*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em từ chối!” Liêu Thần Hi đập mạnh tách cà phê, cầm kính râm trên bàn muốn rời đi.

“Đừng đi mà, cục cưng…”

Người quản lý Jeffrey vội vàng buông bản kế hoạch ra, lắc eo nhỏ chạy tới ôm chầm lấy cánh tay cậu:

“Suy nghĩ lại chút nữa đi mà!”

Liêu Thần Hi hơi mất kiên nhẫn, đẩy cậu ta ra, đeo kính râm ra ngoài.

“Anh bị hâm à! Bảo em với một ông chú hết thời cùng tham gia cái chương trình này? Để anh ta chiếm lợi của em? Nghe coi có bị hâm không!”

Nói xong còn nhỏ giọng lầm bầm: “Đầu óc bị úng nước rồi!”

Liêu Thần Hi đi thẳng không thèm quay đầu, vẻ mặt Jeffrey như đưa đám gọi điện thoại.

“Chị Hồng, bên chị thế nào rồi?”

“Anh ấy còn chẳng thèm để ý tôi, còn cậu?”

“Tốt hơn chị một tí…”  Jeffrey nằm trên sofa khóc không ra nước mắt.

“A, có hi vọng?”

“Không phải… Thần Hi không phải không để ý tới em mà cậu ấy chỉ… mắng cho em một trận.”

Gần đây đài truyền hình chuẩn bị tổ chức chương trình hẹn hò giả tưởng của người nổi tiếng đồng tính, mà hai năm gần đây Liêu Thần Hi lại là nghệ sĩ mới nổi, đang hót hòn họt nên ê-kíp chương trình mới liên hệ với quản lý Jeffrey của cậu.

Liêu Thần Hi cảm thấy hơi hứng thú với chương trình này nhưng đối tượng mà ê-kíp chương trình sắp xếp cho cậu lại khiến cậu cảm thấy vô cùng bất mãn.

Cái người tên Cao Duy này có thể coi là người nổi tiếng, hai năm trước cũng được xếp vào hàng ngũ nam thần quốc dân nhưng dù sao cũng là chuyện của hai năm trước, từ khi Liêu Thần Hi nổi tiếng đến nay, Cao Duy không còn xuất hiện trước mắt công chúng nữa, nói dễ nghe một chút là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, còn nói khó nghe thì là đã hết thời.

Liêu Thần Hi ghét nhất là bị lợi dụng, cậu đương nhiên rõ ràng mục đích của ê-kíp chương trình khi sắp xếp cậu với Cao Duy, tất nhiên sẽ không đồng ý.

Tám giờ tối, Chu Tiểu Hồng lại nhấn chuông cửa nhà Cao Duy lần nữa.

Đợi hai phút, người bên trong mới lạnh mặt ra mở cửa.

“Tôi nói này, anh không thể nói một câu được sao?” Chu Tiểu Hồng xem như là một người quản lý có thâm niên, từng tiếp nhận nhiều nghệ sĩ nổi tiếng. Cao Duy là nghệ sĩ cuối cùng mà cô quản lý, hai năm nay Cao Duy không hoạt động được, cô cũng rời khỏi giới giải trí tự mình phát triển.

“Nói cái gì?” Cao Duy cuối cùng cũng chịu mở miệng vàng ngọc: “Liêu Thần Hi?”

“Anh đã xem qua tư liệu cá nhân tôi đưa chưa?” Chu Tiểu Hồng quen cửa quen nẻo đi tới tủ lạnh lấy một lon Coca: “Thứ này diệt t*ng trùng* đấy, anh tốt nhất là uống ít thôi.”

*Đọc thêm thông tin về coca diệt t*ng trùng ở đây

Cao Duy mới từ phòng tập thể hình dưới nhà về, trên người mặc một cái áo ba lỗ đen bó sát, một chuỗi hình xăm chữ cái kéo dài từ vai trái đến tận sau cổ, bên dưới mặc một chiếc quần đùi rộng rãi, trên bắp chân trái cũng có xăm một dòng chữ, mồ hôi theo từng thớ cơ bắp chậm rãi chảy xuống, nom cực kì gợi cảm.

Anh cầm khăn tùy ý lau mặt, liếc Chu Tiểu Hồng một cái: “Không thấy.”

“Không thấy! Thế mà anh còn không xem!”

“Bởi vì tôi không định nhận.” Cao Duy đi lên tầng hai: “Tôi đi tắm, cô cứ tự nhiên.”

Chu Tiểu Hồng thở dài, bất đắc dĩ ngồi trên sô pha chờ Cao Duy xuống dưới.

Đợi Cao Duy tắm xong đi ra, trên tay Chu Tiểu Hồng đã cầm một tập tài liệu, ngẩng đầu nhìn anh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây, tôi cho anh xem cái này.”

Cao Duy không nói chuyện, cầm lon Coca ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía trước.

