Việc này một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng ồn ào tới sôi sùng sục, ngay cả Bành Lão Cửu cách làng họ thật xa đều gọi điện thoại cho La Mông, hỏi La Mông con nghé con kia có thật thần kì như vậy hay không, trong giọng nói đều lộ ra tiếc nuối, nói nhà họ Bành gã không phúc khí, mấy thế hệ nuôi trâu hơn trăm năm, cũng chưa có thể giữ chân trâu thần này.La Mông có thể nói thế nào chứ, nói nó không có thần kì như vậy đâu, đừng nghe người ta thổi phồng, người ở đây rảnh tới hoảng, liền thích thổi phồng con trâu này, con trâu con này không phải cũng từng tè ở nhà Bành Lão Cửu rồi sao, sao cũng không thấy nhà Bành Lão Cửu mọc ra núi vàng núi bạc?Bành Lão Cửu ngẫm lại quả thật cũng đúng, lúc này cỗ đau lòng mới biến mất.Nhưng vô luận La Mông nói như thế nào, đều không ngăn được nhiệt tình của các dân làng đối Nhị Lang, mỗi ngày đều có người mượn Nhị Lang, mượn đi rồi thì dắt đi vườn nhà mình, cung ăn cung uống, liền chỉ cần nó rải chút nước thần lên ruộng vườn nhà mình.Con trâu con Nhị Lang này ngay từ đầu còn thật cao hứng, ăn không ít củ cải rau xanh, đại mùa đông này, rau dưa đều thứ đắt đỏ, gặp mấy người hào phóng còn có thể cho nó chút hạt đậu và vân vân nhai a nhai, cuộc sống khá là thoải mái.Nhưng sau một thời gian lại không xong, không tự do, mỗi ngày chính là bị kéo đi ăn uống, không chút giải trí, phải đi lòng vòng trong vườn nhà người ta, người ta còn thấy nhanh quá, sợ nó vẩy đồ tốt lên vườn nhà người khác.“Ọ!”. Chập tối hôm nay, Nhị Lang thấy La Mông bận rộn dắt một đám trâu quay về làng, từ xa xa bắt đầu kêu to lên.“Ôi, La Mông thả trâu về rồi à?”. Nông hộ muợn Nhị Lang hôm nay tươi cười đầy mặt theo sát La Mông nói chuyện, nói ra thì chuyện Nhị Lang bị truyền như vậy, ngay cả La Mông ở trong làng đều được tôn trọng.“Vâng, hôm nay lại a (tè + ị) không ít đi”. La Mông cười ha hả sờ sờ đầu trâu của Nhị Lang mặt ủ mày chau.“Cũng được”. Người đàn ông kia cười tủm tỉm, xem ra ngày hôm nay thu hoạch coi như không tồi.“Trò này hữu dụng hay vô dụng?”. Trong lòng La Mông biết, khẳng định có chút hữu dụng, Nhị Lang ở nhà uống đều là nước linh tuyền, thứ bài tiết ra đại khái cũng không kém được.“Hữu dụng, sao lại vô dụng, hai ngày trước rau hẹ tươi mơn mởn, hiện giờ rau hẹ này mọc rất tốt, chỉ là không có tốt như cà chua nhà chú Trường Thiết, không biết vì sao”.“Có thể là bởi vì gần đây tinh thần Nhị Lang không tốt lắm”. La Mông tận lực tranh thủ một chút không gian tự do vì con trâu con nhà anh, bộ dáng ỉu xìu như vậy, nhìn qua thật có chút không nỡ.“Chắc vậy, hai ngày nay nó không có tinh thần gì, cậu nói coi, cho nó ăn đồ ngon, cũng không bắt nó làm việc, sao ngược lại còn không thích chứ”. Người đàn ông khó hiểu, bình thường trâu nào có loại đãi ngộ này, thả trên núi gặm gặm cỏ dại cũng coi như không tệ rồi.“Cả ngày bị người nhìn chằm chằm, áp lực tinh thần rất lớn”. La Mông vỗ vỗ Nhị Lang, để nó đi vào đàn trâu: “Anh cũng giúp em nói với những người khác, trong khoảng thời gian này Nhị Lang nhà em sẽ không cho mượn, để nó nghỉ ngơi thật tốt”.“Ừ, chờ nó tinh thần tốt chút rồi nói sau”. Người nọ đáp ứng, nói thế nào sau này còn phải mượn tiếp.“Coi mày sau này còn dám đi trộm cà chua nhà người ta nữa không?”. Trên đường về nhà, La Mông dùng cành trúc nhẹ nhàng đánh mông trâu của Nhị Lang.“Ọ……..”. Nhị Lang ủ rũ kêu một tiếng, thật sự là vô cùng nghẹn khuất.