Nhưng hắn không biết lúc này, Mỹ Hằng đang ở ngoài cửa lắng nghe hai người nói, nàng không ngờ mình quan tâm tới hắn mà hắn lại dửng dưng không hay biết gì, lại còn trái ôm phải ấp nữa chứ. Mỹ Hẳng cảm giác tức tối, nàng bước ra đứng trước cửa phòng khách, đem túi trái cây ném thẳng tới hai người, tức giọng nói :

- Hai người .... cô ... Ngọc Vân ... Tôi không ngờ anh lại là người vô tâm đến thế ! ... Tôi Hận Anh !

Mỹ Hằng chạy ra khỏi nhà, nàng vừa chạy vừa khóc, hai hàng lệ ướt đẫm khuôn mặt , lệ của cay đắng, lệ của người đến sau !

Thúy Kiều bị tiếng thét của Mỹ Hằng làm cho giật mình, nhanh chóng đứng dậy rồi đuổi theo, nói :

- Mỹ Hằng ... nghe cô nói ... Mỹ Hằng !

Nhưng Mỹ Hằng không nghe gì cả , nàng cắm đầu chạy đi một mạch cho dù Thúy Kiều có la khản giọng nàng cũng không thèm nghe . Trong lòng nàng chỉ có một chữ " Hận " mà thôi !

- Cậu còn đứng đó làm gì ? Mau đuổi theo Mỹ Hằng mau !

Thúy Kiều tức giận quát to với Ngọc Vân. Hắn cảm thấy Mỹ Hằng phản ứng có chút kỳ lạ, không ngờ nàng lại quan tâm tới mình như vậy. Hắn lướt người đuổi theo, nhưng không phát hiện hình bóng Mỹ Hằng đâu cả, tựa như biến mất tăm hơi vậy.

- Kỳ lạ ?! Mỹ Hằng sao lại chạy nhanh thế chứ ?

Lý Ngọc Vân nhíu mày nhìn xung quanh, nhưng hắn không có hơi sức đâu quản cô nàng này nữa, con gái giận thì giận thôi, sau này đi học hắn sẽ giải thích cặn kẽ vậy. Lý Ngọc Vân thầm nghĩ rồi xoay người trở về.

Mỹ Hằng tựa như một bóng u linh lướt ra từ trên tán cây xuống, nàng nhìn theo bóng dáng Lý Ngọc Vân, trong ánh mắt tràn ngập niềm chua xót

- Trọng Thủy ! Anh bạc tình tới như vậy sao ?!

Nàng nói xong liền biến thành một làn gió nhẹ, theo áng mây trăng thả trôi trên không trung. Mỹ Hằng là ai ?! Vì sao nàng gọi Lý Ngọc Vân là Trọng Thủy ?! Vấn đề này không ai giải thích được ?!

----------------

Một tia sáng màu lam từ không trung lao xuống, sau đó bóng hình Tuyết Quân hiện ra trong phòng khách. Nàng vừa về đến nhà liền hoảng hốt nói :

- Ngọc Vân, anh tìm thấy con chưa ?! ...

Lý Ngọc Vân đang cùng Thúy Kiều trao đổi vài thông tin về việc lắp đặt hệ thống phòng thủ trong nhà, hắn bỏ dỡ bản vẽ trên bàn rồi nói :

- Chưa, nhưng anh có cứu một cô gái, người cuối cùng tiếp xức với Minh KHôi. Theo lời của cô nàng, thi Minh Khôi bị người mặc áo choàng đen bắt đi.

- Cái gì ? Lại là người mặc áo choàng đen !

Tuyết Quân nóng nảy hét toáng lên, nàng căm hận mấy tên áo choàng này, không bao giờ không mang đến phiền phức cho nàng cả.

- Em xin lỗi, tại em mà ra cả !

Thúy Kiều ở cạnh bên có chút áy náy nói. Nhưng Tuyết Quân không phải người giận chó mắng mèo nên nàng khoát khoát tay, nói :

- Em đừng nói thế, mọi chuyện Ngọc Vân đã nói với chị rồi. Dù sao thì cũng do Minh Khôi hiếu động mà gây ra cả thôi ! Ài, chị không biết bây giờ nó ở đâu nữa ?!

- Anh cũng bị mất dấu đám người Org này, không thể nào đuổi theo bọn họ được ! Nếu em có phép thuật tìm kiếm nào thì hay biết mấy.

Lý Ngọc Vân bất đắc dĩ nói.

- Anh chờ chút, hình như Vương Lâm có khả năng này.

Tuyết Quân nhíu mày, sau đó nàng liên lạc với Vương Lâm ở bên nước Nhật nói ngắn gọn sự tình cho hắn nghe. Vuông Lâm nghe xong liền tức giận, tức thì hắn dùng kỹ năng triệu hồi con tàu thời gian của mình, phóng vào đường hầm thời gian tìm kiếm tung tích bé Minh Khôi .

