Đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Ngu Y Kiệt cũng phải gật đầu nhận lời. Mẹ Lưu hài lòng vỗ vỗ vai cậu sau đó đi tính tiền, Lưu Đồng đi đến bên cạnh Ngu Y Kiệt nhìn cậu chằm chằm. Ngu Y Kiệt vóc dáng cũng khá cao, vai rộng nhưng eo nhỏ, chân dài, dáng người thật sự rất tốt. Mặc dù Lưu Đồng nhìn cậu đã quen, ngay cả dáng vẻ khi không mặc quần áo cũng đã nhìn thấy, thế nhưng bộ âu phục cấm dục này lại khiến người ta có một cảm giác gợi cảm. Lưu Đồng nhìn Ngu Y Kiệt cười cười, Ngu Y Kiệt đưa tay nhéo nhéo mặt của anh

“Đây là nơi công cộng, anh đang nghĩ xấu cái gì đó?”

“Y Kiệt đẹp trai quá…”

Ngu Y Kiệt quay đầu không nhìn Lưu Đồng, thật sự là bó tay, dù là bề ngoài ngây thơ ngốc nghếch, thế nhưng Ngu Y Kiệt đều hiểu, trong lòng Lưu Đồng nhất định lại đang nghĩ mấy chuyện không trong sáng. Lưu Đồng nhẹ nhàng tiến đến bên tai Ngu Y Kiệt, ngôn ngữ mặc dù ngây thơ thế nhưng cũng đủ để Ngu Y Kiệt trong nội tâm tràn ngập mong đợi, đến mức cậu phải hoảng sợ, cậu sợ mình sẽ quá tham lam.

“Y Kiệt… Chúng ta… Giống như kết hôn.”

“Đừng nói lung tung, mẹ nghe được sẽ không hay.”

“Thế nhưng mà… Lúc nào mới có thể kết hôn cùng Y Kiệt… Tonny rất muốn…”

“Chúng ta quen nhau còn chưa lâu, không nên quá sốt ruột.”

Ngu Y Kiệt không dám làm ra bất cứ cử chỉ nào thân mật, đành phải vỗ vỗ vai Lưu Đồng. Lưu Đồng vốn còn muốn nói gì nữa thì mẹ đã tính tiền xong quay lại. Xếp lại bộ quần áo cũ cho vào túi, trên thân vẫn là âu phục bức người, Ngu Y Kiệt nhìn mình trong gương một chút, hàng hiệu đúng là hàng hiệu mà, nhìn vào khiến người ta đều phải chói mắt.

Thời gian còn sớm, hai người đi theo mẹ Lưu dạo một vòng lớn, mặc dù bà luôn miệng hỏi còn muốn mua gì không nhưng cả hai đều lắc đầu. Trong mắt hai người lúc này đều không có những món đồ rực rỡ muôn màu, cũng không cần nhưng trang phục thời thượng, chỉ cần hình bóng của đối phương là đủ rồi. Ngược lại mẹ Lưu mới chính là người vui nhất, có cả hai theo cùng, bà đi đến đâu cũng sẽ có thật nhiều ánh mắt hâm mộ bắn tới, đều sẽ có người khen, phu nhân, bà có hai đứa con đẹp trai quá. Lúc đó mẹ Lưu sẽ quay lại nhìn bọn họ một chút, sau đó cũng không giải thích, chỉ là nụ cười đã toát lên tự hào cùng kiêu ngạo.

Lưu Đồng vốn không muốn mua gì, nhưng khi đi qua quầy trang sức có một cặp đôi đang thử nhẫn, Lưu Đồng bước chân liền ngừng lại, anh quay qua nhìn Ngu Y Kiệt, đột nhiên rất muốn hỏi cậu, đến khi nào thì anh với cậu mới có thể như hai người kia. Ngu Y Kiệt thấy Lưu Đồng không đi, hỏi anh sao vậy, Lưu Đồng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng cầm tay Ngu Y Kiệt. Ngu Y Kiệt muốn rụt tay về, dù sao mẹ Lưu cũng đang ở đây, Lưu Đồng lại cứ một mực lôi kéo không buông. Cậu không muốn bị kéo ngã liền nắm lấy tay anh không buông. Đột nhiên, mẹ Lưu quay đầu lại nhìn, thấy hai người nắm tay, bà chỉ nghĩ Ngu Y Kiệt sợ Lưu Đồng chạy lung tung, còn khen Ngu Y Kiệt cẩn thận. Ngu Y Kiệt cùng Lưu Đồng trong lòng đều có chút chột dạ.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau dùng bữa tại nhà hàng, là một nhà hàng rooftop đặc biệt cao cấp. Ngu Y Kiệt lần đầu tiên đặt chân tới đây. Lúc trước cậu cũng từng cùng người yêu cũ dùng bữa dưới ánh nến, thế nhưng đều là tại những nhà hàng rất nhỏ không mấy tiếng tăm. Không ngờ hôm nay cậu lại có thể cùng người mình thích ngồi dưới ánh nến trong một nhà hàng sang trọng như thế này.