“Ụm bò……..”. Trâu mẹ bên cạnh nó cũng kêu theo một tiếng, cũng không biết là an ủi hay là trách cứ, dù sao La Mông cũng không nghe hiểu.Khi về tới nhà thì Lưu Xuân Lan đã sớm làm xong cơm chiều, gần đây cửa tiệm ở trấn trên buôn bán không tệ, thời gian hai mẹ con bà về nhà càng ngày càng sớm, có đôi khi còn chưa tới giữa trưa liền bán xong mọi thứ, đóng cửa tiệm đi chợ mua đồ nấu ăn, còn có thể kịp trở về làm cơm trưa.Từ làng Đại Loan tới trấn Thủy Ngưu, đi đường mất hơn hai giờ, họ đi ra ngoài quá sớm, cũng không có xe để đi, vì việc này La Mông đặc biệt tới thị trấn mua một chiếc xe máy ba gác để La Hồng Phượng dùng, anh tốn hơn bảy ngàn đồng. Xe máy này nhìn qua bình thường, lúc lái đặc biệt có lực, ở loại vùng núi này của bọn họ, loại xe chạy bằng điện căn bản không dùng được.Sau khi La Hồng Phượng kết hôn sẽ không đi làm, lúc ly hôn lại bởi vì phải tranh quyền nuôi hai đứa con gái nên không được chia tài sản, cho nên hiện tại trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, La Mông biết tình cảnh của chị anh, nhưng không thể trực tiếp đưa tiền cho chị, cũng chỉ đành tận lực không cho chị xài tiền.Cũng may việc làm ăn trong tiệm coi như không tồi, mỗi ngày thu vào đều không ít, vốn định tiện thể bán bánh bao sữa chay, bánh bao sữa nhân đậu xanh, tiêu thụ cực tốt, nghe nói còn có người trong trấn lái xe tới đây mua, mua một lần chính là một túi lớn, mua về để trong tủ lạnh, mỗi buổi sáng hấp mấy cái, ăn trong một tuần cũng không bị hỏng.Chiếu theo tình hình này phát triển tiếp, mười ngày nữa sữa trâu nhà họ khẳng định là không đủ bán, La Mông đành phải lại gọi điện thoại cho Bành Lão Cửu, để gã giúp lưu ý một chút, xem nhà ai bán trâu mẹ cho sữa, có ai thích hợp liền báo cho anh một tiếng.Bành Lão Cửu giới thiệu qua mấy người bán cho La Mông, đầu xuân năm nay liền buôn bán lời một khoản, gã vừa nghe nói La Mông muốn mua trâu thì hiển nhiên không từ chối, mấy đời nhà gã đều là buôn trâu, mạng lưới quan hệ thật sự rộng, chẳng qua mấy năm nay buôn bán ế ẩm, liên hệ với nhau cũng liền ít đi.La Mông cũng tin tưởng Bành Lão Cửu, để Bành Lão Cửu cùng anh đi xem trâu, tuy rằng phải trả một ít phí trung gian nhưng yên tâm hơn, Bành Lão Cửu xem trâu khá là lành nghề, có Bành Lão Cửu thì anh chưa bao giờ lo bị hố.Một thời gian tiếp theo, La Mông liền theo Bành Lão Cửu đi chung quanh tìm kiếm trâu mẹ đang cho sữa, chỉ cần Bành Lão Cửu gọi một cú điện thoại thì La Mông liền đi ra ngoài, đàn trâu tạm thời giao cho ông La hỗ trợ trông nom. Trâu mẹ cho sữa không dễ tìm, nơi xem trâu cũng là càng ngày càng xa, có đôi khi có thể mang một hai con trâu về, có đôi khi cũng đành phải tay không trở về.Buổi sáng hôm nay La Mông đang chuẩn bị đi ra ngoài xem trâu thì La Hồng Phượng gọi điện tới, bảo anh tới cửa tiệm ở trấn trên một chuyến.Lúc La Mông đi tới trong tiệm thì việc buôn bán ngày hôm nay của La Hồng Phượng đã kết thúc rồi, đang quét dọn vệ sinh chuẩn bị đóng cửa trở về làng. Trong tiệm còn có một người mập đầu bóng lưỡng, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, La Mông cảm thấy người này có chút nhìn quen mắt, trong lúc nhất thời lại không nhớ nỗi đã từng gặp qua ở đâu.“Có chuyện gì vậy?”. La Mông hỏi La Hồng Phượng.