Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 14: Thật ra tôi chỉ đi trộm nước tương

Khi sắc trời dần sáng, cả vùng đất vẫn chưa tỉnh giấc từ trong bóng tối, Xảo Nhi cũng không thể đi vào giấc mộng. Cô mở cửa nhà. Địa thế nơi này tương đối cao. Nhà gỗ không có cửa sổ, may là tọa bắc hướng nam, nên ánh sáng vừa đủ, quanh năm mát mẻ.

Thật ra thì nghĩ cũng đúng, có ai thấy cương thi mở cửa sổ ở mồ của mình sao?

Xảo Nhi không nhớ mình bị bắt đến ở chung với Mắt Xanh đã bao lâu. Nhưng từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên, vào ban ngày cô không cần ở bên cạnh nó.

Đêm qua, nó dẫn cô đến bờ biển, đã nói cho cô biết nó đi chỗ nào. Xảo Nhi đi ra khỏi nhà gỗ, xuống bãi cát, ngồi trên bờ biển run run, lan man nghĩ xem giờ phút này nó hẳn là chìm ở dưới đáy biển.

Vào mùa đông, mặt trời mọc chậm mùa hè một chút, ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt biển, từng lớp sóng xanh ánh vàng, mênh mông xa xăm hùng vĩ.

Xảo Nhi ôm đầu gối ngồi ngơ ngẩn trên bờ cát rất lâu. Rốt cuộc, cô ôm một bình nước biển về nhà gỗ. Quét dọn vụn gỗ và bùn nhão ra ngoài. Lại lau hết nhà từ trong ra ngoài một lần.

Ở vò nước trước nhà, Mắt Xanh bắt cá tôm để đó cho cô. Cô mang mấy đuôi cá to béo đi chợ ở làng chài Vì không có mắt xanh, chỉ một khoảng ngắn thôi mà cô phải đi đến cả canh giờ.

Cô đi loanh quanh chợ hồi lâu, bán một cái đuôi cá 18 đồng bằng giá tiền mua hai con cá. Mua chút ít đá đánh lửa, hột quẹt, đèn dầu. Dùng số cá còn dư lại đồi nồi niêu, xoong chảo để nấu ăn.

Nghĩ đến cương thi mắt xanh chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi. Cô lại mua chút kim chỉ, vải sợi, định khi rãnh rỗi sẽ may đồ cho nó.

Làm xong mấy việc vặt vãnh rắc rối, đi vòng quanh cũng đã đến gần giữa trưa. Cô đi men theo con đường nhỏ về nhà gỗ. Một canh giờ nói quả thật rất xa, may mà trước đây cô cũng đã quen làm việc nặng, sức lực dẻo dai, cũng không có cảm giác cực khổ.

Trở về ngôi nhà nhỏ, cô lấy ba hòn đá xanh xếp thành cái bếp lò nhỏ, rửa nồi sạch sẽ, bắt đầu nấu cơm.

Ngày hôm nay, thời gian trôi qua rất chậm. Nhưng cuối cùng màn đêm cũng buông xuống. Đến giờ Mắt Xanh bắt đầu làm việc, nó đi ra khỏi biển sâu.

Lần đầu tiên qua đêm dưới đáy biển, thật ra nó cũng không quen cho lắm. Nhất là không biết lặn, lúc chìm xuống vô cùng dễ dàng, nhưng bò lên thì phải tốn ít công sức.

Thật vất vả mới lên bờ được, trên người nó còn quấn đầy rong biển xanh biếc. Nó chậm rãi nổi lên trên mặt nước, như Ma Da bò từ nước ra.

Lúc nó đi vào nhà gỗ cũng làm Xảo Nhi giật mình. Đợi đến lúc Xảo Nhi thấy rõ nó cũng cười đến gập cả lưng -- Nó cố gắng gỡ rong xanh biếc dính trên người xuống, vẻ mặt vô tội đáng yêu.

Xảo Nhi cởi quần áo giúp nó, dùng xơ mướp khô tắm rửa cho nó trước. Cô chà hơi mạnh, cũng may nó không biết đau, cũng không thèm để ý.