- Alo , em tìm thấy bé Minh Khôi rồi . Nó bị người Org bắt đi và đem tới một căn cứ bí mật dưới đáy Thái Bình Dương. Đây là địa điểm, chị nhanh chóng tới đó đi. Em cùng với chị Tuyết Sa và mấy đứa cháu sẽ tới ngay !

Vương Lâm điều tra nhanh chóng rồi báo lại với Tuyết Quân. Tuyết Quân nghe xong liền tức tốc hối thúc Lý Ngọc Vân đi theo, nàng căn dạn Thúy Kiều ở nhà cẩn thận, tốt nhất nên ở hẳn trong nhà đi đừng có đi ra ngoài.

Sau đó Lý- Tuyết hai người tạo một lớp phòng thủ năng lượng cực mạnh xung quanh ngôi nhà, đủ sức chống chọi bất cứ sự tấn công nào của người Org, đảm bảo Thúy Kiều không bị nguy hiểm gì cả.

Cả hai tức tốc chạy đi tới Thái Bình Dương, Lý Ngọc Vân vì võ công tăng cao nên tốc độ của hắn rất nhanh, gần bằng tốc độ ánh sáng rồi. Hắn ôm lấy Tuyết Quân hóa thành tia chớp biến mất vê phương Đông xa xăm.

--------------

Mỹ Hẵng đi tới trước một căn biệt thự cổ kính, nàng do dự một hồi rồi mới đưa tay bấm chuông. Giây lát sau, có một người đàn ông đầu tóc hoa râm đeo mắt kiếng cận bước ra, ông nhìn Mỹ Hằng rồi nói :

- Cô đồng ý rồi chứ ?

Mỹ Hằng gật gật đầu, sau đó nàng đi theo ông lão vào trong căn nhà. Bên trong được bài trí rất đơn giản, một bộ sa lon ngả màu đặt cạnh chiếc ti vi màn hình phẳng. Trên lớp kinh bị bám một lớp bụi dầy cộm, dường như rất lâu rồi chưa được lau chùi vậy. Mỹ Hằng khẽ nhíu mày rồi cũng ngồi xuống, ông lão thấy thế liền cười nói :

- Nhà chỉ có mình tôi nên cá bẩn, cô thông cảm !

Mỹ Hằng chỉ cười mỉm cho qua chuyện, nàng đi vào ngay chính đề :

- Ông có thể cho tôi sức mạnh sao ?

- " Đương nhiên ! " Ông lão gật đầu rồi đi tới cái bàn làm việc cạnh đó, mở hộc tủ lấy ra một cái hộp vuông nạm vàng quý giá, ông đưa tới trước mặt Mỹ Hằng rồi nói :

- Đây chính là Hồi Tiên Đan, cô chắc cũng biết nó quý giá cỡ nào ?!

- " Hồi Tiên Đan ! " Mỹ Hằng khẽ giật mình, bởi từ khi nàng đánh thức trí ức kiếp trước của mình cũng rõ ràng những thứ đan dược này. Hồi tiên đan có khả năng đánh thức tất cả tiềm năng mà người đó có được trước kia mà không để lại di chứng gì cả.

- Ông có điều kiện gì ?!

Mỹ Hẳng không tiếp nhận mà chần chừ hỏi, không thể nào người này tốt bụng cho nàng một thứ quý giá đến vậy, nếu không phải hắn là kẻ ngu. Người đàn ông tựa lưng vào ghế, ánh mắt dâm tà nhìn lên người Mỹ Hằng, sau đó cười hô hố nói :

- Ha ha ... Chỉ cần cô làm giúp ta một chuyện mà thôi !

- Chuyện gì ?

Mỹ Hằng nhíu mày hỏi.

- Không quá khó khăn đâu, chỉ cần cô dụ dỗ Lý Ngọc Vân ra khỏi đám người Tuyết Quân là được, cô có thể cùng hắn sống cuộc đời hạnh phúc, đó không phải ý nguyện của cô sao ?

- Tôi ... nhưng anh ấy không biết tôi là ai ? Làm sao mà đồng ý chứ ?

- Cô cứ cho hắn ăn vào một việc Hồi Ức đan là những việc kiếp trước sẽ nhớ trở lại, chuyện đó không quá khó khăn đúng không !

Mỹ Hằng có chút chần chừ, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc hộp, coi như nàng đã đồng ý. " Trọng Thủy, cuối cùng em cũng mang anh quay về ! " Trong đầu nàng vang lên ý nghĩ kỳ lạ như vậy, không rõ Trọng Thủy là ai.

