Áo choàng tắm đã bẩn, giường cũng ướt sũng.

Doãn Lạc quấn chăn ngồi trên ghế, nhìn Lâm Hiên mặc bộ đồ cũ đang trải ga giường mới ra, bèn ngượng ngùng hỏi: “Quần áo đâu rồi anh?”

“Vẫn chưa đưa đến.” Lâm Hiên quay đầu lại, định nói thêm mấy câu nữa thì thấy Doãn Lạc đỏ mặt. Anh không biết cậu đang nghĩ gì, rõ là lúc cầu yêu thì to gan như vậy, thế mà bây giờ lại cảm thấy xấu hổ vì không có đồ để mặc nữa chứ.

Doãn Lạc thấy Lâm Hiên đang nhìn mình chằm chằm thì càng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa, đôi chân dưới lớp chăn vẫn âm ẩm, tinh dịch vừa bắn bên trong đang chầm chậm chảy xuống. Cậu kẹp chặt chân lại, muốn để chất lỏng dinh dính nọ nằm trong cơ thể mình lâu hơn chút nữa, có lẽ sẽ tăng tỉ lệ thụ tinh hơn. Tuy cậu biết Lâm Hiên không thể nào chưa nghĩ đến chuyện này được, nhưng cậu vẫn ngại nói cho anh biết những suy nghĩ riêng tư như vậy.

Vậy mà Lâm Hiên vẫn bước đến, sờ lên mặt cậu rồi hỏi: “Em vẫn đi lại được chứ? Muốn đi tắm trước không?”

Anh tưởng Doãn Lạc đang bận tâm đến chuyện quần áo nên nói thêm: “Anh đã bảo người ta đưa quần áo sang rồi, chắc bây giờ đang trên đường đến đấy, lát nữa anh gọi lại hỏi xem.”

“Em chưa muốn tắm bây giờ đâu, anh tắm trước cũng được á…” Doãn Lạc vẫn ngại nói, cậu thích để mùi chất dẫn dụ của Lâm Hiên bám lấy người mình.

Lâm Hiên hoàn toàn chẳng hề hay biết cậu đang nghĩ đến nội dung kỳ lạ gì, chỉ bảo rằng: “Tắm cùng nhau nhé, để anh rửa giúp em.”

Anh không đợi Doãn Lạc đáp lại đã rút chăn ra để ôm cậu lên.

“Không được, khoan đã…” Doãn Lạc muốn che phía dưới, nhưng đã không kịp nữa rồi, một dòng chất lỏng màu trắng trượt xuống từ bắp đùi cậu.

Cuối cùng Lâm Hiên cũng đã biết vừa nãy Doãn Lạc đang che giấu thứ gì, thế là liếc sang Doãn Lạc. Mặt cậu đỏ hơn, chôn đầu lên vai người đó.

Lâm Hiên chẳng hề nói gì, ôm người vào phòng tắm.

Đương lúc tắm rửa, Doãn Lạc bỗng hỏi: “Anh không muốn có con ạ?”

Lâm Hiên suy nghĩ một chốc rồi nghiêm túc trả lời cậu: “Muốn chứ. Nhưng em không thấy là sớm quá ư?”

Doãn Lạc nói: “Ba em mười tám kết hôn, hai mươi đã sinh em ra rồi kìa.”

Đương nhiên là Doãn Lạc cũng không hó hé thêm rằng, vì muốn chạy trốn khỏi cái nhà như thể chốn ngục tù mà Đan Thanh mới kết hôn sớm.

Lâm Hiên không phản bác lời cậu, chỉ đáp rằng: “Hồi đó khác với bây giờ.”

“Nhưng em… đã từng bảo rồi á… Em muốn sinh một đứa cho anh.”

Thật ra Lâm Hiên đã quên béng vụ này luôn rồi. Bởi vì thuở ấy anh không xem lời nói của Doãn Lạc là thật, nhưng bây giờ để nhớ lại thì không khó cho lắm, anh hãy còn nhớ rõ vẻ mặt và giọng điệu khi đó của Doãn Lạc. Và đến tận giờ anh mới hiểu ra trước đây cậu đã nghiêm túc ra sao, đã cố chấp thế nào.

“Sao em lại nhìn trúng anh thế? Rõ là anh rất… bình thường cơ mà.” Lâm Hiên đã từng suy nghĩ về chuyện này một lần, nhưng dù anh có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không ra được đáp án.

Doãn Lạc đáp lại rất nhanh: “Anh không hề bình thường, anh là Alpha giỏi nhất mà em từng gặp.” Cậu bổ sung thêm một câu nữa: “Trừ ba và cha em ra.”

Lâm Hiên bật cười. Anh thấy may mắn là vì mình đã gặp được cậu lúc cuộc đời suy sụp nhất, cũng thấy may mắn là vì mình đã chẳng bỏ lỡ lần nữa.

“Bên ba em… Chúng mình có nên nói cho ông ấy biết không?”

