Ngu Y Kiệt nghe anh nói lý do trong lòng cũng nhói đau. Cậu co người lại uốn trong ngực Lưu Đồng, tâm tình của cậu lúc này tuy có chút kích động, nhưng Y Kiệt rất rõ ràng mình đang nói cái gì

“Tonny, em… Em yêu anh…”

“Hả? Yêu…”

Lưu Đồng nghe cậu nói mấy chữ này, trong lòng nổi sóng. Anh từng nghe qua nhân vật trong phim nói câu này biết bao nhiêu lần, lại chưa bao giờ cảm thấy nó có ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng anh, hiện tại, tựa hồ đã hiểu rồi. Lưu Đồng có chút hưng phấn, cảm thấy nghe được câu này của Y Kiệt thật vô cùng đáng giá. Sau đó nhớ tới Ngu Y Kiệt nói đau đầu, anh lại bối rối

“Y Kiệt… Y Kiệt đợi anh một chút. Anh đi tìm hòm thuốc.”

Lưu Đồng vội vàng rời giường đi xuống lầu đem hòm thuốc tới. Trong nhà ngoại trừ thuốc của anh, mẹ anh đều cẩn thận chuẩn bị thuốc đau đầu, tiêu chảy, cảm mạo, bông băng, thuốc khử trùng cũng đều có… Lưu Đồng lật tới lật lui không biết nên cho Ngu Y Kiệt uống cái nào. Ngu Y Kiệt ngồi dậy giúp anh tìm được thuốc hạ sốt, sau đó Lưu Đồng lấy nước đến, giúp cậu uống. Chờ Y Kiệt uống xong, anh lại đỡ cậu nằm xuống, đem chăn mền cẩn thận đắp thật kín. Lưu Đồng vỗ nhè nhẹ lưng Ngu Y Kiệt, tựa như khi còn nhỏ mẹ thường làm để dỗ anh ngủ…

Ngu Y Kiệt tuy rất đau đầu cũng không nhịn được cười.

“Nè, đang làm cái gì đó… Em không phải trẻ con.”

“Hì hì, cần chăm sóc đều là trẻ con hết.”

“Thật là… Anh mau ngủ đi… Em không sao.”

“Y Kiệt ngủ đi, anh ngủ ngay…”

Nói ngủ ngay, Lưu Đồng liền thực sự gục đầu xuống ngủ thiếp đi. Ngu Y Kiệt còn có chút kinh ngạc, vài giây đồng hồ nói ngủ liền ngủ mất, xem ra anh thực sự quá mệt mỏi rồi. Ngu Y Kiệt tắt đèn nằm xuống bên cạnh Lưu Đồng, ở trên môi anh hôn nhẹ một cái. Anh rõ ràng đang ngủ, nhưng vẫn hạnh phúc mím môi một cái.

Hai người ngủ say, thẳng đến khi mặt trời lên cao cũng không chịu tỉnh. Lưu Đồng đem Y Kiệt ôm rất chặt, dù biết rõ rằng trong nhà mình không có người xấu nhưng anh vẫn muốn đem cậu bảo hộ thật tốt.

Lưu Đồng vì đói mà tỉnh giấc, lúc tỉnh lại trời đã xế chiều, chuyện đầu tiên khi mở mắt ra chính là đi sờ sờ trán Ngu Y Kiệt, cũng may cậu đã hạ sốt. Bình thường đều là Ngu Y Kiệt tỉnh dậy trước, Lưu Đồng luôn chờ cậu đến hôn đánh thức mình, hoặc là chờ cậu làm xong cơm mới chịu dậy. Hôm nay đổi thành anh nhìn Ngu Y Kiệt ngủ, anh rất muốn hôn Ngu Y Kiệt, thế nhưng nhớ tới cậu ngày hôm qua thống khổ thế nào, anh lại không đành lòng quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Thế nhưng bụng đói đang sôi ục ục, Lưu Đồng xoa xoa bụng của mình.Lúc này Ngu Y Kiệt cũng tỉnh, cậu nhìn Lưu Đồng ôm bụng, còn tưởng rằng anh bị đau, muốn mở miệng nói chuyện lại nhận ra cổ họng rất đau. Hôm qua không kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nhưng cậu khẳng định mình đã sốt rất cao.

“Tonny… Sao vậy?”

“A? Đánh thức em… Tonny đói bụng.”

