" Bốp ! " một tiếng, chai bia mạnh mẽ đập vào cánh tay Lý Ngọc Vân rồi vỡ nát thành từng mảnh.
- " Hừ ! " Tuy rằng Lý Ngọc Vân đã từng trải qua nhiều quá trình huấn luyện nghiêm khắc, nhưng trong tình huống hiện tại cũng cảm thấy một cảm giác đau đớn truyền tới. May mà hắn từng là một thành viên Ám Kiếm, cho nên thể chất so với người thường mạnh mẽ hơn rất nhiều, chứ nếu không thì cánh tay này của hắn ít nhất cũng bị gãy .
Bất quá hắn cực kỳ tức giận, may mắn bản thân kịp phản ứng chứ bằng không thì Mỹ Hằng sẽ lãnh đủ rồi.
Hắn giơ chân đá ra một cước đạp bay người nọ ra ngoài, một đá này Lý Ngọc Vân dùng toàn bộ sức lực nên lực đạo rất lớn, chỉ thấy người nọ bay ngược về say gần mười mét mới té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
- Ngọc Vân, anh không sao chứ ? Để tôi đưa anh đi bệnh viên chữa trị ?
Mỹ Hắng thấy cánh tay của Lý Ngọc Vân chảy máu liền cuống quít hỏi han. Ngay khi vừa rồi nàng nghe thấy mấy người khách hô hào cảnh báo liền xoay người và thấy được chai bia kia sắp bay tới mình, nàng chắc chắn bản thân sẽ bị đánh trúng. Nhưng không ngờ Lý Ngọc Vân lại dùng cánh tay đỡ lấy, nàng dám chắc hắn sẽ rất đau. Bây giờ Mỹ Hằng không biết có cảm xúc gì, nhưng dù sao khi nàng thấy Lý Ngọc Vân ngăn cản cho nàng thì trong thâm tâm đã bị rung động .
- Đi thôi, tôi không có việc gì.
Sau khi Lý Ngọc Vân giải tỏa xong cơn tức liền lập tức kéo Mỹ Hằng rời đi chỗ này, hắn không muốn làm lớn chuyện, chứ bằng không hắn đã kết thúc tính mạng mấy tên này rồi. Hiện tại hắn không muốn mang vào mình phiền phức không đáng có.
Tuy rằng cánh tay của hắn rắn chắc, máu đã sớm ngừng chảy nhưng Mỹ Hằng vẫn sợ hắn bị đau, nàng nâng tay của hắn bước đi. Lý Ngọc Vân cũng không cự tuyệt ý tốt của nàng, bất quá đôi lúc hắn vô tình va chạm vào vùng mềm mại trước ngực Mỹ Hằng làm cho trong lòng Lý Ngọc Vân nảy sinh một cảm giác khó tả. Hắn thầm nghĩ : " Cỡ này ít nhất cũng là loại C nha ! "
- Đi, chúng ta tới bệnh viên.
Mỹ Hằng lo lắng nói với Lý Ngọc Vân, nàng thế lại không phát hiện mình bị tên này cố tình an7 đậu hủ !
- Không cần đâu, tôi không sao cả, không cần đi bệnh viện. Cô xem, cánh tay đã hết chảy máu rồi đó kia.
Lý Ngọc Vân giơ giơ cánh tay cho nàng xem, hắn không thích đi bệnh viên.
- Không được, phải đi, lỡ như bị thương tới xương cốt bên trong thì sao ?
Giọng nói của Mỹ Hằng vẫn cương quyết.
- Được rồi, được rồi, nghe lời cô là được.
Lý Ngọc Vân thấy nàng nói kiên quyết như vậy liền biết ngày hôm nay không đi bệnh viên là không xong. Hai người bắt taxi đi tới bệnh viện 175 gần đó. Lý Ngọc Vân bị Mỹ Hằng lôi kéo đi băng bó, sát trùng vết thương. Trải qua hơn một giờ đi lòng vòng thì cuối cùng mới làm xong. Lý Ngọc Vân ngoài miệng cứ nói không cần thiết, nhưng trọng nội tâm của hắn bỗng dưng ấm áp, được một người con gái quan tâm tới mình quả là một điều hạnh phúc.