“Đợi kỳ phát tình qua đã hẵng nói ạ.” Doãn Lạc vừa nghĩ đến cơn thịnh nộ của Đan Thanh là chỉ biết cười khổ. Nếu không, có thể ba sẽ chạy sang giết anh ngay, rồi kỳ phát tình sẽ gay go hơn nữa.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, hành lý cũng vừa được chuyển đến.

Chuyến này Doãn Lạc không mang nhiều đồ cho lắm, chỉ đưa hai bộ quần áo và một bộ đồ ngủ. Nhưng có vẻ bọn cậu còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa.

Doãn Lạc suy ngẫm chưa được lâu la lắm thì đã mặc đồ ngủ vào ngay, bởi vì mặc tiện lắm, dễ tắm mà cũng dễ xoạc. Thậm chí cậu còn tiêng tiếc vì trước đó không đưa đồ ngủ gợi cảm đi nữa kìa. Nhân lúc rảnh rỗi cậu đã từng đọc công lược trên mạng, thế là nhìn trúng một bộ đồ tình thú được xem là thứ có thể quyến rũ Alpha hóa sói một đêm bảy lần, có đủ kiểu đủ loại, còn có cả đồ cosplay, trên đồ rạch nhiều lỗ, thiếu vải đến mức gần như không có gì để mặc, chỗ nên che thì không che, mà chỗ không nên che thì che sất. Cư dân mạng rate “Siêu tốt”! Bị Alpha làm đến mức phải khóc nức nở, cả ngày eo nhức chân mềm không bò nổi.

Doãn Lạc nghĩ thầm, giờ đặt mua không biết có kịp không. Cậu hơi bị chờ mong…

Lâm Hiên chẳng hay Doãn Lạc đang nghĩ gì mà cười toe toét vậy, nhưng việc thì không thể chậm trễ được. Anh niết cằm cậu, gắp một đũa cơm đút cậu ăn.

Chẳng biết có phải là vì được đánh dấu rồi hay không mà tối đó cơn phát tình của Doãn Lạc không đến. Hôm sau, khi cậu tỉnh dậy cũng không có vẻ gì là đến cơn phát tình cả.

Cậu biết, nếu mang thai trong khi phát tình thì kỳ phát tình sẽ chấm dứt ngay. Nhưng không trùng hợp vậy chứ? Cậu vẫn muốn xoạc thêm mấy lần nữa cơ mà…

Tuy bây giờ hai người có về thì không tốn quá nhiều thời gian cho lắm, song Lâm Hiên không dám mạo hiểm như thế.

Quả nhiên tối đó, khi hai người cùng xem ti vi thì Doãn Lạc lại thấy cơ thể mình nóng lên. Cậu lập tức ôm lấy Lâm Hiên bên cạnh, hôn anh, “Ôm em đi…”

Lâm Hiên cũng ngửi được mùi chất dẫn dụ, vừa hôn vừa cởi quần áo giúp cậu.

Doãn Lạc vòng tay ôm lấy cổ Lâm Hiên, vốn tưởng anh sẽ bế mình dậy, nhưng không ngờ bàn tay của Lâm Hiên chỉ xoẹt qua eo cậu rồi lẻn xuống phía dưới để mở rộng.

Doãn Lạc rên rỉ vài tiếng: “Không lên giường hả anh?”

“Ở đây luôn.”

Tuy căn phòng họ đặt không có vách ngăn nhưng diện tích khá rộng, ở khu vực gần ti vi có một chiếc sofa cỡ lớn, bên cạnh là cửa sổ ngắm cảnh. Dù cậu thừa biết tầng này cao, ngoài cửa sổ không hề có gì cả, nhưng vẫn liếc sang phía cửa sổ với vẻ bất an.

Lúc này, Lâm Hiên xoay người cậu lại, để cậu quỳ trên sofa, hai tay chống trên phần lưng ghế.

Tư thế này khiến Doãn Lạc thấy hơi xấu hổ, nhưng trong lòng lại có chút chờ mong mơ hồ. Cậu đưa lưng về phía Lâm Hiên nên chẳng nhìn thấy thứ gì, chỉ đành liếc về phía cửa sổ. Vị trí xây của cửa sổ khá cao, cậu không thấy rõ tình hình nửa người dưới của cả hai, nhưng vẫn có thể bắt gặp nửa người trên trần trụi của Lâm Hiên và dáng dấp cái mông vểnh của mình. Cậu kinh hãi bởi dáng vẻ dâm đãng ấy, dường như trong cơ thể càng thấy khô nóng hơn nữa.

Cậu không kịp đợi Lâm Hiên mở rộng xong mà đã đẩy mông về phía sau, đặt thẳng vào tính khí của Lâm Hiên. Cậu có thể cảm nhận được thứ nóng rực ấy đang run lên đầy hưng phấn, hình như càng lớn hơn nữa.