“Người nọ là tới từ căn tin cao trung trong huyện, nói muốn mua bánh bao chay bánh bao của chị, chị nói hiện tại không cung ứng được, ông ấy muốn gặp em”. La Hồng Phượng trả lời.La Mông liền cẩn thận nhìn nhìn người đàn ông kia, sau một lúc lâu, mới rốt cục nhớ ra đối phương là ai: “Quách Đại sư phó ( thợ cả, đầu bếp chính)?”“Hắc, cậu rốt cuộc nhận ra tôi rồi”. Người mập kia cười, khuôn mặt mập và trán sáng ngời.“Sao chú lại tới chỗ này của bọn cháu?”. La Mông đi học cao trung ở thị trấn mấy năm, ngoại trừ quen biết học sinh và thầy cô giáo, ấn tượng khắc sâu còn có vài người, Quách Đại Oa chính là một trong những người đó. Ông ta là người nhận thầu căn tin trường học của bọn họ, tay nghề nấu ăn của Quách sư phó không tồi, lúc múc đồ ăn cũng hào phóng, người lại vui tính, học sinh đều thích ông ta.“Còn không phải bánh bao bánh bao chay nhà mấy người nháo, mấy ngày hôm trước còn có mấy học sinh chạy tới nói với tôi, trên trấn Thủy Ngưu mấy người có cửa tiệm làm bánh bao sữa, bánh bao sữa nhân đậu xanh cực ngon, bảo căn tin chúng tôi cũng bán đi, thế nên tôi mới tìm tới cửa”. Quách sư phó nói mấy câu đã nói rõ ngọn nguồn.“Bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh nhà bọn cháu lại có tên tuổi như vậy sao?”. Thời gian này La Mông bận chăm sóc, nuôi trâu, anh quả thật không nắm rõ chuyện trong tiệm lắm.“Hài, cả huyện chúng ta tổng cộng có bao nhiêu chứ, không chỉ là bánh bao chay nhà cậu, còn có vịt quay của trấn Đại Thạch, chân heo của Bạch Ốc Giác, bánh mật của Lan Bình, cháo của Tây Khê, ai ở trấn trên có có đồ ăn nào làm ăn rất ngon thì bao lâu liền lan truyền”. Quách sư phó nói tới đồ ăn thì rõ ràng đâu ra đấy.“Đó là danh tiếng làm tốt bao nhiêu năm mua bán mới tích góp từng tí một, tiệm nhỏ của bọn cháu mới mở chưa được bao lâu mà”. La Mông vẫn là khiêm tốn một chút.“Không cần biết cậu khai trương bao lâu, đồ ăn làm ngon mới là quan trọng nhất, tôi nếm qua bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh nhà cậu, nó thật sự chính cống, trộn chính là sữa trâu thật sự, lòng đỏ trứng cũng là lòng đỏ trứng gà tatrong làng của chúng ta, nửa điểm không giả dối”.“Dạ”. La Mông không khiêm tốn nữa.“Lần này tôi tới đây chính là hy vọng cậu có thể cho cung ứng hàng cho căn tin chúng tôi”. Quách Đại Oa nói rõ mục đích tới đây.“Quách sư phó, chú cũng thấy tình huống trong tiệm của cháu đấy, không đủ bán”. Cho dù đủ để bán thì mua bán này cũng không có lời, mấy cái bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh mà phải chở tới thị trấn, lộ phí cũng không ít, chính La Mông không kiếm được tiền không nói, căn tin trung học bán bánh bao của nhà anh không ổn thì còn lỗ phí nhân công.“Tiểu La, cậu cũng là tốt nghiệp trường học đó đi ra ngoài, cậu cũng nói xem, Quách Đại Oa tôi là hạng người gì?”. Đây là muốn đánh bài tình cảm.“Không cần phải nói ạ”. La Mông là thật cảm thấy Quách sư phó người này không tồi.“Học sinh trong trường học cũng không dễ dàng, trước không nói trong thị trấn này, tôi nói học sinh trọ ở trường, tốt nghiệp sơ trung (cấp II) vất vả thi đậu cao trung (cấp III) trọng điểm, trong nhà đều mong chờ trông cậy vào bọn nó vượt trội, trẻ con hơn mười tuổi, trọng trách trên vai liền nặng nề”.