Bàn tốt cùng Hầu Tuấn, chiều cùng ngày La Mông liền đi thị trấn một chuyến, mua một xe bột mì trở về, ngoài ra còn có không ít đường trắng, một ít chanh tươi, một ít soda và Kali cacbonat.

Làm bánh trung thu phải dùng tới xi rô đường và nước tinh khiết, mấy thứ này khó mua được ở thị trấn bọn họ, còn không bằng trực tiếp mua nguyên vật liệu về tự làm, đường trắng thêm nước thêm nước chanh có thể nấu ra si rô đường, nước tinh khiết có thể dùng soda và kali cacbonat pha chế, quá trình chế biến cũng không rườm rà, đối Hầu Tuấn mà nói căn bản là một dĩa rau nhỏ.

*Kali cacbonat: (K2CO3) là một muối trắng, hòa tan trong nước (không tan trong ethanol), tạo thành một dung dịch kiềm mạnh. Nó có thể được tạo thành như là sản phẩm của Kali hiđroxit hấp thụ phản ứng với Cacbon điôxít. Nó là chất hóa học chảy rửa, thường hiện diện trong dạng chất rắn ẩm hoặc ướt. Kali cacbonat được sử dụng trong sản xuất xà phòng và thủy tinh.

Ngoài ra thêm vào sản phẩm bột mì, có thể tạo ra một hương vị đặc biệt, màu sắc và độ dẻo dai (nguồn Baidu).

Ngoài ra còn có mấy cái nồi áp suất lớn, dùng để hầm đậu, đậu đen đậu trắng đậu tây thêm chút nước bỏ vào nồi áp suất nấu nhừ, lấy ra dùng vải xô bao lại, đặt ở trong cái chậu lớn đựng nước chà rửa, rửa ra đều là bột đậu mềm mịn, cuối cùng trong vải xô cũng chỉ còn lại một ít vỏ đậu.

Vỏ đậu cũng không lãng phí, La Mông định mài bọn nó thành bột trộn vào đậu hủ còn sót trong bã đậu cùng phơi nắng thành bánh, sau này dùng để cho trâu heo ăn, có thể tiết kiệm nhiều lương thực.

Hầu Tuấn còn định làm chút bánh trung thu nhân bắp, tính dính của bắp mạnh, nó liền không thể làm giống như bánh đậu, bỏ vào nồi áp suất nấu tới bắp bung vỏ, sau đó chính là bắt đầu bóp, từng hạt từng hạt lấy thịt hạt bắp ra, khá phí thời gian, cũng may mà một đám nhân công trên Ngưu Vương trang, một đám người đều tự bưng cái chậu nhỏ, một hồi bóp xong đổ chung một chỗ, số lượng cũng khá khả quan.

Mớ nhân bánh này cộng thêm các loại phối liệu sau khi rang, nắn thành viên tròn, chia tốt từng viên từng viên, bao vào vỏ bánh Hầu Tuấn đã làm tốt, liền có thể cho vào khuôn ấn nhẹ, bởi vì kích cỡ khuôn là cố định, cho nên mỗi cái bánh trung thu bao nhiêu nhân bao nhiêu vỏ đều  cân xứng.

Bánh trung thu ép khuôn xong có thể bỏ vào lò sấy nướng, chỉnh tốt độ lửa nướng trước mấy phút, kéo ra từng cái phết lòng đỏ trứng, lại nướng mấy phút, lại kéo ra phết lòng đỏ trứng, cuối cùng bánh trung thu nướng ra màu đậm đà, nhìn qua liền khiến người ta rất muốn ăn.

Hơn năm giờ chiều, trên Ngưu Vương trang liền bay bay từng trận mùi bánh trung thu, bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, Nha Nha tung tăng chạy hướng trong viện tử, đáng tiếc lần này La Mông đã hạ quyết tâm không cho bọn nó ăn cái này, bánh trung thu rất ngọt, Đông, Tây, Nam, Bắc còn đỡ một chút, giống Nha Nha cái loại dạ dày thủy tinh này, ăn nhiều khẳng định xảy ra vấn đề.

Nhóm bánh trung thu đầu tiên ra lò, ngoại trừ cắt hơn mười cái cho người trong viện tử thưởng thức, còn lại sau khi để nguội liền đều bị La Mông bỏ vào trong cái bình cho ra bớt dầu.

Ba ngày sau, mười giờ sáng, Mã Từ Quân mang dép lê loạng choạng đi vào Cực Vị lâu, đi đến quầy lễ tân hỏi cô nàng thu ngân ca sáng kia: “Bánh trung thu đâu?”.