“Em đi nấu cơm…”

“Y Kiệt… Y Kiệt đang bệnh. Em đừng đứng lên.”

“Anh không ăn cơm làm sao mà được, em vốn là tới chăm sóc cho anh mà.”

Ngu Y Kiệt sắc mặt trắng bệch, bờ môi cũng không chút sắc hồng nào, cứ như vậy đi nấu cơm. Lưu Đồng nhìn theo mà đau lòng ghê gớm. Ngu Y Kiệt miễn cưỡng xuống lầu mới nhớ tới hôm qua ra ngoài ăn, căn bản cũng không có mua đồ về nấu. Trong nhà ngoại trừ mì gói và cùng ít trứng gà cũng không còn gì khác. Cậu cùng Lưu Đồng hôm qua chả có gì vào bụng, Ngu Y Kiệt liền nấu một lượt ba gói mì, luộc hai quả trứng đặt lên trên.

Thế nhưng nấu xong rồi, Ngu Y Kiệt lại không muốn ăn một chút nào. Sự tình ngày hôm qua cứ tái hiện trong đầu khiến cậu buồn nôn, khẩu vị cũng chả còn. Cậu miễn cưỡng nuốt vào một thìa đồ ăn, còn lại đều gắp cho Lưu Đồng rồi ngẩn người nhìn anh ăn. Lưu Đồng có chút ngượng ngùng, anh vốn còn nghĩ Ngu Y Kiệt không ăn anh cũng sẽ không ăn, thế nhưng bụng đói không nghe lời, có bao nhiêu đều quét sạch hết.

Lưu Đồng ăn no rồi hài lòng sờ sờ bụng, sau đó đau lòng đem Ngu Y Kiệt ôm vào trong ngực:

“Y Kiệt vất vả rồi…”

Ngu Y Kiệt đem tay Lưu Đồng áp lên gương mặt tái nhợt không huyết sắc của mình, đầu cậu tựa trên bờ vai anh, cũng không muốn suy nghĩ gì nữa. Cậu chỉ muốn cùng Lưu Đồng hưởng thụ ấm áp cùng bình yên. Ngu Y Kiệt nhìn Lưu Đồng nói thật nhỏ.

“Đồ ngốc này…”

“Tonny không ngốc… Y Kiệt… Khá hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.”

“Kia… Tonny muốn hôn em quá…”

Nói xong, Lưu Đồng liền nâng mặt Ngu Y Kiệt lên chậm rãi hướng bên khóe môi cậu hôn xuống. Ngu Y Kiệt trong lòng run rẩy, kí ức đáng sợ mới trải qua chưa thế xoá nhoà. Lưu Đồng một chút lại một chút nhẹ nhàng hôn lên, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Cuối cùng Ngu Y Kiệt thỏa hiệp, đem cánh tay vòng quanh hông Lưu Đồng, chậm rãi đáp lại. Lưu Đồng biết đây là tín hiệu cho phép, mới bắt đầu hôn sâu. Ngu Y Kiệt một mực sa vào ôn nhu, anh chưa từng ép buộc cậu, giữa hai người chỉ có tôn trọng cùng tự nguyện bên cạnh đối phương.

Hai người đắm chìm vào nụ hôn, hãm sâu đến mức không nghe được bất cứ tiếng động gì xung quanh, chuyên tâm đến mức phía sau có người xuất hiện vẫn không hay biết. Thẳng đến khi họ nghe được một thanh âm phát ra, thanh âm kia chứa đầy kinh ngạc cùng chán ghét khiến người nghe cảm thấy chói tai. Thanh âm đâm xuyên qua thần kinh hai người, cậu và anh đều cảm thấy chột dạ, khủng hoảng.

“Hai đứa đang làm gì! Tonny! Y kiệt! Hai đứa… Đến cùng đang làm gì!”

Cả hai quay đầu lại mới phát hiện ba mẹ anh đã đứng ở cửa trước. Ngu Y Kiệt trong nháy mắt cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Mà trong đầu Lưu Đồng chỉ lặp đi lặp lại lời Ngu Y Kiệt từng nói, không thể bị ba mẹ phát hiện, nếu không sẽ không thể ở bên nhau nữa. Lưu Đồng sợ hãi run rẩy. Mẹ Lưu nhìn con trai, trên mặt là phẫn nộ cùng không hiểu, nhưng quay sang Ngu Y Kiệt lại là giận dữ cùng chán ghét. Ba Lưu ở một bên tuy bình tĩnh hơn, nhưng lông mày nhíu chặt lại, căn bản ông cũng khó tiếp nhận chuyện này.