“Quách Đại Oa tôi không không có tâm tư lớn gì, chỉ muốn để bọn nó ăn ngon, tôi cũng biết đơn hàng này không kiếm được tiền, căn tin tôi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bán bánh bao chay này của cậu, tôi thật không phải ham tiền, cậu cũng suy nghĩ kỹ lại đi, bình thường là ổn, chỉ cần không lỗ vốn, coi như ủng hộ sự nghiệp giáo dục của tổ quốc ta”.Sau khi la Mông suy tính một lúc lâu, nếu Quách Đại Oa nói như vậy, La Mông anh cũng không phải người chỉ biết tới tiền, hơn nữa việc làm ăn này đối với anh mà nói, phía Đông không sáng thì phía Tây sáng (ko kiếm tiền được ở chỗ này thì kiếm ở chỗ khác), anh cũng không phải hoàn toàn không có lời.“Vậy cháu tính tám đồng cho chú, cháu trả tiền xe từ chỗ này của cháu tới trường học của chú, nhưng mà giá này chính là cho trường học, chú không thể bán lại cho người khác”.“Vậy sao được chứ, Quách Đại Oa tôi lại là hạng người như vậy sao?”. Nếu ấn giá cả này của La Mông thì Quách Đại Oa gã còn có thể kiếm được một chút, ít nhất không lỗ được, ở căn tin của gã, không có lời thì đều là lỗ vốn, bởi vì gã còn phải thuê người làm việc.“Cháu khẳng định tin tưởng Quách sư phó được, nhưng tại thương trường, cháu nói rõ trước để tránh việc xấu”.“Được, ngày mai cậu giao cho tôi 200 cái bánh bao chay sữa, 500 cái bánh bao nhân đậu xanh trước, 50 bình sữa trâu, tôi bán trước thử xem, sữa trâu này hơi mắc một chút, học sinh có thể mua cũng ít”.“Được, chúng ta lưu số điện thoại của nhau lại, có vấn đề gì thì chú liền gọi điện thoại cho cháu”.“Ừ, cậu còn nhớ rõ giờ cơm của trường học chúng ta chứ?”. Quách Đại Oa hỏi La Mông.“Giao hàng trước sáu giờ là được chứ”. La Mông quả thật có chút không nhớ được thời gian học và nghỉ ngơi của học sinh cao trung.“Mùa đông 6 giờ, mùa hè 5 giờ 40 phút phải tới, tôi còn phải cho vào lồng hấp hấp lại”.Hai người liền tiếp tục bàn bạc sự tình như vậy, dùng sữa trâu làm bánh bao chay sữa và bánh bao nhân đậu xanh thì giá bán vốn sẽ không cao, không lời bao nhiêu, La Mông lại hào phóng bao phí chuyên chở, lợi nhuận trung gian liền càng thấp, nhưng mà anh làm món mua bán này cũng không lỗ.Nếu theo tình hình trước mắt này thì bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh để ở trong tiệm của La Hồng Phượng liền có thể bán hết, căn bản không cần giảm giá chở tới trong thị trấn, làm như vậy thật sự rất không có lời. Nhưng là nhìn theo lâu dài thì món mua bán này quả thật vẫn là làm được.Học sinh của cao trung trọng điểm trong huyện bọn họ tới từ các thành trấn (huyện + thị trấn), bánh bao để ở trong căn tin trường học bán, tự nhiên cũng có hiệu ứng quảng cáo nhất định.Nhưng đây không phải chính yếu, chính yếu chính là La Mông tạo cho chính mình tiếng tăm tốt. Bản thân anh vốn cũng không coi trọng lắm đối với mấy thứ này, nhưng bất đắc dĩ là hiện tại anh đã là một danh nhân rồi, tuy rằng ông La ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khẳng định đã cực hối hận.Cho dù là La Mông chính mình không thèm để ý, cũng không có thể không để ý cảm nhận của cha mẹ, hơn nữa hiện tại trong nhà lại vừa có thêm ba người, anh càng không hy vọng hai đứa cháu gái lớn lên trong chỉ trỏ và ánh mắt khinh thường của người khác.Vì về sau có thể càng thuận lợi sinh sống phát triển ở đây nên chuyện anh cần phải làm còn rất nhiều, đầu tiên, liền theo trước mắt mà nói, anh có thể thông qua chuyện này tạo cho chính mình một cái hình tượng tích cực.Tin tưởng ở tương lai không lâu sau, theo sự nổi danh của bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh nhà anh, còn có chuyện La Mông cung cấp bánh bao và bánh bao nhân đậu xanh giá thấp cho trường học cũ, chuyện tuy nhỏ, nhưng ít nhất là một khởi đầu tốt