“Ở đây này ông chủ”. Cô nàng thu ngân vội vàng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái túi nhựa trắng, trong túi lớn chỉ đựng ba cái bánh lẻ loi.

“Chỉ ba cái?”. Mã Từ Quân cúi đầu nhìn nhìn cá túi lớn, lại ngẩng đầu nhìn cô nàng kia.

“Dạ, chỉ ba cái”. Cô nàng cười tươi như hoa.

“…….”. Mã Từ Quân bĩu môi, lấy di động giả bộ gọi điện thoại cho La Mông.

“Cái này, mới nãy bị  bếp trưởng Cao ăn ba cái”. Cô nàng vội vàng nói.

“Em không à?’. Người đàn ông mập đội nón đầu bếp cao cao bên cạnh đang thờ ơ giả bộ xem thực đơn làm bộ vô hình lúc này nói chuyện.

“Anh chính là chủ mưu, em là tòng phạm nha”. Cô nàng thu ngân vẻ mặt lấy lòng nói.

“Anh Cao đây lấy đao ép em ăn sao?”. Bếp trưởng Cao nhếch miệng cười cười, thật cũng không tức giận, từ ngày Cực Vị Lâu khai trương, cả phòng bếp này liền đều do gã quản lý, gã thể diện lớn nha, ăn ba cái bánh trung thu của ông chủ cũng không coi là chuyện lớn gì, con bé kia có thể so sánh cùng gã sao, lúc này đẩy trách nhiệm cho gã thì coi như có thể tha thứ được, bếp trưởng Cao rộng lượng người mập, không chấp nhặt với con bé lừa đảo này.

“Anh ăn bánh trung thu này, cảm thấy thế nào?"”. Mã Từ Quân hỏi bếp trưởng Cao.

“Ngài ăn thử chút đi”. Bếp trưởng Cao cười tủm tỉm.

Mã Từ Quân nghe gã ta nói như vậy, trong lòng liền nắm chắc rồi, bếp trưởng Cao có thể nói như vậy,  hoặc chính là ăn rất ngon hoặc chính là rất dở, nghĩ tới lịch sử ghi chép của Ngưu Vương trang, Mã Từ Quân cảm thấy bánh trung thu này hẳn là không có lý do rất dở mới đúng, hơn nữa hiện tại học trò nhỏ Hầu Tuấn của Trần Phúc Hán còn ở cùng mà.

Trong những học trò của Trần Phúc Hán, tuy rằng Hầu Tuấn xem như không có thành tựu, thậm chí có thể nói là lăn xả khá không tốt, nhưng mà tay nghề nấu ăn, đó là thật không thể chê, các kiểu món ăn làm được đặc biệt tốt, có thể so sánh cùng Trần Phúc Hán.

“Không thì cắt một miếng đi”. Mã Từ Quân cầm một miếng bánh trung thu đang định cắn, cô nàng thu ngân ân cần nói.

“Đúng nha, mới nãy tôi chỉ dùng dao cắt qua một miếng thôi, em giấu đâu rồi, mau mau lấy ra cắt một miếng cho ông chủ nào”. Bếp trưởng Cao liền ở bên cạnh hùa theo.

Mã Từ Quân lại không có ý kiến, tùy ý bọn họ không biết từ đâu cầm ra con dao, từng dao từng dao cắt bánh trung thu thành miếng nhỏ bằng một nửa quân bài mạt chược, chậc, liền ba cái bánh trung thu mà thôi, ăn như thế nào không phải ăn chứ, còn phải làm tinh tế như vậy.

Chờ bánh trung thu cắt xong, Mã Từ Quân đầu tiên cầm một miếng bánh tối màu nhân đậu, bỏ vào miệng nhai nhai, hương vị là thật thuần khiết, miệng đầy mùi đậu tươi nồng đậm, ngọt mà không ngấy, ăn ngon! Nhưng mà……

“Đây không phải bột đậu đỏ chứ?’.

“Đậu đen”. Bếp trưởng Cao nhìn chăm chằm bánh trung thu trên quầy lễ tân, liền chờ bàn tay to ông chủ bọn họ vung lên, nói: “Mọi người cũng cùng ăn đi”. Đáng tiếc lúc này ông chủ bọn họ không biết là trì độn thật hoặc là giả trì độn, chậm chạp chính là không chịu nói lời đó ra.