Rong biển nhanh chóng bị chà đi. Xảo Nhi thay quần áo sạch cho nó. Nó lại vội vàng đi đến bến tàu làm việc. Lúc gần đi đưa cho Xảo Nhi một vỏ sò ánh màu xà cừ bóng loáng. Hình dáng khéo léo tinh xảo làm Xảo Nhi rất vui mừng. Nó hết sức thỏa mãn, vuốt vuốt tóc cô rồi chuẩn bị đi làm.

Mấy ngày trước, khi nó bắt đầu đi làm cũng dẫn Xảo Nhi theo. Bây giờ, có lẽ nó cho rằng Xảo Nhi đã thích ứng được hoàn cảnh, nên không hề dẫn cô theo nữa. Xảo Nhi cũng không quấn nó, chỉ viết chữ lên ngực dặn dò -- Đừng quên mua nước tương.

Lúc xế chiều cô đã quên mất mua gia vị.

------------

Cương thi mắt xanh cũng không hiểu cái gì là nước tương. Xảo Nhi diễn tả rất lâu nó mới lờ mờ hiểu ra, là một loại nước trộn vào trong thức ăn.

Điều này làm cho nó rất xem thường. Dù sao lúc cương thi thu nạp ánh trăng hay là hút máu cũng không cần thêm nước tương. Nhưng nó vẫn quyết định nhớ thật kỹ việc này. Suy cho cùng là đồ chơi của nó muốn ăn, việc này không hề liên quan đến việc nó có ăn hay không.

Buổi tối, bên tàu vẫn bận rộn như cũ, có khách đi thuyền sai giờ, cũng có mấy chuyến hàng chưa ngã giá xong, nhân viên bốc xếp đêm đi đi lại lại.

Mắt Xanh vẫn ở trong tầng lớp công nhân kiêu ngạo, nó chỉ dỡ hàng cho sáu con thuyền xong lại trở về nhà. Dù sao lúc này trong nhà vẫn còn nhiều chổ cần cải tiến. Hơn nữa, buổi sáng nó vẫn chưa chơi đùa với mấy đồ dùng đó.

Lúc kết thúc công việc, nó nhớ đến nước tương Xảo Nhi dặn, nên đi khắp nơi tìm tiệm tạp hóa cô nói. Nhưng khi đó, trời cũng đã trễ, nó đi theo con đường cái mà Xảo Nhi chỉ rất lâu cũng không thấy có tiệm nào còn mở cửa.

Nó cũng biết, đêm đã khuya, tiệm cũng đã đóng cửa hết rồi.

Nó chung sống lâu ngày với loài người, đương nhiên cũng biết chút lanh lợi. Lập tức quyết định tìm một cửa hàng bán nước tương... len lén đi trộm.

Cứ thế, sau khi tìm quanh quẩn hai con đường, khi nó đang chuẩn bị lẻn vào tiệm tạp hóa, thì thấy hai tên đạo sĩ đang ác chiến với một con cương thi. Đúng là vô cùng hiểm ác, cương thi kia đã hoàn toàn không có sức chống đỡ.

Cương thi mắt xanh vô tư đi đến trước mặt hai người một thi. Hai tên đạo sĩ nhìn thấy cũng không hề khách sáo -- Thì ra là còn có trợ thủ!

Khi cương thi mắt xanh bị kiếm gỗ đào chém đứt một lọn tóc, nó cảm giác mình rất vô tội. Nó không biết phải giải thích với hai tên đạo sĩ thế nào -- Thật ra thì... nó chỉ đến trộm nước tương thôi mà...

Hai đạo sĩ tấn công ngày càng mãnh liệt. Cũng may Mắt Xanh cũng không sợ bọn họ, nó bực bội vươn vuốt ra đánh hai kẻ kia chạy cong đuôi. Đến khi hai kẻ kia chạy biến đi, nó mới nhìn thấy hóa ra con cương thi bị đánh chính là cương thi mắt đỏ lúc trước lão đạo Xung Linh nuôi.

Hai cương thi vẫn không hợp nhau. Đối với việc nó ra tay cứu giúp, mắt đỏ cũng hơi nghi ngờ. Mắt Xanh cũng không muốn để ý đến nó, đi thẳng vào tiệm tạp hóa bên cạnh, len lén giả bộ lấy một bình nghi là nước tương, rồi bỏ đi.

