Tới giờ ra chơi, Trần Nam mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Lý Ngọc Vân, nói :
- Đại ca, anh thật là trâu ! Tôi hâm mộ anh chết mất !
Lý Ngọc Vân cảm giác có một luồng hơi lạnh chạy từ đầu tới chân, hắn nhảy ra xa nói :
- Tôi không ham mê cái kia, cậu đừng lại gần tôi !
Trần Nam cười hi hi, sau đó hai người rủ nhau đi ăn sáng. Khi tới nhà ăn , thấy vô số học sinh đang chen chúc nhau, Lý Ngọc Vân cùng Trần Nam cảm thấy một trận nhức đầu : " Chỉ chậm vài giây mà đông như vậy , làm sao còn cho người ta sống nữa chứ ? Bọn này, làm gì mà cứ như quỷ đói thế không biết ! "
Thấy Trần Nam nói thế, Lý Ngọc Vân biết mình tốt nhất nên giữ im lặng, bằng không thì hắn sẽ còn tiếp tục lải nhải nói tiếp.
" Vân, thấy Ngô Thùy Chi ngồi bên kia không. Ài, nếu có thể cùng nàng ăn một bữa cơm thì tốt biết mấy !" Trần Nam mang vẻ mặt mê gái nhìn cô nàng Ngô Thùy Chi, Lý Ngọc Vân hiếu kỳ liếc nhìn sang, chỉ thấy Ngô Thùy Chi đang ngồi ăn ở bàn bên kia, ở bên cạnh nàng là Mỹ Hằng cùng với Thúy Kiều. Thùy Chi so nhan sắc không kém cạnh gì với Mỹ Hằng và Thúy Kiều cả, nhưng nàng thích cột tóc đuôi gà, làm cho vẻ bề ngoài trong hoạt bát lanh lẹ hơn hẳn.
- Này, Đừng tìm chỗ nữa, chúng ta qua bên kia ngồi đi !
Lý Ngọc Vân kéo Trần Nam qua bàn Mỹ Hằng, bàn của nàng vẫn còn trống hai chỗ vừa vặn cho cả hai chen vào. Vì Thùy Chi ngồi đối diện với hai người Mỹ Hằng và Thúy Kiều, nên tự nhiên Lý Ngọc Vân tới ngồi bên cạnh Mỹ Hằng. Còn Trần Nam thì ngồi xuống bên cạnh Thùy Chi. Công nhân công phu vẻ mặt của Trần Nam thuộc loại cao, khi nãy hắn còn tỏ ra bộ mặt mê gái, thế mà lúc này lại làm ra khuôn mặt đạo mạo, cực kỳ trấn tĩnh. Kỳ thật bên trong nội tâm của Trần Nam đã nổi cuồng phong lâu rồi.
Lý Ngọc Vân mỉm cười nói với Thùy Chi :
- Xin tự giới thiệu, mình là Lý Ngọc Vân, còn đây là người bạn tốt, Trần Nam !
Trần Nam dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lý Ngọc Vân, sau đó hắn quay sang bắt chuyện với Thùy Chi. Không khí bữa ăn rất sinh động, mọi người vừa ăn vừa bàn tán vui vẻ, chốc chốc còn vang lên tiếng cười rôm rả.
Bất quá trong một góc khác trong căn tin, có hai người dùng ánh mắt âm trầm nhìn năm người Lý Ngọc Vân nói chuyện sinh động, trong đó có một người nói :
- Mẹ nó, Trương Thị Mỹ Hằng này không phải mệnh danh là người con gái băng giá sao. Mặc dù ta biểu hiện ra sao thì nàng cũng không thèm liếc mắt một cái, vậy mà hôm nay lại chủ động nói chuyện với tên khốn nọ thế ! Trương Khải, hai tên khốn kia là ai ?
- " Anh Kiệt, tên ngồi bên cạnh Mỹ Hằng gọi là Lý Ngọc Vân, còn thằng ở bên Ngô Thùy Chi là Trần Nam. Hai người đều học lớp 10A1, ta tuy không quen thuộc bọn hắn nhưng sáng này bọn họ đá cầu làm ta không thể nào quên được. Nhất là tên Lý Ngọc Vân kia, kỹ thuật đá cầu thuộc hàng cao thủ, cả ta cũng không bằng. " Trương Khải nói.