“Đây chính là đậu tây rồi”. Mã Từ Quân lại cầm một miếng bánh trung thu nhân bánh màu trắng, bỏ vào miệng nhai nhai, cũng ăn ngon, sau đó gã lại cầm cái màu sắc cuối cùng, màu vàng, chỉ nhìn màu thì gã thật đúng là không đoán ra đây là nhân gì.

“Ừm! Bắp này ngon nhất”. Bánh trung thu nhân màu vàng này, cắn một miếng, miệng đầy mùi bắp, nồng đậm nguyên hương của lương thực, vị càng dính mềm một ít so với bánh đậu, vị ngọt thản nhiên, một chút cũng không ngấy, Mã Từ Quân thích nhất vị này.

“Vậy trong nhà hàng chúng ta khi nào bắt đầu bán?”. Bếp trưởng Cao nói, cả phòng bếp đều do gã quản lý, tới lúc đó làm mấy cái bánh trung thu ăn một chút, cơ hội vẫn là có.

“Ngày kia, tôi ta còn phải gọi điện thoại hỏi một chút, chờ lát nữa lại định địa điểm đặt hộp đóng gói, tới lúc đó đóng hộp liền bày bán ở quầy lễ tân”. Mắt thấy liền tới tết Trung Thu rồi, việc này giao cho bộ phận vật tư sợ là làm không xong, Mã Từ Quân định lát nữa tự mình gọi điện thoại tới xưởng in, người ta nể mặt gã, dù gì cũng phải làm gấp giúp gã.

“Vậy nhân viên trong nhà hàng có được phát quà Trung Thu hay không?”. Cô nàng thu ngân dào dạt chờ mong hỏi ông chủ bọn họ.

“Phát, mỗi người một hộp, quản lý nhân viên hai hộp”. Mã Từ Quân nói.

“Thật tốt quá! Ông chủ, mỗi hộp có mấy cái?”. Cô nàng thu ngân vui mừng quá đỗi.

“Đại khái tám, nếu bốn cái liền phát hai hộp”. Mã Từ Quân nói xong lại hỏi hai người bọn họ, nói: “Mới nãy hai người ăn mấy cái?”.

“Ba cái”. Bếp trưởng Cao không nghĩ nhiều, trực tiếp liền nói.

“Vậy đi, tới lúc đó bánh trung thu của hai người phát xuống, nhớ rõ trả lại cho tôi”. Mã Từ Quân nói xong liền xách hết bánh trung thu chưa ăn hết trước mặt hai người trợn mắt há hốc mồm, đi rồi, nửa miếng cũng không chừa lại cho bọn họ, uổng công hai người này mới nãy còn cắt cẩn thận như vậy, toàn bộ làm vô ích.

“Anh Cao!”. Cô nàng thu ngân vẻ mặt ai oán nhìn bếp trưởng Cao.

“Kêu cha cũng vô dụng, mở cửa bán hàng”. Đầu bếp Cao rất là ý chí sắt đá.

“Đúng rồi, lát nữa pha bình trà mang lên cho tôi”. Mã Từ Quân leo cầu thang tới một nửa, đột nhiên lại quay đầu nói một câu.

“Đi không được nha ông chủ, ngài tự pha đi”. Cô nàng thu ngân uể oải đáp lại một câu.

“Tôi đi phòng bếp nhìn xem nồi canh”. Bếp trưởng Cao nói xong cũng liền chậm rì rì đi mất.

“Chậc, liền vì mấy miếng bánh trung thu, ngây thơ!”. Mã Từ Quân phê bình bọn họ một câu, sau đó nhét một bánh trung thu vào miệng, ngâm nga đi tới văn phòng chính mình.

Bên này Mã Từ Quân ngồi ở trong văn phòng vừa ăn bánh trung thu vừa gọi điện thoại cho xưởng in, đặt một đám hộp đóng gói bánh trung thu, bên kia La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang chạy khắp núi.

Hai ngày nay Ngưu Vưng trang làm nhiều bánh trung thu, bột đậu tây đậu đen bột ngô đều làm nhiều, La Mông định thêm hạt dẻ. Nhưng mà anh không muốn lấy hạt dẻ của nhà mình làm bánh trung thu, hạt dẻ nhà anh ngon, nấu nướng hay ăn vặt đều là cực ngon, dùng để chế biến làm bánh trung thu còn có chút đại tài tiểu dụng*, cho nên ngày này anh kéo Tiếu Thụ Lâm vào núi thu hoạch hạt dẻ.

*đại tài tiểu dụng= dùng dao mổ trâu giết gà: phí của

Giữa trưa lúc sắp ăn cơm Mã Từ Quân gọi điện thoại tới.