Lâm Hiên thấp giọng bảo: “Doãn Lạc, em tự ‘ăn’ vào đi.”

Doãn Lạc không hiểu làm sao mà Lâm Hiên lại có thể thốt ra cái từ ‘ăn’ này theo một cách nhục dục như vậy, nhưng cậu cảm nhận được bản thân mình đã bắt đầu hưng phấn bởi câu nói này. Cậu vừa thấy xấu hổ vừa thấy bối rối, lại không thể nào từ chối, đơn giản là vì từng hành động của mình đều lộ ra dưới cái nhìn của Lâm Hiên. Song, cậu vẫn ngoan ngoãn đẩy người về phía sau, định nhắm ngay vị trí nọ.

Lâm Hiên giúp cậu, kéo tay cậu về phía sau, cầm lấy thứ đó của mình.

Cánh tay của Doãn Lạc run rẩy, nhưng vẫn nắm thứ đó nhắm thẳng vào hậu huyệt mình. Cậu nhắm mắt lại, hạ người xuống, cảm nhận thứ cương cứng đó tiến vào cơ thể mình từng tấc một.

“Ưm… Lớn quá…” Vào được mấy chốc mà Doãn Lạc đã ngừng tay, Lâm Hiên bèn kéo eo cậu để đâm vào.

Không biết có phải là do kỳ phát tình hay là do Lâm Hiên đã mở rộng tốt quá nên Doãn Lạc dần quen rất nhanh, mới đó mà đã có cảm giác, “Anh động đậy đi…”

Lâm Hiên chẳng nghe lời cậu, lùi về phía sau định rút ra thì Doãn Lạc lại đuổi theo một bước. Khi đó Lâm Hiên lại đột ngột đâm về phía trước, lập tức đâm vào trúng nơi mẫn cảm nhất của cậu.

“Ư ưm… Lâm Hiên…” Cơ thể Doãn Lạc bỗng run bắn, định bò về phía trước theo bản năng thì bị Lâm Hiên kéo tay về, dùng sức đâm vào tuyến tiền liệt, “A… Sâu quá…”

Sau mấy lần làm tình, hiện giờ cơ thể Doãn Lạc đã quen với những trận mây mưa cường độ cao.

Lâm Hiên ôm eo cậu, không ngừng đổi góc đâm vào điểm G của cậu.

Chân Doãn Lạc đã mềm nhũn hết cả, sức nặng của toàn bộ cơ thể gần như dồn hết về phía đôi tay cường tráng nọ. Dù vậy, cánh tay ấy vẫn ôm cậu đầy vững vàng.

“Không được rồi…” Doãn Lạc bị kích thích đến độ bắn ra rất nhanh, khóc đến nỗi trên mặt toàn là nước mắt. Vậy mà không thấy dấu hiệu nào cho thấy Lâm Hiên sẽ bắn.

Cậu nhận thức được sự chênh lệch về thể lực giữa Alpha và Omega không chỉ là cỏn con một cách sâu sắc. Vậy nghĩa là tiếng nức nở đầy khó chịu cậu thi thoảng nghe thấy từ phòng của ba và cha… thật ra là…?

Đúng lúc đó, tầm nhìn của cậu tối sầm lại, hình như hai mắt đã bị cái gì đó bịt kín. Cậu vươn tay muốn gỡ xuống thì bị giọng nói của Lâm Hiên ngăn cản: “Cứ để vậy đi, đừng lấy xuống.”

Bàn tay của Doãn Lạc dừng giữa không trung, cuối cùng vẫn buông xuống. Thứ tiếp xúc với da thịt trên mặt cậu là một loại vải dày như da thuộc, không giống quần áo, mà như một tấm mành, song lại có cảm giác quen thuộc, và có cả mùi hương nữa.

Dường như Lâm Hiên đã nhìn thấu sự nghi ngờ của cậu, bèn mở lời: “Món quà em tặng, anh rất thích.”

Là cà vạt mà cậu tặng!

Hành động này của Lâm Hiên đã hoàn toàn phá vỡ sự nhận thức của cậu về người ấy. Cậu cứ tưởng người đứng đắn như Lâm Hiên đây sẽ không biết chơi trò tình thú.

Doãn Lạc không biết là do hưng phấn hay gì khác mà cơ thể mình hơi run rẩy.

Lâm Hiên lật người Doãn Lạc lại, đè lên người cậu, cúi đầu trao một nụ hôn sâu cực kỳ triền miên.

Doãn Lạc được hôn, thoải mái đến nỗi rên một tiếng ngọt ngào, hoàn toàn sa vào nụ hôn ấy. Cậu cảm thấy Lâm Hiên không cần làm gì cả, chỉ cần hôn cậu như vậy thôi thì dường như cơ thể cậu sẽ hoà tan ngay.

Không cần hóa sói một đêm bảy lần, chỉ cần một lần như thế thôi là cậu đã thấy thoải mái muốn chết.