Từ sau khi đạo sĩ Thúy Vi Sơn tiêu diệt lão đạo Xung Linh, cương thi mắt đỏ trở thành cương thi vô chủ lưu lạc. Nhưng cũng may nó không phải loại hút máu. Đối với cương thi mà nói, hấp thu linh khí khác biệt rất lớn với hút máu.

Phép thuật của cương thi hút máu tăng lên rất nhanh trong giai đoạn đầu. Cứ theo thời gian xoay vần, sinh linh oán khí tích tụ càng ngày càng nặng. Cuối cùng, thường là lưu lạc thành ma, khó được đại thừa.

Mà cương thi hấp thu linh khí, tốn thời gian dài hơn cương thi hút máu nhiều, linh lực tăng lên cũng chậm. Nhưng bởi vì căn cơ vững chắc, nêu sau này lớn mạnh dễ dàng hơn cương thi hút máu nhiều.

Đạo sĩ hơi có chút ít tu vi cũng có thể phân biệt cương thi bằng oán khí. Loại cương thi hấp thụ linh khí sẽ không bị đạo sĩ đuổi giết, đến thời kỳ sau cũng không dễ dàng gì bị thiên lôi đánh. Cho nên tuyệt đại đa số cương thi vào buổi ban đầu tu hành cũng muốn dựa vào việc hấp thụ linh khí để sống. Chỉ có điều không phải cương thi nào cũng có thể nhẫn nại từ ngày này qua ngày nọ. Trong khoảng thời gian tịch mịch dài dẵng khôn xiết, cuối cùng nhiều kẻ lại lựa chọn đi đường tắt.

Cương thi mắt đỏ vẫn chịu đựng không hút máu. Nhưng trí thông minh của nó còn rất thấp, phép thuật tương đương với con số 0, thật sự không phải là con cương thi có sức mạnh. Mỗi ngày nó đều chơi bời lêu lổng, ban ngày thì ngủ trong hang, buổi tối thì đi dạo từ đông sang tây.

Mỗi lần bị mấy đạo sĩ vây bắt, nó cũng hối hận vì mình không cố gắng tu hành, nên phép thuật quá thấp, không chống lại kẻ địch. Mà mỗi khi nó tránh xong cuộc truy bắt, thì vẫn trở lại lười biếng ham chơi như cũ.

Giống như sau khi lành sẹo đã quên đau.

Đây chính là chổ khác biệt tay làm hàm nhai của động vật được nuôi trong công viên và động vật được thả nơi hoang dã. Mặc dù cương thi mắt xanh cũng bị bao nuôi một thời gian. Nhưng lúc đó tu vi của nó đã cao, nên kiên trì đã trở thành thói quen.

Lêu lổng bên ngoài đã lâu, nên mắt đỏ cũng cảm giác được bên ngoài rất nguy hiểm. Lúc gặp cương thi mắt xanh, nó đã nghĩ theo sát Mắt Xanh chắc chắn sẽ an toàn.

Mắt Xanh biết cương thi mắt đỏ đi theo phía sau. Nó rất phiền chán con cương thi này. Nhưng khi đuổi mắt đỏ bỏ chạy, quay lưng đi, mắt đỏ lại cũng theo đằng sau.

Cương thi mắt xanh hoàn toàn chẳng có cách nào với cái kiểu mặt dày mày dạn của mắt đỏ, đành để mặc cho nó đi theo.

Cương thi mắt đỏ cứ như thế bám theo Mắt Xanh về đến căn nhà gỗ nhỏ của Xảo Nhi. Xảo Nhi phát hiện ra nó bởi vì đôi mắt đỏ nguy hiểm kia. Có lẽ vì nó đã cứu Xảo Nhi một lần, nên Xảo Nhi cũng không có bài xích nó như trước. Chỉ có điều là không đến gần nó thôi.

Nó nhìn thấy Xảo Nhi vô cùng vui mừng, không ngừng muốn đến gần sát cô, nhưng lại bị cương thi mắt xanh cưỡng chế tránh xa.