Mẹ Lưu nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh cả hai. Ngu Y Kiệt cảm giác bà sắp không kiềm chế được nữa rồi, cậu chính là một tên trộm, trộm đi con trai bảo bối của bà. Mẹ Lưu vung tay định đánh Ngu Y Kiệt. Lưu Đồng đã lách mình che chắn trước người cậu, nhận lấy cái tát của bà. Một màn này khiến bà như mất đi khống chế, cả đời này bà chưa bao giờ giận như vậy. Bà túm lấy bả vai Lưu Đồng

“Tonny! Con… Tại sao con lại làm như vậy ? Là nó lừa con đúng không! Chính nó lừa gạt con!”

“Mẹ… Mẹ… Đừng đánh Y Kiệt… Tonny thích Y Kiệt…”

“Tonny! Con biết cái gì! Con là bị nó lừa đó! Ngu Y Kiệt! Cậu nói đi! Tại sao lại làm vậy với Tonny ? Tại sao ? Tại sao hả ???”

Mẹ Lưu chưa bao giờ kích động như vậy. Ba Lưu nhìn thấy bà càng ngày càng mất khống chế cũng không biết làm sao, liền đến ngăn bà lại:

“Đừng như vậy, doạ Tonny bây giờ.”

Mẹ Lưu phẫn nộ lại ủy khuất nhìn ông, cố gắng lắm mới điều chỉnh được tâm tình, thanh âm run rẩy đối Lưu Đồng nói:

“Tonny, con về phòng với mẹ…”

Mẹ Lưu làm sao cũng không nghĩ tới khi mình tranh thủ về sớm một chút vì không an tâm hai đứa nhỏ ở nhà lại nhìn thấy cảnh tượng này. Nói là rợn cả người thì không đến mức đó, thế nhưng bà căn bản không tiếp nhận được chuyện này. Tựa như Ngu Y Kiệt đến bên con trai bà chính là một âm mưu, Lưu Đồng cái gì cũng không hiểu làm sao có thể có loại tình cảm kia, hoặc là Ngu Y Kiệt vì tiền, hoặc là vì tư dục của bản thân.

Mẹ Lưu kéo Lưu Đồng vào phòng, ba anh cùng Ngu Y Kiệt bị giam ở bên ngoài. Ba Lưu khuyên bà không nên tức giận, nổi giận đùng đùng cũng chẳng giải quyết được gì. Mẹ Lưu ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải miễn cưỡng bình tĩnh chính mình, cũng may bà đối với con trai mình đều là mềm lòng không nỡ mắng cũng chả nỡ đánh. Bà cảm thấy mặc kệ như thế nào, con trai cũng đều sẽ ở bên bà, nghe lời bà.

Lưu Đồng không cảm thấy việc mình thích một người là điều xấu. Tại sao mẹ lại tức giận? Anh không hiểu, Lưu Đồng chưa từng bao giờ nhìn thấy mẹ mình như vậy, anh liếc trộm ánh mắt của bà. Mẹ Lưu dần bình tâm lại kéo kéo tay Lưu Đồng, đối với bà, bất cứ điều gì liên quan đến con trai đều chạm đến nơi yếu ớt nhất trong lòng.

“Tonny… Con nói cho mẹ nghe… Tại sao lại cùng Y Kiệt làm như vậy? Có phải là Y Kiệt ép con không… Tonny… Mẹ không thể nhìn con bị lừa đi, con không thể rời xa mẹ.”

Mẹ Lưu nói xong liền khóc, Lưu Đồng như một nam nhân thành thục tiến tới vỗ nhẹ lưng của bà an ủi:

“Mẹ… Tonny sẽ không đi đâu hết, Tonny vẫn là con của mẹ. Tonny cùng Y Kiệt bên nhau… Cũng sẽ không xa mẹ.”

“Tonny! Con không thể cùng nó ở bên nhau! Con là con trai, nó cũng vậy, cả hai không thể! Con… Là con không biết! Như vậy là không bình thường!”

