Doãn Lạc không đợi được đến hôm khác. Cậu về phòng, cầm mũ, khoác áo vào rồi lập tức đuổi theo.

Cho dù Đan Thanh có lo lắng gọi cậu ở phía sau cũng không có tác dụng gì cả. Ông vẫn đang làm việc, lại đang phải đợi một cuộc điện báo khẩn cấp, không thể tự ý rời khỏi nhà được. Hôm nay Doãn Thế An đi công tác, ở vùng khác có một buổi giao lưu học thuật phải tham gia, Đan Thanh biết ông sẽ không có thời gian rảnh, nhưng vẫn gọi điện sang.

Điện thoại đổ chuông chưa đến hai giây đã được nhấc máy. Doãn Thế An biết Đan Thanh sẽ không tùy tiện gọi cho ông khi đang làm việc, nếu gọi tới thì thường là những chuyện khẩn cấp.

Quả nhiên, giọng nói với vẻ lo lắng của Đan Thanh đã truyền đến tai ông, tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra, “Tiểu Lạc đã chạy ra ngoài đuổi theo cậu ta rồi, em…”

“Đừng lo lắng, không sao đâu em.” Doãn Thế An thốt ra câu đầu tiên để trấn an nửa kia của mình. Ông hiểu tính cách của Đan Thanh, một khi cảm xúc lo lắng này lan tràn rồi thì không thể nào vãn hồi được nữa.

Trong quan niệm trước đây, Omega là những người mảnh mai, cần phải bảo vệ, dù họ có sinh ra ở những gia đình quyền quý cũng không phải ngoại lệ. Bởi vậy từ thuở nhỏ, Đan Thanh đã bị nhốt trong nhà để bảo vệ vì sợ rằng một ngày nào đó ông bị một Alpha xa lạ đột nhiên cắn phải, nên chỉ được tham gia vào các buổi tiệc chính thương mà thôi, còn phải lấy danh nghĩa là xem mắt mới được, cứ như thể chỉ cần bị một Alpha môn đăng hộ đối tiếp cận thì họ không cần phải lo lắng cho ông nữa. Đan Thanh không phản kháng nhiều trước thân phận của mình, nhưng bài xích thì ít nhiều gì cũng có, chỉ là ông rất khao khát về thế giới ngoài kia nên mới tự học kỹ thuật hacker, sau đó là làm công việc này. Nhưng sự giáo dục từ nhỏ rằng phải có lòng đề phòng với người ngoài vẫn không thể thay đổi được. Trước đây người ông phải lo lắng là mình, bây giờ đối tượng đã đổi thành con trai của hai người họ.

“Đan Thanh, không sao đâu em.” Giọng nói dịu dàng của Doãn Thế An truyền đến từ điện thoại, hai mươi năm vẫn như một.

Đan Thanh im lặng không đáp, lần này ông không hề thỏa hiệp. Ngay cả chuyện con mình bị đánh dấu tạm thời mà ông cũng là người cuối cùng hay chuyện nên ông không yên lòng chút nào.

Doãn Thế An thở dài, lại nói: “Được rồi, anh đồng ý cho em hack vào thiết bị giám sát trên đường, lúc nào cần thiết thì báo cảnh sát ngay, nhưng cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi đấy, em biết chưa?” Nếu xâm nhập quá thể đáng, bị phát hiện ra thì ông lại phải đi dọn cục diện rối rắm.

Đan Thanh chỉ đợi những lời này thôi, cuối cùng sắc mặt của ông cũng tốt hơn chút, mở lời: “Em biết rồi.”

Ông lại mở máy tính lên, bắt đầu truy đuổi hành tung của con trai từ thiết bị giám sát của tiểu khu. Ông thấy con trai mình hỏi han bảo vệ xem hướng Lâm Hiên đã rời đi xong xuôi thì chạy về phía trạm xe.

Thể lực của Doãn Lạc vẫn chưa bình phục hoàn toàn, bởi vậy cậu phải nửa đi nửa chạy để tìm người. Mỗi khi bước qua một con phố, cậu sẽ cẩn thận nhìn ngó, sau khi xác nhận không có anh thì mới chạy tiếp về phía trước.