Cương thi mắt xanh về nhà cũng không có nhàn rỗi. Lập tức cõng Xảo Nhi đến bờ biến bắt chút cá tôm. Đây là thức ăn ngày mai của cô. Sau đó, chính là đi lấy nước ngọt.

Nó đến vùng núi sâu cách đây hơn trăm dặm, ôm một thùng nước lớn về nhà. Cương thi mắt đỏ luôn luôn dạo quanh gần đó, bị cương thi mắt xanh nhe răng dọa chạy mấy lần, nó vẫn mặt dày không chịu đi.

Cả đêm hai cương thi cứ trừng mắt với nhau. Xảo Nhi tựa vào trong ngực cương thi mắt xanh, viết chữ trên bộ ngực nó như ngày thường, nói một số việc lý thú ban ngày. Thỉnh thoảng nó cũng đáp trả cô mấy câu. Nhưng nhiều hơn là nó bực bội gầm thét con cương thi mắt đỏ kia.

Xảo Nhi nghe không hiểu ngôn ngữ của cương thi. Đại khái hẳn là ... bị con người tấn công còn không biết xấu hổ. Đương nhiên, nếu như bọn cương thi cũng phổ biến việc sĩ diện.

Đợi khi sắc trời hửng sáng, cương thi mắt đỏ không kiên trì được nữa, nó cần tìm một nơi để né tránh ánh mặt trời. Hiển nhiên là cương thi mắt xanh phải chờ nó đi trước, nó chỉ đành ảo não rời đi.

Cương thi mắt xanh lại ôm Xảo Nhi thêm chút nữa, xác định sắc trời đã sáng dần. Trước khi màn đêm lại tới, nó không thể nào đi ra ngoài. Nó mới để Xảo Nhi xuống, định quay về đáy biển tiếp tục tu luyện.

Xảo Nhi đứng trên bờ cát nhìn nó bước đi xuống biển sâu. Cương thi mắt xanh dần dần chìm xuống nước biển xanh lam. Cô ngồi trên một khối đá lớn nơi nó đi xuống biền, dường như chỉ như thế mới có thể cô mới có thể gần nó hơn một chút. Ý nghĩ này nếu ngẫm thật kỹ, thì hơi có chút khờ khạo như vớt trăng trong nước.

Đến khi cô cười tủm tỉm chuẩn bị trở về ngôi nhà nhỏ, cô lại giẫm phải cương thi mắt đỏ đang chôn mình trong cát.

Sự thật chứng mình, con cương thi này rất lười. Ngay cả tìm một huyệt động, nó cũng lười bỏ công. Cứ trực tiếp lại chôn mình xuống cát ngay tại chổ để né tránh ánh sáng ban ngày.

Có lẽ ở chung với cương thi mắt xanh đã lâu, nên cô cũng vơi bớt sợ hãi với đồng loại của nó. Xảo Nhi bặm môi, hùng hục bới cát đào nó ra.

Nó hơi luống cuống, vội vàng chôn mình xuống lần nữa. Xảo Nhi chỉ về mặt biển mênh mông cho nó, ý bảo nó có thể đi vào trong biển giống như cương thi mắt xanh.

Nó do dự hồi lâu, nhìn thấy phương đông bắt đầu sáng tỏ, rốt cuộc quay người nhảy vào trong biển.

Trong nháy mắt, nó bị sóng biển bao phủ. Xảo Nhi vẫn đi về nhà gỗ, không có cương thi mắt xanh, cuộc sống ban ngay liền có vẻ khô khan. Cô ngủ bù xong, lại cầm kim chỉ đi ra ngoài, chuẩn bị may quần áo cho cương thi mắt xanh.

Rốt cuộc cương thi mắt đỏ kia cũng đi xuống đáy biển-- Đây là thánh địa tu luyện cả ngày cũng không hết linh khí. Mà điều tiếc nuối chính là, con cương thi này vừa lười vừa ham chơi. Vừa vào đáy biển đã bị các loại động thực vật xnh đẹp hấp dẫn, không hề màn đến việc tu luyện.

Nó giống như một đứa bé không chịu nghiêm túc nghe giảng bài. Cho dù có cột nó vào ghế, mời giáo viên đặc biệt đến phụ đạo, vẫn không thể ngăn nó lại chơi điện thoại di động.