Người Yêu Chí Tử

Chương 7: 7 Đám Tang Của Ông Cụ Phó

Từ biệt thự đến nhà chính nhà họ Phó mất một tiếng, một tiếng này, tôi thấy rất nặng nề.

Đứa bé trong bụng Lục Hòa Nhi, ánh mắt Phó Kiến Hưng nhìn tôi trước khi rời đi đều đè xuống tôi khiến tôi không thể hô hấp nổi.

Trong lòng thấy khó chịu, xe vừa dừng lại trước cổng nhà lớn, dạ dày tôi cuộn trào lên, tôi xông xuống xe, đứng trước bồn hoa nôn khan một lúc lâu nhưng cũng không thể nôn ra được gì.

“Ai chà, làm mợ chủ nhà họ Phó được mấy ngày mà đã trở nên mong manh vậy rồi, ngồi xe được mấy chốc mà cũng nôn thành như vậy.

” Một giọng nói chanh chua truyền đến từ phía cổng.

Không cần nhìn cũng biết là ai, ông cụ Phó có hai người con trai, người con cả Phó Trường Hằng đã qua đời sớm vì tai nạn xe, hai vợ chồng đều không qua khỏi, để lại đứa con trai duy nhất là Phó Kiến Hưng, ngoài ra người con trai còn lại là Phó Xuân Sơn.

Lúc này người đứng ở nhà chính châm biếm, chế giễu tôi chính là vợ của chú hai Phó Xuân Sơn, Từ Tuệ, cũng chính là thím hai của tôi, gia đình giàu có thì nhiều ân oán, mấy năm nay tôi đã quá quen rồi.

Đè nén cơn khó chịu trong dạ dày, tôi nhìn Từ Tuệ, lịch sự nói: “Chào thím hai!”

Trước nay Từ Tuệ vẫn không vừa mắt tôi, có lẽ là do xuất thân tôi nghèo nàn lại được ông cụ yêu thích, bà ta ghen tị, cũng có lẽ là lúc còn sống ông cụ vô cùng xem trọng Phó Kiến Hưng, giao cả nhà họ Phó cho Phó Kiến Hưng, bà ta không cam lòng nên mới dồn hết uất ức lên người tôi.

Bà ta lạnh lùng nhìn tôi, thấy trong xe không còn ai khác, thì sắc mặt liền thay đổi, nói: “Sao thế? Đám tang ông cụ mà cậu cả nhà họ Phó lại không xuất hiện sao?”

Hôm nay có nhiều người đến, Phó Kiến Hưng không có mặt quả thật là không hợp quy tắc, tôi miễn cưỡng cười, nói qua loa: “Kiến Hưng có việc gấp, không thể đến ngay được, có lẽ sẽ đến muộn một chút.

“Haha!” Từ Tuệ cười khẩy: “Đây chính là người mà ông cụ xem trọng đấy, cũng chỉ vậy mà thôi.

Gia đình quý tộc, đông khách đông khứa, tuy Từ Tuệ không ưa tôi nhưng cũng lo cho thể diện nên không làm khó tôi quá nhiều.

Cùng nhau đi vào nhà chính, linh vị của ông cụ được đặt giữa phòng khách, cơ thể đã được hỏa tang thành tro, hộp tro đặt trước lệnh bài, có không ít hoa trắng trong phòng khách để truy điệu, trước linh đường là lư hương và đồ cúng.

Người tới người lui nườm nượp, danh tiếng ông cụ Phó rất tốt, người đến liệm đa số đều có thân phận không tầm thường, Phó Xuân Sơn và Từ Tuệ tiếp đón trong ngoài, tôi tiếp đón ở bên cạnh linh đường.

“Cô Thẩm.

” Chị Trương cầm hộp đàn hương đứng bên cạnh nói chuyện với tôi.

“Chị Trương, sao vậy?” Nhà họ Phó tuy giàu có, nhưng vì không có nhiều con cái, nên người trong gia đình cũng không phức tạp, bình thường ông cụ Phó thích yên tĩnh, nên bên cạnh cũng chỉ có một mình chị Trương chăm sóc cho việc ăn ở của ông.

Chị Trương đặt hộp gỗ đàn hương vào tay tôi, sắc mặt buồn bã, nói: “Trước kia chết ông cụ để lại cho cô, cô giữ gìn cẩn thận.

Ngừng một lúc, chị nói tiếp: “Ông cụ biết, ông cụ vừa đi, e là cậu Phó sẽ ép cô li hôn, nếu cô không muốn thì đưa chiếc hộp này cho cậu ấy, nếu cậu ấy nhìn thấy, ít nhiều cũng sẽ kiêng dè, không dễ dàng li hôn với cô.

Tôi rũ mắt, nhìn hộp đàn hương trong tay, chiếc hộp hình vuông đã bị khóa lại, tôi nhìn chị Trương, nghi hoặc hỏi: “Chìa khóa đâu ạ?”

“Chìa khóa ông cụ đã đưa cho cậu Phó rồi.

” Chị Trương nói, rồi nhìn tôi: “Gần đây cô tiều tụy đi nhiều lắm, phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, lúc ông cụ còn sống vẫn luôn mong cô và cậu Phó sớm sinh được một thằng nhóc mập mạp, nối dõi cho nhà họ Phó, giờ đây ông cụ đi rồi, đừng để hương khói nhà họ Phó ngừng lại bởi hai người.

Nhắc đến con cái, tôi không khỏi ngơ ra, nhìn chị Trương miễn cưỡng nở nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Liệm xong, phải dùng xe tang đưa ông cụ đi nghĩa trang an táng, bận rộn cả ngày, lúc đến nghĩa trang thì đã là chiều rồi, nhưng Phó Kiến Hưng vẫn chưa xuất hiện.

An táng xong xuôi, vẫn không thấy bóng dáng Phó Kiến Hưng đâu, Phó Xuân Sơn đỡ Từ Tuệ nhìn tôi nói: “Thẩm Mai Trang, người đã chết rồi thì không thể sống lại, cháu trở về nói chuyện đàng hoàng với Kiến Hưng, đừng giận ông cụ, đời này ông cụ không nợ nó.

”.