“Bánh trung thu nhận được rồi?”. La Mông hỏi Mã Từ Quân.

“Ăn rồi, cũng không tệ lắm, bây giờ bên cậu có mấy loại mùi vị?”.

“Hiện tại liền ba, hai ngày nữa hẳn là có thể thêm hạt dẻ, chính là bốn, nếu bên trong mỗi loại lại thêm lòng đỏ trứng trứng muối, miễn cưỡng có thể coi như đủ tám”.

“Được, tôi đặt hộp đóng gói, một hộp liền đựng tám, cậu chuẩn bị hai ngàn hộp cho tôi trước, ngày kia liền lấy, sau đó ngày mốt, cậu gửi trước ít hàng cho tôi, đại khái phải được một ngàn hộp, cậu xem rồi gửi đi”.

“Ăn cơm, ăn cơm”. La Mông mới vừa nói điện thoại xong, một ông cụ liền kêu anh nhanh chóng tới bàn ăn cơm. Chỗ râm mát trong sân bày một cái bàn vuông, trên bàn để một thố lớn bún gạo xào nấm dại, ngoài ra còn có dùng cái tô lớn đưng cháo đậu đũa.

Cháo đậu đũa thơm mềm dẻo, bún gạo xào vừa thơm lại dai dai, kết hợp hương nấm dại nồng đậm, bữa tiệc này La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều ăn nhiều.

“Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, này, người trẻ tuổi phải ăn nhiều, ăn nhiều mới có thể làm việc……”. Một ông cụ bên cạnh chống gậy ngồi ở trên băng ghế, mới này ông cụ này cũng là ăn non nửa chén bún gạo uống  một chén cháo, ăn xong rồi ngồi ở bên cạnh nói chuyện cùng bọn La Mông.

Ông cụ này là ông nội của Vương Tương Dương, nơi này kêu Tam Đạo Loan, một cái khe núi trong núi sâu rừng già, bởi vì dòng suối nhỏ trong núi tại đây ngoặt ba đường cong, địa phương này liền gọi tên này.

Trước đây Tam Đạo Loan không có người ở, chính là khe núi hoang, thường xuyên còn có lợn rừng thường lui tới, sau đó bên ngoài gặp nạn đói, khi đó ông nội của Vương Tương Dương vẫn là đứa bé trai, liền bị người trong nhà mang theo, một đường chạy nạn tới trấn Thủy Ngưu.

Núi lớn nơi này thâm sâu, trên núi có cây có cỏ, còn có các loại rau dại quả dại, nếu muốn đói chết một người thật đúng là rất khó, những người đó dừng chân ngay tại nơi này.

Nhưng mà bọn họ không có của cải giống ông nội bác Lâm năm đó như vậy, những người này một nghèo hai trắng hai tay trống trơn, ngay cả quần áo cũng chưa có mấy bộ lành lặn, muốn mua nhà đất đai tại đây đó là không có khả năng, đành phải chọn một cái khe núi không có dấu chân người, dựng mấy cái lều cỏ, liền ở lại như vậy.

Giống bọn họ loại người bên ngoài lôi thôi lếch thếch còn mang theo kẻ cướp, người địa phương tự nhiên là bài xích, chỉ sợ bọn họ là loại liều mạng, tại nơi này làm ra chuyện giết người phóng hỏa gì đó, làm nhục thiếu nữ vợ người ta, trôm con nít giựt tiền và vân vân.

Những người bên ngoài này tự nhiên không phải trái hồng mềm, đối mặt bài xích của dân bản xứ, bọn họ đều hung dữ hơn so với bất kì ai, đều dữ tợn hơn so với bát kì ai, nếu anh chọc bọn họ một cái, bọn họ lập tức kéo một đám tới xử anh, mọi người của trấn Thủy Ngưu nói bọn họ dám giết người, cũng sợ bọn họ.

Chẳng mấy chốc hơn mười năm trôi qua, Tam Đạo Loan cũng xây được nhà gạch, còn treo số nhà kéo dây điện, người trẻ tuổi ở Tam Đạo Loan dần dần từ mảnh núi sâu này đi ra ngoài, đi ra ngoài đi học, làm thuê, người làng này cũng giống các làng khác, chỉ có tết mới náo nhiệt nhất.