“Mẹ… Thích một người, có gì là không bình thường…”

Lưu Đồng logic vô cùng đơn giản, trả lời rất tỉnh táo. Mặc dù rất sợ mất đi Ngu Y Kiệt, thế nhưng anh cảm thấy mình cũng không làm gì sai. Đối với chất vấn của bà, anh liền dùng suy nghĩ chân thật nhất trả lời. Mẹ Lưu cúi đầu trầm mặc rất lâu, con trai sống trong thế giới của mình đã hơn hai mươi năm, đã sớm quật cường không dễ thay đổi. Bà biết không thể chỉ dùng lời nói suông để khuyên nhủ anh, chỉ có thể dùng cách lừa gạt. Mẹ Lưu nhẹ nhàng nắm chặt tay Lưu Đồng, ngữ khí nhẹ nhàng đi rất nhiều

“Tonny… Con thích Y Kiệt thật sao? Có thể nói cho mẹ nghe con thích Y Kiệt đến mức nào không?”

“Thích… Thích vô cùng… Thích đến… Muốn cùng Y Kiệt kết hôn!”

Lưu Đồng phi thường ngây thơ trả lời, mẹ Lưu nghe những lời này đều tức đến muốn xỉu, nhưng vẫn ổn định tâm tình của mình hỏi tiếp

“Y Kiệt đối với con thế nào?”

“Rất tốt!”

“Con cùng Y Kiệt đã bên nhau bao lâu rồi?”

“Ừm… Là lần sinh nhật Y Kiệt… Tonny muốn hôn Y Kiệt, Y Kiệt để Tonny hôn hôn. Cho tới bây giờ.”

Lưu Đồng cười ngọt ngào nhớ lại kỉ niệm của hai người, trong khi mẹ Lưu trong lòng đã dậy sóng muốn tuôn trào, thì ra cả hai một mực ở dưới mắt bà vụng trộm yêu đương, thì ra con trai ngay dưới mí mắt của mình cũng có thể bị lừa đi.

Mẹ Lưu miễn cưỡng cười, nhưng Lưu Đồng nhìn không ra gượng gạo cùng giả dối bên môi bà, cũng nghe không ra điều gì khác thường:

“Vậy sao, nếu… con thích Y Kiệt, muốn cùng Y Kiệt kết hôn… Mẹ sẽ để hai đứa kết hôn, nhưng mà bây giờ kết hôn còn quá sớm. Hai đứa cứ ở bên nhau thêm một thời gian nữa, tìm hiểu nhau cho rõ thêm. Có được hay không?”

“A? Thật sao!”

Lưu Đồng quả thực không thể tin vào tai của mình, mẹ anh mới vừa rồi còn phản đối như vậy, bây giờ đã đáp ứng rồi! Lưu Đồng luống cuống, không biết nên nói cái gì, hưng phấn khoa chân múa tay không ngừng, cuối cùng anh kiên định lại tràn ngập chân tình nói:

“Cảm ơn mẹ!”

Mẹ Lưu nhìn anh, trong lòng rõ ràng bị cảm động một chút. Lưu Đồng tâm tư ngây thơ thiện lương như thế, anh tin tưởng mẹ mình hoàn toàn, tin tưởng rồi lại kỳ vọng không thôi. Mẹ Lưu cảm giác như mình vừa làm chuyện xấu, thế nhưng đây đều là vì để Lưu Đồng không bị lừa, bà cam tình nguyện làm chuyện xấu, làm người xấu.

Lưu Đồng vui vẻ ôm lấy mẹ mình, anh không biết nên làm sao biểu thị tình cảm với bà, liền ôm không buông tay. Hành động này của Lưu Đồng làm mẹ Lưu vô cùng kinh ngạc, tứ chi đều cứng ngắc. Bà vỗ vỗ lưng Lưu Đồng, có chút muốn khóc, bà thực sự không biết làm sao. Nếu như Lưu Đồng phát hiện đây hết thảy đều là giả, vậy bây giờ khác nào chính bà mới là người lừa gạt con trai mình.

“Được rồi, bảo bối, con về phòng trước đi. Mẹ có chuyện muốn nói với Y Kiệt.”

“Mẹ… Mẹ đừng tức giận… Y Kiệt đang bị bệnh…”

“Mẹ sẽ không giận, con về phòng đi.”

Lưu Đồng hí ha hí hửng rời đi. Mẹ Lưu hít thở một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc đi ra ngoài gặp mặt Ngu Y Kiệt.