“Mợ ba, mợ phải xem nhiều tài liệu như vậy sao?” Minh Vy ngạc nhiên chỉ vào núi báo cáo và hợp đồng trên bàn hội nghị.

“Thôi, mấy ngày nay tôi chỉ ở đây, không đi đâu đâu.

Nếu cô có chuyện gì thì có thể đi làm đi.” Trân Nam Phương ngồi xuống và bắt đầu đọc báo cáo.

Minh Vy không đi cũng không lên tiếng, cô chỉ nhìn Trần Nam Phương lật qua lật lại rôi khoanh tròn chú thích.

Cô càng nhìn càng ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

“Không ngờ mợ ba cũng giống như cậu ba là người cuồng công việc.”

“Hả?” Trân Nam Phương kiểm tra tài khoản, cô cũng không nghe thấy Minh Vy đang nói cái gì.

Cô lại nói với Minh Vy: “Cô có việc thì cứ đi đi, tôi không đi lung tung đâu.”

Cô thức cả đêm, đến 8 giờ ngày hôm sau, Trần Nam Phương mới xoa lông mày, đóng máy tính lại và định chợp mắt một chút.

“Mợ ba, cậu ba đến thăm cô.” Minh Vy thấp giọng thông báo.

Cô khó khăn lắm mới nâng được mí mắt lên.

Cô nhìn đôi môi của Minh Vy di chuyển lên xuống.

Rồi ngồi bật dậy như lò xo.

“Gô nói cái gì vậy?” Cơn buồn ngủ Trần Nam Phương biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.

Hà Minh Viên đến đây?

Anh ta đến đây làm gì? Đích thân tới giám sát cô sao? Hay muốn bắt cô về?

“Cậu ba!” Minh Vy cúi đầu chào hỏi.

Trần Nam Phương quay đầu lại, cô thật sự nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của Hà Minh Viễn, anh bước tới đầy nho nhã.

Anh đứng từ trên cao liếc nhìn cô và đống giấy tờ xung quanh cô nhưng không nói gì cả.

“Anh… sao anh lại ở đây?” Trần Nam Phương li3m đôi môi khô khốc, cô cảm thấy nuốt nước miếng cũng vất vả.

“Để xem vợ tôi có chạy đến Thâm Thành để giúp bạn trai cũ không.”

“Tôi không có!” Cô mở to mät: “Đây là văn phòng mà Thẩm Minh và Đỗ Thanh Hoacùng nhau mở.

Chắc anh biết bọn họ chứ? Nói đúng ra thì Hà Minh Viễn và bọn họ còn là bạn học với nhau.

“Hừ.” Hà Minh Viễn cười khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Tôi không biết.”

Trái tim Trần Nam Phương run lên, cô cúi đầu giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Sao cô lại ngốc vậy chứ, cô lại còn nhắc tới những người ở đại học với Hà Minh Viễn.

Quả nhiên, cô cảm nhận được sự săm soi mạnh mẽ và nguy hiểm.

“Đi theo tôi.” Hà Minh Viễn ra lệnh.

“Đi đâu?”

“Ở cùng tôi, cô không có quyền lựa chọn.” Ánh mắt Hà Minh Viễn lạnh lùng, tựa hồ đang nói việc cô hỏi như vậy rất lãng phí thời gian.

Trần Nam Phương khó xử, cô rất muốn cầu xin anh cho cô thêm một ít thời gian nữa vì dù sao Thẩm Minh cũng thật sự cần cô giúp đỡ.

Nhưng cô phục tùng theo và không dám nói.