Nhưng mà  người làng này cũng có chỗ khác với làng bên ngoài, ví dụ như người già không thích đi ra ngoài, rất ít đi ra ngoài, đi ra phố một lần hận không thể mua đồ dùng sinh hoạt cả năm về. Bọn họ cũng không hoan nghênh người bên ngoài vào làng, chỉ ngoại trừ một ít lái buôn quen biết. Bọn La Mông vẫn là bởi vì Vương Tương Dương đi làm ở công ty Tiếu Thụ Lâm, mới được trọng đãi như vầy.

“Ông ơi, nấm của núi này ăn ngon, các ông còn không ạ? Cháu muốn mua một chút”. La Mông thấy Tiếu Thụ Lâm ăn tới rất sướng, liền định mua chút nấm dại về, dù sao Tiếu Thụ Lâm thích ăn anh liền thích mua, nhìn Tiếu Thụ Lâm vung tay ăn một chén lại một chén, trong lòng anh liền cao hứng.

“Mùa này nấm không nhiều lắm, mùa xuân phơi nắng đều bị người ta thu mua rồi, lúc mùa hè bọn họ cũng lên núi hái mấy lần, nhưng mà cũng không hái được nhiều, lát nữa tôi hỏi một chút giúp cậu”. Ông cụ mở miệng nhắc tới: “Chờ thêm thời gian trời đổ thêm hai trận mưa, nấm trên núi liền nhiều”.

“Vậy tới lúc đó ông bảo Tương Dương mang ra ngoài cho bọn cháu, giá khẳng định cao hơn so với lái buôn”. La Mông nói như vậy, là lo lắng nếu anh không nhắc tới tiền, ông cụ này ngộ nhỡ cho rằng bọn họ ỷ vào Vương Tương Dương đi làm ở công ty Tiếu Thụ Lâm, muốn lấy không đồ ăn, vậy hiểu lầm liền lớn rồi.

“Được”. Ông cụ gật gật đầu, lại nói với Tiếu Thụ Lâm: “Tiếu quản lí à, Tương Dương nhà ta làm việc ở chỗ cậu ổn chứ?”. Ở trong mắt ông cụ, Tiếu Thụ Lâm người ta mới là lãnh đạo đứng đắn.

“Rất tốt ạ, chăm làm, ở chung tốt cùng đồng nghiệp”. Tiếu Thụ Lâm nghiêm trang nói, liền giống như chủ nhiệm lớp viết lời bình trên phiếu điểm —— học tập chăm chỉ, đoàn kết với bạn học.

“Ôi chao! Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi”. Ông cụ nghe xong cực kỳ cao hứng, hai tay vốn run rẩy lúc này cang run lợi hại hơn.

“Hai vợ chồng lão Trần trở về rồi”. Lúc này, bà cụ đang ở sân sau bằm thức ăn heo hô một tiếng với phía trước.

“À, đã về rồi, vậy tôi đi qua hỏi thăm một chút, năm nay liền chỉ hạt dẻ của nhà bọn họ thu hoạch trễ nhất, đoán chừng còn chưa bán hết đâu”. Ông cụ lên tiếng, chống gậy liền muốn đứng lên.

“Ông ngồi đi ạ, bọn cháu tự đi qua là được”. Ông cụ này có tuổi rồi, đi đứng cũng không tốt, La Mông thật đúng là ngại làm phiền ông cụ người  ta.

“Để ông ấy đi đi, người già rồi liền thích đi nơi nơi góp vui”. Bà cụ nói xong cũng từ sân sau đi ra, đỡ ông cụ đứng lên từ cái ghế thủng lỗ.

Ông cụ mới vừa đứng vững liền xua đuổi bà cụ: “Tôi tự đi”.

“Được được, tự ông đi đi, tưởng mình còn trẻ à, hôm qua mới vừa tự làm mình té vào cái rãnh, quần còn phơi bên ngoài chưa khô đâu……”. Bà cụ lải nhải lẩm bẩm liền lại đi về sân sau.

“Tương Dương nó chạy xe là được rồi”. Ông cụ làm như không có nghe tới bà cụ bóc mẽ ông, vừa đi vừa nói chuyện cùng Tiếu Thụ Lâm.

“Chạy thật sự ổn định”. Tiếu Thụ Lâm nói đâu ra đấy, cũng không nhiều lời.

Cố tình ông cụ này liền thích như vậy, ở trong mắt ông, người giống Tiếu Thụ Lâm mới là người có ăn học có khả năng làm việc lớn, cái thằng đi cùng cậu ta liền không được, rất láu cá, cùng cái tính khôn lỏi như Tương Dương nhà ông, người như thế liền không có thể có tiền đồ lớn, giống như lái buôn vào núi thu hàng, trời sinh chính là dân buôn bán nhỏ.