------------

Trên mặt biển xanh ngắt ẩn hiện những con cá lượn lờ phía dưới, Lý Ngọc Vân cùng Tuyết Quân lơ lửng trên cao, cả hai đều đang nhíu mày đánh giá xung quanh vị trí này. Theo như lời của Vương Lâm thì dưới đáy biển có một núi ngầm bí mật, được đối phương xây dựng thành một căn cứ đủ để che giấu hơn năm ngàn người. Người áo choàng đen đã đem Minh Khôi đi vào trong đó, và hiện tại còn chưa thấy trở ra..

- Tuyết Quân , em đừng lo lắng. Anh nghĩ bọn chúng rất nhanh sẽ xuất hiện thôi !

Lý Ngọc Vân nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, nhẹ giọng an ủi. Tuyết Quân mím chặt đôi môi tím nhợt của mình, ánh mắt lo lắng không yên, trong tâm của nàng như đang có hàng vạn con kiến bò vậy, cực kỳ sốt ruột.

Hai người chờ đợi khoảng chừng mười phút thì xuất hiện mười bốn tia chớp lướt tới. Người mới tới chính là vợ chồng Lôi Long- Bạch Hổ cùng năm anh em Gaoranger. Tuyết Sa, Vương Lâm cùng với năm người con của nàng. Tất cả đều mặc đồng phục chiến đấu, tinh thần đều sẵn sàng cho một trận đánh quyết liệt. Lý Ngọc Vân thấy mọi người đều tới liền mỉm cười, nói :

- Chúng ta tới đông đủ cả rồi, nhưng đối phương vẫn án binh bất động, tôi chỉ sợ không cách nào dụ bọn chúng ra được !

- Hừ ! Bổn Vương lao vào trong đó làm thịt hết mấy tên tôm tép là xong chứ gì. Mệt thằng nhỏ mi lo sợ đủ chuyện !

Giọng nói Ma Vương phát ra từ miệng Tuyết Sa, từ khi Tuyết Sa biết Ma Vương chính là chồng của mình nên nàng đồng ý cho hắn cùng chung sống trong một thân xác, nếu như sau này tìm thấy một thân thể hoàn mỹ sẽ cho hắn sống trở lại. Từ đó, hằng ngày hai người cãi vả không thôi, khiến cho năm người con cũng nhức đầu, còn lầm tưởng mẹ mình bị tâm thần phân liệt ấy chứ.

- Lão Ma ngươi nói khoác không biết ngượng sao ? Bổn Long tự tin với thực lực mạnh nhất của mình cũng đủ đánh ngươi răng rơi đầy đất ! Ha ha ..

Lôi Long ở bên cạnh chọc tức hắn, bản tỉnh của Lôi Long là như thế đấy, không lúc nào không chọc cười mọi người cả. Nhưng khi lâm vào tình huống nguy hiểm thì hắn cực kỳ trầm tĩnh mà đối phó.

Bạch Hổ ở bên cạnh vung tay đánh hắn một cái, hầm hừ nói :

- Anh bá láp đủ chưa ? Chúng ta không có thời gian nhiều đâu !

- Theo tôi thì chúng ta nên chờ đợi vậy, bên đối phương không biết rõ nhiều hay ít, nếu như lỗ mãng xông vào thì không phải là việc hay !

Vương Lâm ở một bên phân tích. Lý Ngọc Vân cũng gật gật đầu, hiện thời hắn không biết làm gì khác hơn là chờ đợi, hy vọng người áo choàng đen xuất hiện sẽ ra tay bắt hắn rồi sau đó xông vào bên trong cứu người. Bất quá xác xuất thành công của chuyện này không được cao cho lắm !

- Khoan ! Mọi người mau ẩn nấp đi, có người đến !

Lý Ngọc Vân phát giác một luồng năng lượng kỳ lạ đang phóng tới chỗ này nên cảnh báo mọi người. Tất cả nhanh chóng biến hóa, dưới tác dụng của phép thuật đều ẩn thân trong đám mây cao trên bầu trời.

Bên dưới, một bóng người đàn ông trung niên từ từ xuất hiện, hai chân của y đi từng bước dài trên nước mà không gây ra một xung động nào cả, chứng tỏ võ công của đối phương cực kỳ cao thâm.

Khi Tuyết Quân vừa nhìn thấy bóng người nọ liền run lên, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm vào y, hàm răng nghiến ken két lại, dữ tợn nói : " Là hắn ! "

- Là ... tên khốn kia sao ? Lý Ngọc Vân giật mình trước phản ửng của nàng, rất nhanh hắn liền hiểu ra, người kia không phải ai xa lạ mà chính là tên đã hại đời Tuyết Quân, cướp mất sự trong trắng người con gái và cũng là cha ruột của bé Minh Khôi - gọi là Cao Phong !