Ba Lưu vẫn còn chưa tới, để tiết kiệm thời gian, mẹ Lưu gọi trước vài món, còn chọn một chai rượu vang đỏ. Tên món ăn và tên rượu đều rất lạ tai, Ngu Y Kiệt phần lớn chỉ từng nghe nói qua, cũng chưa từng nhìn thấy. Chờ đồ ăn hầu như đều đã lên bàn, ba Lưu cũng vừa vặn xuất hiện. Nhân viên phục vụ đưa tới một xe đẩy, phía trên là một cái gato cực kì tinh xảo, cũng đã đốt sẵn nến.

Bánh gatô được đặt trước mặt Lưu Đồng, mẹ Lưu Đồng nói; “Tonny, mau ước đi con.”

“A… Ước…”

Lưu Đồng nhìn Ngu Y Kiệt, hơi do dự một chút. Ngu Y Kiệt cũng đưa mắt liếc qua rồi mỉm cười ý bảo là cứ ước đi, thế là Lưu Đồng ở trong lòng yên lặng nói ra nguyện vọng của mình, sau đó thổi tắt nến. Trẻ con mỗi năm đều luôn luôn chờ mong sinh nhật của mình, thế nhưng Lưu Đồng ngay từ nhỏ đã tự phong bế bản thân, mẹ hát bài hát sinh nhật, ba thay anh thắp nến, những hành động này cũng chả để lại trong anh bao ý nghĩa. Cho đến sinh nhật năm nay, 24 tuổi đối với anh giống nhưng là ngày sinh nhật đầu tiên, lần đầu tiên tự mình ước nguyện thổi nến. Lưu Đồng rất vui vẻ, anh mong nguyện vọng ngày sinh nhật của mình có thể thành hiện thực, cũng hơi có chút chờ mong đến sinh nhật năm sau.

Nhân viên phục vụ mang ly đến rồi rót rượu cho mọi người, thế nhưng đến lượt Lưu Đồng lại là nước trái cây. Bốn người nâng ly chúc mừng, mặc dù rượu rất đắt tiền thế nhưng Ngu Y Kiệt uống không quen nên chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát, cậu không tự chủ được nhíu mày. Ngược lại, Lưu Đồng nhìn mọi người đều uống rượu, hơn nữa chất lỏng màu đỏ trong ly nhìn thế nào cũng rất đẹp mắt, anh cũng không muốn uống nước trái cây nữa.

“Mẹ, con cũng muốn uống… Giống mọi người…”

“Con vẫn là uống nước trái cây đi, Tonny.”

‘Không… Muốn uống…”

“Rượu vang này con uống sẽ không quen, hình như Y Kiệt cũng không uống được. Để ba đổi thành rượu ngọt vậy.”

Lưu Đồng hí ha hí hửng gật đầu. Ba Lưu cũng quay sang nói với vợ: “Tonny năm nay cũng đã lớn rồi. Bà đừng xem nó mãi là trẻ con nữa, nó sẽ không thích.”

“Tôi chỉ sợ uống rượu không tốt cho sức khoẻ của con, Tonny mỗi ngày còn phải uống thuốc.”

Mẹ Lưu lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng vì Lưu Đồng, cho nên Ngu Y Kiệt lần đầu tiên gặp bà liền cảm thấy bà mặc dù xinh đẹp, tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng dáng vẻ lại đầy mỏi mệt. Bất quá từ khi hai người lớn đi du lịch trở về, cậu cảm thấy bà trẻ ra rất nhiều, mặc dù thực chất vẫn là không ngừng lo lắng cho con trai mình.

Ngu Y Kiệt vừa nhìn bà vừa cảm khái, mẹ Lưu Đồng nhìn thấy liền hỏi: “Y kiệt, sao cháu không ăn, nhìn cái gì đấy?”

“A… cháu… cháu cảm thấy cô rất xinh đẹp, thật hâm mộ Tonny có mẹ đẹp như vậy.”

“Y Kiệt thật biết nói chuyện, nếu Tonny cũng có thể khen cô một câu thì thật là tốt.”

Lưu Đồng ở một bên buông dao nĩa xuống, quan sát mẹ mình một hồi, sau đó lại cúi đầu xuống, anh nhìn như hững hờ, nhưng thực ra là đang nghiêm túc suy nghĩ về mẹ mình.