Chu Tiểu Hồng bĩu môi, gương mặt không mấy vui vẻ, cô quen biết Cao Duy năm 20 tuổi, lúc ấy cô chỉ là một trợ lý nhỏ, Cao Duy lớn hơn cô một tuổi, còn chưa tốt nghiệp, từng chụp hai bộ ảnh, cũng chỉ từng hát một bài hát, một tẹo khả năng nổi tiếng cũng chẳng có.

Hai người quen biết tại phim trường, mãi cho đến bây giờ, mười bốn năm trôi qua, cô đã được người ta gọi một tiếng “Chị Hồng” mà Cao Duy cũng đã trải qua thời kì tốt đẹp nhất.

“Không phải anh vẫn luôn muốn tìm lại vị trí của mình sao? Đây là cơ hội tốt! Chương trình này là mua bản quyền của nước ngoài, mỗi tội lần đầu tiên đã làm phiên bản đồng tính.”

“Tôi không muốn dùng cách này…” Cao Duy hơi mất kiên nhẫn, phải uống một hụm coca lớn mới thoải mái được.

“Cách này thì sao! Anh nói xem, anh ở giới giải trí mấy năm nay, khổ gì mà chưa từng nếm, điều gì mà chưa từng nghe, chuyện gì mà chưa từng trải nữa! Đây không phải đường tắt hiểu không Cao Duy!” Chu Tiểu Hồng hơi tức giận, cô vẫn luôn đau lòng cho Cao Duy, cũng biết rằng mặc dù hiện tại Cao Duy không hoạt động được nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn muốn quay lại giới giải trí, vậy nên đây là một cơ hội tốt, không nắm được thật sự rất đáng tiếc, cô vẫn muốn thử xem.

“Nhàm chán.”

“Chán? Anh bảo chán cái gì? Mỗi ngày ngây ngốc ở nhà ghép mấy cái tranh xếp hình kia thì sẽ không chán sao?” Chu Tiểu Hồng liếc bức tranh ghép hình trên mặt đất, còn có một góc chưa được ráp lại khiến cô phát phiền lên được.

Tranh xếp hình

Cao Duy bị chọc trúng chỗ đau, không lên tiếng nữa.

“Anh không xem đúng không? Được, vậy nghe đi, tôi đọc cho anh nghe.” Chu Tiểu Hồng mở tư liệu về Liêu Thần Hi ra, bắt đầu đọc từ đầu “Liêu Thần Hi, 26 tuổi, nam diễn viên, ca sĩ, MC, sinh ngày mùng 1 tháng 11 năm 1990, năm 2010 tham gia bộ phim điện ảnh đầu tiên mang tên “Bách hoa bất tri hương*”

*nghĩa là trăm hoa không biết hương

“Bách hoa bất tri hương?” Cao Duy cuối cùng cũng có phản ứng.

“Đúng vậy, cậu ta đóng vai em trai của nam chính, một thiếu niên mắc chứng tự kỉ, cũng không xuất hiện nhiều.”

Năm đó “Bách hoa bất tri hương” là một bộ phim nhỏ không khiến nhiều người chú ý, mà Cao Duy tuy chưa từng xem qua nhưng có nghe bạn bè nhắc tới, nam diễn viên diễn đóng vai nam chính qua đời do tai nạn xe cộ làm cho mấy diễn viên còn lại cũng phát sầu.

“Đưa tư liệu cho tôi, để tôi tự xem.”

Chu Tiểu Hồng hơi đắc ý, giao tư liệu về Liêu Thần Hi cho anh.

“Anh tự xem đi, tôi đi trước, ngày mai nhớ cho tôi một câu trả lời, nhất định phải đồng ý.”

Sau khi Chu Tiểu Hồng rời đi, Cao Duy bắt đầu lật xem tư liệu về Liêu Thần Hi. Anh có ấn tượng rất sâu sắc với người này vì thằng nhóc thối này đã đoạt đi giải thưởng mà lẽ ra nên thuộc về anh.

Tại lễ trao giải âm nhạc năm đó, Cao Duy vô cùng tự tin có thể giành được giải thưởng “Sáng tác xuất sắc nhất”, anh đã dành rất nhiều tâm huyết vào trong bài hát thế nhưng cuối cùng người nhận giải lại là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.

Lần đó là lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá thằng nhóc kia, Liêu Thần Hi khi ấy hẳn là mới 23 tuổi, rất không khiêm tốn, mặc một thân tây trang hoa văn cách điệu, ý cười trên mặt kéo dài từ đôi mắt đến đuôi mày đủ cho thấy cậu ta có bao nhiêu đắc ý.

Anh không nhớ rõ, lúc lên nhận giải Liêu Thần Hi đã phát biểu những gì, chỉ nhớ rõ khi đó chính mình rất tức giận, rất mất phong độ mà đứng lên rời khỏi lễ trao giải.

Cao Duy đọc xong hết tư liệu, đứng lên mở máy tính, tùy tiện gõ tên Liêu Thần Hi vào, một lượng lớn tin tức và hình ảnh trên mạng xuất hiện trước mắt.

Người này đúng thật là không biết an phận gì cả, Cao Duy nhìn những bình luận khen chê không đồng nhất trên màn hình, khinh thường lắc đầu.