Khi chạy đến đường cái người đến người đi, cậu cứ nghi ngờ phải chăng mình đã mất dấu rồi không, nhưng còn chưa kịp thấy nản lòng thì cậu đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở đường đối diện. Cậu mừng rỡ, muốn gọi tên của người đó, nhưng lúc này lại trông thấy một người khác đang đứng trước mặt Lâm Hiên. Đó là một cậu Omega với diện mạo thanh tú.

Sau khi trò chuyện đôi câu, hai người đã cùng nhau đến nơi khác.

Doãn Lạc ngơ ngác đứng đực tại chỗ nhìn một hồi. Cậu chú ý thấy cả hai quen biết nhau, thậm chí còn khá là ăn ý với nhau, từ vẻ mặt đến các động tác nhỏ cũng nhìn ra được. Giờ đây cậu mới ý thức được rằng rất có thể người Omega nọ là bạn trai cũ của anh.

Đầu cậu trống rỗng một lúc, không khỏi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung hết cả lên. Cậu nghĩ, ban đầu Lâm Hiên đến tận nhà tìm cậu là vì muốn làm gì? Là để bảo mình đừng tiếp tục dây dưa với anh nữa hay sao?

Anh đã tái hợp với bạn trai cũ rồi?

Cậu bỗng cảm thấy hốc mắt mình cay cay, nhưng không hề chảy ra một giọt nước mắt. Cậu biết mình không nên đuổi theo, thế nhưng đôi chân vẫn tự chuyển động, đi theo hai người đó vào một tiệm cà phê.

Cậu ngồi ngay sau lưng Lâm Hiên, đè mũ xuống rất thấp, âm thầm đánh giá người Omega nọ.

Khoảng cách này hơi xa nên cậu không nghe rõ hai người nói gì cho lắm, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được một vài nội dung. Mãi đến khi cậu nghe thấy người Omega ấy nói một câu “Em mang thai rồi.”, lại thấy người đó nhắc đến hai chữ “Kết hôn”.

Doãn Lạc đã không thể ngồi yên được nữa, thậm chí cậu đã không giữ vững được vẻ mặt mình, lấy tay che mặt chạy nhanh ra khỏi cửa.

Lâm Hiên không hề phát hiện ra. Tuy anh đang ngồi tại đây với Sở Lệnh, nhưng vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Doãn Lạc. Vừa nãy, thậm chí anh còn nghĩ, lần này gặp lại bạn trai cũ, ấy vậy mà anh không còn cảm giác quyến luyến không nỡ rời như lần trước nữa. Xem ra anh đã thật sự buông tay rồi.

Nhưng lúc này Sở Lệnh lại gõ lên bàn, bảo anh ngoái đầu lại nhìn.

Lâm Hiên vừa quay đầu lại thì đã trông thấy bóng dáng vội vã chạy đi của Doãn Lạc. Lòng anh đã luống cuống trong chớp mắt, nhưng vẻ mặt anh vẫn không dao động quá nhiều.

Sở Lệnh bình tĩnh nói: “Đuổi theo đi. Anh đã bỏ lỡ một lần rồi, đừng để vuột mất cơ hội lần thứ hai nữa.”

Lâm Hiên nhìn Sở Lệnh hai giây, giống như đang nói lời từ biệt lần cuối với cậu ta. Dẫu trước đây hai người bị ép phải chia tay nhau, nhưng đôi bên vẫn đối mặt với chuyện này rất hòa bình, không hề mang chút hận ý nào với nhau. Trên đời này, có lẽ rất ít đôi tình nhân nào sau khi chia tay còn có thể quan tâm đến người ta như họ cả. Nhưng chỉ vỏn vẹn như vậy mà thôi, bây giờ hai người đều đã có người mình thích, có chăng sau này sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa.

Lâm Hiên đứng dậy, chạy về phía Doãn Lạc rời đi mà không hề ngoái đầu lại.

Anh còn nhớ kỳ phát tình của Doãn Lạc vừa mới chấm dứt, chắc hẳn cơ thể cậu hãy còn rất suy yếu, không chạy xa được. Anh nhìn bốn phía xung quanh thì thấy một Omega đang lảo đảo chạy về phía trước.