- Tôi đã nói là không có chuyện gì mà, cô tin chưa !
- Kệ anh, dù sao bây giờ tôi mới yên tâm. Lỡ như có di chứng gì thì sao ? ... Tốt rồi, chúng ta đi thôi.
Lý Ngọc Vân vẫn được Mỹ Hằng dìu đi, trong lòng hắn cũng không từ chối việc này nên cứ thầm giả bộ. Hắn nhìn nhìn Mỹ Hằng, nói :
- Hay là tôi đưa cô về nhà nhé, nhà cô ở đâu ?
- Không cần đâu, anh cứ về trước đi, tôi gọi điện cho tài xế tới đón là được. Nhà của tôi cách nơi này không xa lắm đâu.
Mỹ Hằng nhẹ nhàng nói, nhưng thật ra trong nội tâm vẫn hi vọng Lý Ngọc Vân đưa nàng về nhà.
- Đừng nói nhiều, cô giúp tôi nhiều như vậy mà tôi không thể đưa cô về nhà được sao !?
Vẻ mặt của Lý Ngọc Vân kiên quyết, hắn thầm cảm kích sự quan tâm của nàng nên quyết định phải đưa nàng về nhà, coi như là một hành động cảm ơn vậy.
- Được rồi, tùy ý anh.
Mỹ Hằng dịu dàng đáp, nàng có chút dịu dàng lẫn ngượng ngùng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng đi theo người con trai lạ về nhà.
Hai người bắt taxi đi về, cả hai đều có tâm sự riêng nên không nói lời nào. Lý Ngọc Vân cũng không biết gì để nói, nhưng hắn cảm giác thích thú khi ngồi yên bên cạnh Mỹ Hằng, cảm giác thật ấm áp.
Thời gian tốt đẹp thường rất ngắn ngủi, rất nhanh taxi đã đi tới khu phố của Mỹ Hằng- Thế Kỷ Mới. Khu căn hộ này chỉ dành cho những kẻ có tiền hoặc có chức vụ lớn trong chính trị.
Nhìn thấy khu phố biệt thự xa hoa lộng lẫy, so với cái vùng ngoại ô của mình còn tốt hơn gấp mấy chục lần, trong lòng Lý Ngọc Vân không khỏi có chút tự ti, bất quá hắn cũng không coi chuyện này vào đâu.
Mỹ Hằng thấy hắn không nói gì còn tưởng hắn ngại ngùng, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Ngọc Vân :
- Tôi tới đây được rồi, anh đi về đi nha !
Nàng nói xong rồi còn ngịch ngợm nheo mắt với Ngọc Vân.
- À, vậy cô đi cẩn thận . Tôi về trước, tạm biệt nhé !
Lý Ngọc Vân mỉm cười nói với nàng, hắn càng cảm giác nói với Mỹ Hằng càng thoải mái.
- À này, sao anh lại muốn về thế, tôi còn chưa nói xong mà ! Mỹ Hằng phụng phịu nói : " Tôi còn quên chưa hỏi anh, số điện thoại anh là số mấy , để mai mốt rảnh tôi gọi anh đi uống nước . Anh cũng đừng nghĩ bậy, tôi mời anh uống nước để tạ ơn anh giúp tôi khi nãy thôi. "
Lý Ngọc Vân cũng không tiết kiệm việc cho số di động của mình, hắn lấy nói số điện thoại của mình và lấy điện thoại ra lưu số máy của Mỹ Hằng lại, sau đó hai người chia tay ra về.
Lý Ngọc Vân ngồi trên taxi , hắn nhìn nhìn dãy số vừa mới lưu trong máy, thầm nghĩ : " Cô nàng này xem ra rất tốt, ít ra còn quan tâm tới mình ! " hắn nghĩ tới đây liền mỉm cười.