Anh không hiểu, thật sự không hiểu.

Lý gì Tiểu Lương lại ra đi không một lời từ biệt? Cô thậm chí ngay cả một câu “Hẹn gặp lại” cũng không để lại cho anh, cứ vậy bỏ đi.

Cô thật sự không cần anh nữa rồi sao?

Đinh đoong --- ------ ----

Nghe có tiếng chuông cửa, trong lòng anh bỗng dấy lên một tia hi vọng.

Có lẽ là cô quay về, nói với anh rằng cô không muốn xa cách anh, có thể không?

Đồng Liệt Lâm mừng rỡ như điên phóng đến rất nhanh cánh cửa vẫn đang đóng chặt.

Ngoài cửa lớn, đáng tiếc không phải là người anh muốn gặp nhất, mà ngược lại, là người anh không muốn gặp nhất, Đồng Hồng.

"Liệt Lâm!"

“Ông ở đây làm gì?” Nét mặt mừng rỡ lúc này giờ biến thành lạnh nhạt, vào thời điểm này, ngoài Phương Tiểu Lương anh căn bản không muốn gặp ai bất luận là kẻ nào.

“Ông chỉ tới xem cháu thế nào thôi.” Tất nhiên đó không phải chỉ là để “xem thế nào”, chủ ý là tối nay bắt buộc ông ta phải về Đức, tới đây là để hỏi lần cuối cùng xem anh có đồng ý trở về cùng ông ta hay không.

“Ông tới là để hỏi tôi có muốn trở về Đức không đúng chứ?” Anh ngay lập tức xoay vào vấn đề chính.

“Cháu đồng ý sao?” Đồng Hồng nhếch mép hỏi, trong lòng không dám ôm hi vọng.

Trầm mặc một hồi, Đồng Liệt Lâm mới mở miệng, “ Tôi với ông cùng trở về Đức.”

Đồng Hồng mừng rỡ, vạn nhất cũng không nghĩ đến anh sẽ đáp ứng nguyện vọng cùng quay về Đức với mình, “Liệt Lâm, cháu có thể nói cho ông biết, làm sao lại đột nhiên đáp ứng chuyện này?”

“Không nói được.” Rất lạnh nhạt, Đồng Liệt Lâm nói bằng giọng có pha chút bài xích đối với ông.

Mặc dù đã sớm biết câu trả lời này nhưng Đồng Hồng vẫn cảm thấy có chút mất mác, “Được rồi! Chờ cháu xử lí cho xong visa sau đó chúng ta lập tức bay về Đức.”

Hơi gật gật đầu, Đồng Liệt Lâm nhanh chóng mở cửa, không nói không rằng ra lệnh tiễn khách.

“Liệt Lâm, cháu đồng ý tiếp quản Đồng Thị?” Đồng Hồng không thể không  hỏi câu này. Từ lúc ông biết Đồng Liệt Lâm là một đứa bé có năng lực quản lí kinh người, ông đã cao hứng vô cùng, cũng vô cùng cảm kích ông trời đã cho ông một đứa cháu thiên tài ưu tú như vậy.

Nội bộ Đồng thị, trừ Đồng Liệt Lâm, những kẻ khác chỉ là một lũ bất tài vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng, sống phóng túng qua ngày.

Ông ta thật sự không muốn phải chứng minh tính xác thực của câu “Không ai giàu quá ba đời” chút nào.

Đồng Liệt Lâm ngẩng cao đầu nói với ông ta, “Tôi đồng ý với ông, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ tiếp nhận Đồng thị, dù bất kì chuyện gì tôi cũng sẽ ở Đồng thị học tập quản lí, nhưng tôi có một điều kiện.” Anh ngắt lời, thêm một điều kiện.

“Điều kiện gì?” Đồng Hồng vội vàng hỏi. Chờ anh đáp ứng khó khăn như vậy, đừng nói là một, đến mười ông cũng tình nguyện đáp ứng.

“Tôi sẽ vì Đồng thị mà tiến hành một cuộc thay máu,  cái đám nhân viên vô dụng đều sẽ bị trục xuất, bao gồm cả các cán bộ cao cấp.” Loại điều kiện này, so với bất kì yêu cầu nào cũng đều rất khó khăn, “Mà ông, chỉ có thể đứng sau, tuyệt đối không thể xen vào bất kì quyết định nào của tôi.”

“Cháu nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt sao?”

Là lỗi của anh sao? Nhà họ Đồng  trừ Gia Minh bố anh, tất cả đều là máu lạnh nhẫn tâm, anh chỉ là một đứa cháu đáng thương của lũ người bọn họ mà thôi.

Là anh bị ép biến thành như vậy sao?

“Tôi không cần phế vật.” Đồng Liệt Lâm cười lạnh, không cần quan tâm đến nét mặt thay đổi của ông, “Hoặc là ông muốn nhìn Đồng thị phá sản đóng cửa, để thành quả bản thân nỗ lực cả đời trôi như nước chảy? Dĩ nhiên, nếu ý ông đã không muốn, tôi cũng chẳng ép làm gì.”

“Ông….ông chấp thuận.” Đồng Hồng khàn giọng nói.

Đồng Liệt Lâm khẽ gật đầu.

“Cháu chịu rời bỏ nơi này sao?” Thình lình Đồng Hồng hỏi.

Đồng Liệt Lâm đờ người, “ Không có gì lại không bỏ được.” Nếu ngay cả cô cũng rời đi không một lời từ biệt, vậy anh còn gì để níu kéo?

“Vậy sao?” Đồng Hồng nhìn thấy phản ứng của anh, “ Liệt Lâm, đừng có vì một phút nông nổi mà phải hối hận cả đời, cũng đừng cố chấp đánh mất hạnh phúc luôn bên cạnh mình.”

Đồng Liệt Lâm nhếch mép cười, hỏi ngược lại, “Ông già, ông cho rằng tôi cũng như ông sao?”

Hạnh phúc…… là cô không cần anh, không phải anh không cần.

Đồng Hồng nghe câu đó trong nháy mắt như già thêm chục tuổi, “Tốt lắm, cháu nhớ bảo trọng, việc chuẩn bị về Đức cứ để ông lo là được.”

Nói xong ông khó khắn chống gậy, từng bước tập tễnh ra cửa.

Mà Đồng Liệt Lâm, nhìn bóng dáng ông khốn khổ, không cất một lời.

Có lẽ, hiện tại, đây là quyết định tốt nhất của anh.

Người yêu “anh  em” của tôi.

Thời gian trôi qua.

Tình cảm của anh và em dù không mang theo.

Nhưng không cách nào tiêu biến được những nhớ nhung cùng hoài niệm.

Khi xa cách gặp lại nhau……… lúc này mới chợt hiểu………………