vờ như thế, cười đùa và quấy phá. Anh đôi khi cảm thấy mình hệt một con khỉ mua vui.

Ôi, kí ức, món bánh ngon lành của đời người, anh bây giờ thèm khát nó biết bao!

Mệt quá....

Đau quá...

Giả quá...

“Thiên Yết!”

A! Là Kim Ngưu, cô bạn mới đến.

Một người luôn khiến người khác thanh thản và an tâm khi ở cạnh.

“Tớ ngồi chung nhé!”

“Tự nhiên đi!”- anh nhích lại, chừa thêm một chỗ.

Kim Ngưu ngồi xuống, mỉm cười.

“Thiên Yết, cậu thật vui tính!”

“Ha ha, vậy à? Chỉ là cho sôi động chút thôi! Tớ thích như vậy!”

“Mọi người có vẻ vô cùng quý cậu!”

“Dĩ nhiên!”- hất cầm-” ai da, đẹp trai cũng là cái tội sao he he he!”

“Thiên Yết!...”

“Sao nào, cô gái?”

Mỉm cười nhẹ nhàng mà chua xót, Kim Ngưu nói:

“Tháo mặt nạ ra đi!”

“....”

“Cậu... tớ nói, hãy làm chính mình đi!”

“... ha ha! Cậu đùa gì thế? Tớ luôn là tớ mà! Ha ha ha!”

“Thiên Yết!”- Kim Ngưu hít một hơi dài, giọng nghe trầm và đau đớn-” đừng nói dối, tớ biết cậu đau!”

“...”

“Thiên Yết, tớ ở đây!”

Kim Ngưu, tớ đã bao giờ nói, cậu luôn hệt như bầu trời lúc hoàng hôn chưa?

Đẹp, buồn, sâu lắng và thanh thản.

Tớ, luôn cảm thấy chân thật khi bên cậu...

Cuối cùng, là vì sao chứ?