“Mẹ… Xinh đẹp.”

Mẹ Lưu vui vẻ đến mức không thể ngưng cười, Lưu Đồng lần đầu khen bà đẹp. Dù cho cả đời bà đã nhận được không biết bao nhiêu lời khen, nhưng đây chính là lời khen quý giá nhất.

Rượu ngọt cũng đã được bưng lên, nhân viên phục vụ rót vào ly cho Lưu Đồng cùng Ngu Y Kiệt. Ngu Y Kiệt nếm thử một ngụm, quả nhiên cái này dễ uống hơn nhiều, mà Lưu Đồng thì cảm thấy vị cay của rượu cùng vị ngọt của trái cây kết hợp thật hài hoà, loại đồ uống này là lần đầu tiên anh được nếm qua, cảm thấy thật mới mẻ, uống một ngụm đã cảm thấy nghiện.

Lưu Đồng mặc dù ăn nhiều, nhưng uống cũng không ít, dù cho mọi người khuyên anh uống ít một chút anh cũng không màng. Hai người lớn bắt đầu kể về chuyến du lịch dài ngày, Ngu Y Kiệt cảm thấy rất thú vị, thế nhưng Lưu Đồng chỉ lo ăn ăn uống uống giống như không nghe thấy gì. Mẹ Lưu có hơi thất vọng, lúc đầu bà còn mong có thể để cho Lưu Đồng nhận biết thêm nhiều điều mới mẻ từ thế giới này, xem ra vẫn không có kết quả rồi. Ba Lưu vỗ vỗ mu bàn tay bà như an ủi: “Đừng quá miễn cưỡng con trai, thời gian vẫn còn nhiều, từ từ nó cũng sẽ cảm thấy thế giới xung quanh thật tươi đẹp.” Mẹ Lưu nhẹ gật đầu, sau đó cầm ly rượu vang lên uống một hớp lớn.

Bữa ăn kết thúc, trăng cũng đã lên cao, Lưu Đồng lúc đầu cảm thấy rượu ngọt uống thật là ngon nên đã uống không ít, thế nhưng dù gì đây cũng là rượu, Lưu Đồng không có tửu lượng, uống xong liền choáng váng mệt mỏi, thật vất vả mới bước được lên xe, lên xe xong liền dựa vào vai Ngu Y Kiệt ngủ thiếp đi. Một bên là Lưu đồng, một bên là mẹ Lưu, Ngu Y Kiệt bị kẹp ở giữa quả thật có chút xấu hổ. Xe chạy đến nhà, Lưu Đồng vẫn là bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê. Thanh niên Lưu Đồng lần đầu tiên trong đời say rượu cũng không quậy phá nói nhảm, chỉ là cứ cười ngây ngô.

Ngu Y Kiệt phải đem hết sức lực mới đỡ được anh về phòng. Lưu Đồng vừa nằm xuống liền ngủ, Ngu Y Kiệt muốn giúp anh cởi bớt quần áo, anh cũng không chịu. Ngu Y Kiệt thực sự có kéo thế nào Lưu Đồng cũng không nhúc nhích. Cậu đành phải từ bỏ, giúp anh đắp kĩ chăn sau đó về phòng mình. Thời tiết mùa đông tuy lạnh, nhưng Ngu Y Kiệt cũng mệt mỏi mà ra một tầng mồ hôi.

Ngu Y Kiệt về phòng mình rồi, cởi bỏ bộ âu phục đắt tiền, đổi lại quần áo ở nhà nhẹ nhàng thoải mái. Cậu cẩn thận đem âu phục treo lên, đây chính là bộ quần áo quý giá nhất từ trước đến nay của cậu. Ngu Y Kiệt tắm xong đi ra phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Lương Bác Văn. Ngu Y Kiệt nhớ tới chuyện hôm trước trong lòng liền không thoải mái, mặc dù không liên quan đến Lương Bác Văn nhưng cũng không biết được có phải hay không cậu ta lại muốn giúp Trần Vũ Thành nói cái gì đó.

Ngu Y Kiệt do dự một lúc mới gọi lại cho Lương Bác Văn, đầu bên kia vẫn là tiếng nói trẻ con nhưng mà có chút âm trầm u buồn.

“Alo… anh Y Kiệt, sao lúc nãy em gọi anh anh không bắt máy.”

“Anh vừa mới đi tắm, không nghe thấy tiếng chuông, cậu có chuyện gì không?”

“Là vậy sao! Cái kia… em có chút chuyện muốn hỏi anh.”

