Người Yêu... Em

Chương 14: Rắc rối thứ hai

Sáng ngày đầu tiên.

“Reng...rengg...rengg... Tất cả học sinh chú ý lập tức tập trung trước sân chung. Xin nhắc lại tập trung ra san ngay lập tức. Nếu em nào cố ý không ra sẽ bị phạt nặng...”

Mới năm giờ sáng mà đã ầm ỉ. Nó cũng bị tiếng chuông làm cho thức, nó xuống dưới phòng khách sau khi thay đồ. Lúc bước xuống cầu thang nó chợt để ý tới cái loa tổ bố ở góc phòng trên cái cầu thang. Thì ra đây là cái thứ mà lúc nảy nó muốn đập nhất.

- Chuyện gì vậy Miu. Tớ thấy nó ồn quá cậu có thể mang nó đi được không. Ray ngáy ngủ, tay chỉ thẳng vào cái loa.

- Cũng sáng rồi các cậu dậy đi để tớ ra coi có chuyện gì. Nó cười cười rót một ly nước uống trước khi đi.

- Mới có năm giờ mà trời. Cái quái gì vậy không biết nửa. Kat úp cái gối lên đầu và cấu. Nó đi ra sân tập trung thì thấy chỉ có leader tập trung ngoài ra chẳng thấy ai nửa.

- Chuyện gì vậy thầy? Triệu tập gấp thế ạ. Mới năm giờ thôi mà. L cằn nhằn.

- Các bạn đâu sao chỉ có tụi em vậy. Thầy hỏi.

- Thầy kêu giờ này có tụi em ra là thầy đỡ quê rồi đấy. Một nam sinh bên Kato nói.

- Có các em cũng được. Thầy gọi các em ra đây là vì vấn đề bữa sáng của các em.

- Bữa sáng, không phải trường bảo sẽ chịu trách nhiệm ăn uống của chúng em sao ạ trong bảng thông báo cũng ghi vậy mà. Nó lên tiếng.

- Đúng là nhà trường sẽ chịu trách nhiệm về đồ ăn nhưng làm sao để ăn được là do các em quyết định.

Rồi thầy bật cái tivi lên. Màng hình hiện lên một cái sân rộng rất quen thuộc với một hồ nước bơm hơi cà cả hơn trăm mấy con cá bên trong. Nó nhìn màng hình mà lòng hoang man. Nó nhận ra đó là cái sân sát cái hồ lớn phía sau khu nghỉ của nó phải đi một vòng lớn mới tớ được nó.

- Đây chính là bửa sáng của các em. Vì là ngày đâu tiên nên thầy sẽ ưu tiên hơn các em chỉ cần mang nguyên liệu về sẽ có đầu bếp nầu cho các em. Ai bắt được hơn 10 con sẽ được tặng thêm món tráng miệng.

- Thầy nói là chúng em phải tin sao. Em không tin thầy có thể giải thích với ba má em về vấn đề nhảm nhí này. Cậu bạn bên Kato lập tức gọi điện thoại cho ai đó.

- Mẹ à. Buổi cấm trại của con giờ không được cho ăn này mẹ đăng kí thế nào vậy ạ. Cậu bạn gắt lên qua điện thoại rồi chợt lặn hồi lâu và cúp mấy.

- Sao mà thầy gạt các em chứ. Có cầu cứu bố mẹ cũng chẳng được gì đâu vì chính bố mẹ các em là người muốn có buổi cấm trại này đấy để rèn luyện cho các em cách sống thực tế hơn.

- Vậy giờ chúng em phải làm gì ạ. L hỏi. Thầy chỉ tay vào màng hình, nó nhanh trí hiểu ra ý liền quay đầu chạy về nhà chung của nó.

- Các cậu dậy đi có chuyện rồi. Nó hô lên.

- Chuyện gì vậy Miu. Ray lây hoay kiếm đồ ăn nhưng không có.

- Chúng ta phải ra cái sân to sáng tớ chỉ các cậu trên bảng đồ ấy, phải đi ngay nếu không sẽ nín đói đấy.

- Sân to? Ra đó làm gì giờ này. Nue hỏi vọng trên lầu xuống vừa dứt thì loa lại phát.

“ Các em có một tiếng đếm ngược nếu không nhanh chân sẽ không kịp đâu. Thầy quên nói với các em lượng cá có hạn đấy.”

- Cá? Ray tròn mắt.

- Một tiếng gì vậy. Kat vừa thay đồ ra.

- Không kịp nửa đâu ai biết bắt cá đi theo tớ nhanh. Trên đường tớ sẽ kể. Dứt lời nó đi ra ngoài cả Ray, Kat và Fat cũng đi theo ra được cổng khu viên nhà ấy nó gặp Jackson.

- Cái quái quỷ gì không biết nửa? Tại sao chúng ta phải làm mấy thứ này cơ chứ. Ray tiếp tục cằn nhằn.

- Alo quản gia Kim tôi một gặp mẹ. Kat gắt lên qua điện thoại.

“Phu nhân đang ở Hong Kong thưa cậu.”

- Tôi biết rồi. Kat cúp máy chẳng nói gì thêm.

- Kia rồi cái hồ bơi. Jackson hô lên. Phía trước mặt nó y nhưng cạnh trong màng hình lúc trước.

- Giờ phải làm sao đây dùng tay bắt nó à. Kat chỉ vào hồ mà nói.

- Chứ sao giờ bỏ giầy ra nhảy vào đi không là các nhóm khác lại là giành nhau đó. Fat bỏ giầy bước vào mang bao tay rồi nhanh chống chọp lấy con cá rồi giơ lên, con cá khá to. Fat nhìn về phía chúng nó. Nó thấy vậy liền tháo giầy ra.

- Cậu đứng yên đó đi đừng có nhiều chuyện. Ray chặn nó lại rồi bỏ giầy ra bước vào sau Ray là Jackson rồi Kat cũng đành lòng bước vào. Đấu tranh với đám cá chừng một tiếng thì cả đám bắt được gần hai mươi con chia ra cho nhóm Jackson và nhóm nó. Cả đám đi về với cái bộ dạng ướt sủng. Chợt điện thoại Kat reo.

- Miu cậu bắt máy đi mở loa cho tớ. Kat nhờ nó vì giờ tay đã bận xách cá.

- Alo mẹ à.

“Con trai gọi mẹ chi vậy?”. Giọng mẹ Kat vang từ trong điện thoại.

- Con muốn hỏi mẹ về việc đi dã ngoại trường đến nói chuyện với mẹ làm sao mà giờ tụi con phải tự đi tìm đồ ăn sáng thế ạ.

“À cái dã ngoại đó là do ba con quyết định mẹ cũng không biết, chỉ nghe ba nói là rèn luyện kĩ năng sống gì đó mẹ không đồng ý nhưng ba con đã kí rồi.”

- Cái gì vụ dã ngoại trá hình này ba mẹ đã biết trước rồi sao.

“Ừ nhà trường đã nói thế với ba con bộ họ không cho tụi con biết sao?”

- Con mà biết thế có chết cũng không leo lên xe, thôi được rồi để con tính sổ với thầy mới được.

“Này đừng làm gì quá đáng để đến tai ba là phiền nha con”.

Mẹ Kat nói xong Kat cũng bỏ đi kiểu như không muốn nghe nửa. Nó liền tắt máy và cất điện thoại luôn. Về đến khu nhà tụi nó đi thẳng vào nhà bếp kat quăn đống cả về phía thầy quản sinh.

.....