Vốn mục tiêu của hắn là Ngô Thùy Chi, còn Võ Kiệt thì lại coi trọng Trương Thị Mỹ Hằng. Bất quá cho dù cả hai cố gắng thế nào đi chăng nữa thì hai người đẹp không thèm để ý tới bọn họ. Bọn hắn lại không thể dùng thủ đoạn cưỡng bức được, vì nghe đâu cha mẹ của hai nàng có chức vị rất lớn. Nhưng vừa rồi hắn thấy hai người nói chuyện vui vẻ với Lý Ngọc Vân cùng Trần Nam, khiến cho ngọn lửa giận trong hai tên này bùng cháy dữ dội.
- " Mẹ , đá cầu thi hay lắm sao ? Tốt, ngày mai ta kèo với hai đứa nó một trận cầu. Bản thân ta muốn kiến thức xem bọn hắn lợi hại cỡ nào, có hơn quán quân thế vận hội quốc gia hay không ? Hừ, dám kua gái với ta, quả thực muốn chết. Hi vọng bọn hắn biết điều , bằng không ... " Võ Kiệt âm trầm nói.
Ăn cơm xong, tất cả mọi người giải tán trở về phòng học, trên đường đi Ngô Thùy Chi mỉm cười mà không phải cười nhìn bạn tốt Mỹ Hằng của mình.
Mỹ Hằng bị nàng xem thất có chút không được tự nhiên, nói : " Này, cậu nhìn mình gì mà kinh thế ? "
- " Cậu nói mình đang nhìn gì ? Còn không phải cậu có gian tình với tên Lý Ngọc Vân kia không ? Tại sao lại quen hắn ? Tại sao tới bây giờ không nói với mình nghe ? " Ngô Thùy Chi mang vẻ mặt " Bà Tám " hỏi một lô một lốc câu hỏi.
- " Cũng không phải chỉ ăn cơm thôi sao, mình thấy hai người họ không tìm được chỗ ngồi nên gọi họ cùng ăn chung, có gi đâu phải ngạc nhiên chứ ?! " Mỹ Hằng có chút chột dạ , nàng biện ra lý do này ngay cả người ngốc cũng không thể tin.
- " Cậu cứ tiếp tục biên đi, mình phát hiện trong tim của cậu đang nhảy liên hồi vì một tình yêu sét đánh rồi ! Đúng không, mau mau thừa nhận đi. Dưới ánh mắt sáng như tuyết của quần chúng thì không ai có thể che dấu được ! "
Mỹ Hằng bị người bạn này bám lấy hỏi mãi, bất đắc dĩ đành phải kể lại chuyện ngày hôm qua, đương nhiên những tình tiết nhạy cảm như bị Lý Ngọc Vân ôm vào trong lòng thì nàng không dám nói ra, bằng không sẽ bị bà tám này cười nhạo mất.
- " Tốt, nhận xét đồng chí Mỹ Hằng khai báo thành thật nên sẽ được hưởng khoan hồng của pháp luật. Tạm thời mình bỏ qua cho cậu đấy ! Nhưng nghe cậu nói thì Lý Ngọc Vân kia cũng là người tốt thật, bất quá còn phải trải qua mười của ải nữa mới đến được bến tình yêu chân chính ! Hi hi ."
- " Quỷ nè ... Không thèm nói chuyện với cậu nữa, mình vào lớp đây ! " Thấy Ngô Thùy Chi nói tới chuyện đó, nhất thời làm cho Mỹ Hằng xấu hổ không che dấu được. Ngô Thùy Chi thấy nàng mắc cỡ, bèn cười nói :
- " Nếu Lý Ngọc Vân mà thấy bộ mặt thẹn thùng của cậu chắc không cầm lòng nỗi đâu ! Hi hi "
Mỹ Hằng không thèm nghe Trúc Linh chọc quê nữa, nàng bước nhanh vào trong lớp học, ánh mắt quét ngang vị trí của Lý Ngọc Vân hầm hừ : " Đều tại tên đầu đất này mà ra cả ! Hừ ! "