Nghe được rằng cậu ta không phải nói giúp cho Trần Vũ Thành, Ngu Y Kiệt cũng hơi yên tâm, thế là hỏi lại

“Có chuyện gì muốn hỏi anh?”

“Em, em cùng Đại sư huynh… đang quen nhau…”

“A?” Ngu Y Kiệt kinh ngạc, cậu không nghĩ tới một người vừa mới nói yêu cậu xong, đảo mắt một cái liền quen với người khác. Ngu Y Kiệt cảm thấy Lương Bác Văn có phải hay không là bị hắn gạt rồi.

“Anh Y Kiệt, em biết anh nghe xong sẽ rất khó tin. Thế nhưng em rất thích anh ấy, anh không phải đã nói với em nếu thích liền tranh thủ sao ?”

“Ừ… Đúng vậy, cho nên cậu đã tranh thủ được rồi, còn có vấn đề gì à?”

“Anh… Anh cùng anh Tonny lần đầu tiên hôn là lúc nào vậy?”

Ngu Y Kiệt nghe xong lại kinh ngạc a tiếp. Chuyện này mà cũng hỏi sao? Nhưng mà cậu cảm thấy Lương Bác Văn không giống như là kẻ nhiều chuyện tọc mạch, liền trả lời

“Anh cùng Tonny… Là vào ngày sinh nhật của anh… Tonny thổ lộ với anh…”

“Oa, thật là hạnh phúc… hụ hụ… Anh cùng anh Tonny thật là hạnh phúc, còn em cùng Đại sư huynh thì… Ngày em nói thích anh ấy, anh ấy mới hôn trán em một cái, sau đó thì cũng chả chuyện gì khác xảy ra. Bình thường em cũng cảm thấy cả hai cũng không hề thân mật, em nghĩ anh ấy có thể là không thích em, là do em ép buộc anh ấy. Em nghĩ mãi nghĩ mãi, thật mệt, không biết nói với ai.”

Ngu Y Kiệt nghĩ thầm, cái này đúng là hoàn toàn bị lừa gạt rồi, cũng không biết Trần Vũ Thành đang nghĩ cái gì, không thích tại sao còn đồng ý, chẳng lẽ cũng là bởi vì quá cô đơn?

“Bác Văn… Hôn trán là biểu thị cho hứa hẹn… Trong khi Tonny thì tình tính như trẻ con, thích gì liền làm đó, Trần Vũ Thành lại là nam nhân thành thục, hắn sẽ không làm những chuyện trẻ con giống Tonny đâu. Hơn nữa, hắn không làm gì cậu cũng là tôn trọng cậu. Anh nói như vậy có thể cậu không thích nghe, nhưng hôm đó hắn đối với anh ngay cả một chút tôn trọng cũng không có, còn cậu thì khác, cho nên anh cảm thấy anh cùng hắn là không thể nào.”

“A… Anh nói cũng đúng! Em chính là sợ anh ấy không thích em… Em nhìn anh cùng Tonny tình cảm tốt như vậy, cảm thấy hơi ganh tị một chút xíu…”

“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu hắn đã chọn cậu, hẳn là cũng có tình cảm với cậu. Nhưng mà Bác Văn, nếu như cậu thật sự cảm thấy tình cảm này không phải loại tình cảm cậu muốn, cậu phải lập tức từ bỏ, có hiểu không?”

“Vâng, cảm ơn anh. Em cảm thấy là em nghĩ nhiều rồi. Đại sư huynh đối em vẫn là rất tốt! Hi vọng em cùng anh ấy có thể sớm một chút giống anh cùng anh Tonny. Như vậy sẽ thật hạnh phúc.”

Thanh âm Lương Bác Văn đã tươi sáng lên nhiều. Ngu Y Kiệt cũng không biết nói những lời này đến cùng là vì tốt cho cậu ấy, hay là sẽ hại cậu ấy nữa, chỉ hi vọng Trần Vũ Thành thật sự như lời hai người nói. Không rõ ràng mọi chuyện nên Ngu Y Kiệt chỉ nhắc nhở Lương Bác Văn một chút, tình cảm đơn thuần nếu như bị lừa gạt nhất định sẽ rất tổn thương.

Nói chuyện điện thoại xong, Ngu Y Kiệt nhìn đồng hô, bây giờ đi ngủ cũng còn sớm, liền ngồi trên giường, cuốn chăn xem tivi, thẳng đến 11h, lầu dưới đèn cũng đã tắt, ba mẹ Lưu Đồng hẳn cũng đã ngủ rồi, cậu cũng tắt tivi cùng đèn, vừa nằm trong chăn chuẩn bị chợp mắt, liền nghe được tiếng đập cửa.