Anh chạy đuổi theo sau, mãi đến khi sắp đuổi kịp được rồi mới gọi tên cậu, “Doãn Lạc.”

Rõ ràng Doãn Lạc đã sửng sốt một chốc, sự phân tâm ngắn ngủi ấy khiến cậu vấp phải chân mình, cả người ngã nhào về phía trước. Khi thấy mình sắp ngã sấp xuống đất thì đã được Lâm Hiên ôm lấy từ phía sau.

Lâm Hiên đỡ cậu về ven đường, muốn xem cậu có bị thương không, bèn vươn tay cởi mũ cậu xuống. Doãn Lạc khăng khăng không chịu để anh tóm lấy mũ, bèn lấy tay che mặt, vẫn giãy dụa không ngừng, “Đừng nhìn… Anh đừng nhìn…”

Lâm Hiên nghe giọng cậu như đang khóc, bèn dừng tay ngay, “Sao em lại khóc?”

Doãn Lạc lắc đầu nguầy nguậy. Cậu muốn hỏi tại sao Lâm Hiên lại phát hiện ra mình? Tại sao lại đuổi theo? Nhưng chỉ có mỗi dòng nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào mà thôi. Hơn nữa giọng nói khi òa khóc khó nghe muốn chết, cậu không muốn mở lời, cũng rất sợ mình sẽ hỏi ra được điều gì mình không hề muốn biết. Cậu chịu thêm nhiều lần từ chối nữa cũng chẳng sao, nhưng lại sợ nghe thấy tin Lâm Hiên đã thật sự thuộc về người khác.

Nhưng cậu không khỏi, Lâm Hiên lại chủ động nói ra: “Anh xin lỗi, Doãn Lạc.”

“Đừng nói… Anh đừng nói nữa mà…” Doãn Lạc lắc đầu như muốn trốn tránh, cả người lui về phía góc tường.

Lâm Hiên sáp lại gần, hai tay đặt bên người cậu, chặn hết mọi đường lui của cậu, “Hãy nghe anh nói đã…”

“Đừng mà… Em không muốn nghe gì hết…”

Nhưng Lâm Hiên không hề thuận theo ý cậu. Anh mạnh mẽ kéo đôi tay đang che tai của cậu xuống. Nếu anh đã tìm được đến tận đây thì chắc chắn anh phải cho cậu biết, “Bây giờ anh mới phát hiện ra rằng, người anh thích là em.”

Doãn Lạc đờ ra, ngay cả dáng vẻ mình đang chật vật cũng quên béng mất, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hiên, cứ như đang ngờ ngợ là mình nghe lầm.

Doãn Lạc khóc đến mức cả mắt lẫn mũi đều đỏ ửng, thoạt trông đáng thương khôn cùng.

Lâm Hiên mỉm cười sờ mặt cậu, đoạn nói lại lần nữa: “Doãn Lạc, anh thích em.”

Doãn Lạc đã đợi chờ lời này không biết đã bao lâu, phản ứng đầu tiên sau khi nghe thấy là bật khóc. Cậu cảm thấy tâm trạng yếu đuối khi ở trong kỳ phát tình vẫn chưa khôi phục lại, dù có gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc mà thôi. Đây thật sự không giống cậu chút nào.

“Đừng khóc.” Lâm Hiên đau lòng hôn lên nước mắt của cậu, nếm được vị đắng chát như ngày hôm ấy.

Doãn Lạc trở tay ôm lấy anh, mặt cậu ửng đỏ, đến bây giờ vẫn khó lòng tin nổi.

Bỗng Lâm Hiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Doãn Lạc cao quá, bèn vươn tay sờ lên mặt cậu rồi lại cúi đầu, lấy trán mình áp vào trán cậu, “Em đang phát sốt kìa.”

Cái này trông như tư thế sắp sửa hôn môi, khiến Doãn Lạc rung động không thôi.

Lâm Hiên nói ngay: “Anh đưa em về nhà nhé.”

Doãn Lạc nhìn anh, lắc đầu đáp: “Em muốn ở cùng anh.”