Chỉ là, ngoại hình Liêu Thần Hi quả thật vô cùng tốt, trông cậu rất đẹp trai mà không quá sắc nét, cậu từng diễn vai công tử nhà giàu, cũng từng diễn cảnh sát nằm vùng nhưng kĩ thuật diễn quá tệ khiến người ta phải chửi bậy, nhưng cũng có người bảo: Gì mà kĩ thuật diễn chứ, Thần Hi nhà chúng ta chỉ cần có khuôn mặt là đủ rồi!

Cao Duy cảm thấy buồn cười, bây giờ yêu cầu của người xem thấp đến vậy sao?

Anh mở nhạc của Liêu Thần Hi, vừa nghe nhạc vừa xem lời bài hát.

Đây là một bài hát phổ thông rất đượu yêu thích, từ ca sĩ đến tác giả đều là Liêu Thần Hi. Cao Duy không thấy gì đặc sắc, vừa ngó sang tư liệu bỗng nhớ lại năm ấy Liêu Thần Hi cướp đi giải thưởng của mình.

Anh tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được bài hát năm đó “Một ngày cảnh “xuân”” (1).

Cao Duy bình tĩnh nghe lại bài hát này, im lặng rất lâu, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tiểu Hồng.

“Bên kia nói thế nào?” Cao Duy hỏi.

Chu Tiểu Hồng vừa nghe, biết ngay là Cao Duy đồng ý, vui mừng nói “Sớm đã đồng ý rồi! Vừa nghe tới sẽ cùng một tổ với anh là đồng ý, đang chờ anh hồi âm đây!”

Mà trên thực tế, giờ khắc này, quản lý Jeffrey vẫn còn đang ôm đùi lớn nghệ sĩ nhà mình khổ sở cầu xin “Cục cưng à, nói thật thì cưng không thấy đây là cơ hội tốt sao? Phim của cưng năm nay… A, đúng rồi, chúng ta cần một điểm nhấn, đúng, điểm nhấn!”

Liêu Thần Hi cúi đầu, nhíu mày hỏi “Phim của em năm nay làm sao? Anh nói rõ ràng xem!”

“À… ” Jeffrey đứng lên lúng túng xoa mũi: ” Ai nha, cái đó không quan trọng! Cưng xem, nửa năm nay cái loại chủ đề này cực kì hot, còn có…”

Jeffrey đột nhiên ghé vào tai Liêu Thần Hi nhỏ giọng “Nghe nói Cao Duy đặc biệt yêu thích cưng mà cưng cũng không ưa gì anh ta, nhân cơ hội này đè bẹp anh ta! Đè bẹp! Dùng sức mà đè!”

“Anh cho rằng anh nói mấy câu là sẽ khiến em đồng ý để anh ta lợi dụng chắc? Từ khi nào mà ông đây sẽ ngu như vậy?” Liêu Thần Hi lườm cậu ta một cái, tiếp tục chơi game.

“Liêu Thần Hi, anh đang nghiêm túc nói chuyện với cưng đấy, Cao Duy đã từng là nam thần quốc dân siêu siêu siêu siêu cấp, nếu mà cưng ở trong chương trình kia đè bẹp anh ta, cưng nghĩ xem, mấy kẻ bôi xấu cưng trên mạng sẽ phải nói như nào?” Jeffrey tự bóp giọng ca thán “Trời ơi, tôi thật là có mắt không tròng, tôi muốn anti thành fan, tôi muốn cho Liêu Thần Hi mua nhà.”

Liêu Thần Hi bị chọc cười, liếc cậu ta một cái, bảo “Vậy để em nghĩ lại đã.”

“Còn gì phải suy nghĩ nữa đâu, cục cưng!” Jeffrey cực kì nịnh bợ ôm chân Liêu Thần Hi, “Cục cưng, Cao Duy đã đồng ý rồi, hơn nữa còn bảo thẳng luôn với ê-kíp chương trình là muốn hợp tác với cưng, không phải cưng thì không nhận, cưng cứ nghĩ mà xem, khi tin tức vừa phát ra, trên đó lại nói là Cao Duy chủ động mơ ước cưng, ai nha ai nha!”

Liêu Thần Hi bị cậu ta nói cho có hơi lâng lâng, tâm trí hơi bay bổng trên mây “Thật sao?”

“Thật chứ, đương nhiên là thật rồi, anh đã lừa dối cưng bao giờ đâu nào!”

“Ồ.” Liêu Thần Hi mặt không đổi sắc ồ một tiếng.

“Ồ là có ý gì?”

Liêu Thần Hi từ trên mây đáp xuống, tâm trạng không tệ, búng trán Jeffrey một cái “Ồ chính là em đồng ý.”

___________________________

(1) Nhất nhật “xuân” quang: từ “xuân” có nghĩa là mùa xuân, sức sống,… cũng có nghĩa là tình iu, tình d**,.. tên bài hát đóng mở ngoặc chữ “xuân” nên tớ cũng không biết “xuân” này là “xuân” nào hoặc là cả hai:))))))))

___________________________