Ăn xong bát mỳ, Cố Ngôn Thầm vẫn chưa đi, nếu như trước kia mà có việc này cô sẽ hãnh phúc đến nở hoa, nhưng hôm nay ồn ào không vui, Mạc Hiểu cô nương cũng là người cáu kỉnh, không đến mức một tô mỳ liền bị dụ dỗ.

Khăn giấy lau miệng cùng đôi đũa và thìa dùng một lần liền mạch ném vào trong túi nilon, buộc chặt miệng túi, "Đạo diễn Cố muốn chờ tôi ăn xong rồi mang rác đi nữa sao?"

Cố Ngôn Thầm đi tới bên cạnh cô, ngồi dựa vào mép bàn, chân dài nhàn rỗi duỗi ở phía trước, ngón tay khẽ gõ hai tiếng lên mặt bàn. Hàng mi dài của Mạc Hiểu thuận theo nhịp tay của anh chớp hai cái, người đàn ông này lớn lên có một đôi tay đến phái nữ cũng ghen tỵ.

Lúc này, tay anh nhẹ chống lên mặt bàn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, dưới ánh sáng của ngọn đèn, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay thẳng lại dài, Mạc Hiểu nhìn vậy đã vô cùng muốn nắm lấy.

"Biết mình sai ở đâu chưa?" Tiếng nói của Cố Ngôn Thầm bình tĩnh ấm áp, thanh âm êm tai nhưng lời nói khó nghe.

Mạc Hiểu liếc mắt: "Đạo dễn Cố, nếu như anh cố ý tới phê bình lời nói của tôi thì anh có thể đi rồi."

Khi tâm trạng tốt thì ngọt ngào gọi đạo diễn, giọng nói còn có vị ngọt quấn lấy, không vui một cái liền đạo diễn Cố đạo diễn Cố.

Cố Ngôn Thầm vẫn tiếp tục nói: "Không muốn thừa nhận lỗi lầm thì sao có thể sửa đổi, không sửa đổi sao có thể trở thành một diễn viên giỏi."

"Tôi từ trước đến nay đều là biết sai sẽ sửa." Mạc Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, xấu lắm, "Nhưng tôi không cảm thấy mình có lỗi."

Còn rất chính trực hùng hồn.

"Mắt thường bên ngoài, phải dùng tâm nhãn, đầu óc bên trong, còn cần nghĩ kỹ." Ánh mắt Cố Ngôn Thầm nghiêm túc, như ánh trăng lành lạnh ngoài cửa sổ, lại giống như đang giảng giải lý lẽ: "Hôm nay em phạm phải hai sai lầm."

Ánh mắt sâu thẳm của anh như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm cô, giọng nói của Mạc Hiểu không tự chủ liền mềm nhũn, "Sai chỗ nào."

"Thứ nhất, không dụng tâm*, thứ hai, quá xúc động."

*để hết tâm trí vào làm việc gì

Mạc Hiểu nghiên cứu thần thái của anh, nhíu mày, "Anh xem video giám sát điều khiển?"

Cố Ngôn Thầm nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

Vậy anh đều biết, cái gì mà mắt thường bên ngoài cần khéo léo, trong tư tưởng còn phải nghĩ lại, rõ ràng chính là nói cô thiếu thông minh, liền bật thốt lên: "Ý của anh là em thiếu thông minh?"

Nghe vậy, vẻ mặt của Cố Ngôn Thầm khựng lại, tay không kẹp thuốc nghiêm túc, ngoéo.. khóe miệng một cái, đến cả đáy mắt cũng là ý cười, "Cũng có thể hiểu như vậy."

Mạc Hiểu ôm ngực, ngước cằm, "Nói cách khác, anh đi một vòng lớn như vậy chỉ để nói em không đủ thông minh, đạo diễn, ngài thật sự rảnh rỗi."

"Là để cho em biết mọi việc phải để ý vào, đừng để đến cuối cùng một mình một người trốn đi khóc lóc."

Mạc Hiểu "hừ" một tiếng, "Em cũng đánh trả rồi, không thiệt."

Lúc đầu cho là anh muốn trách cứ chính mình ném Đường Dư, không nghĩ tới anh hóa ra đến dạy mình cách đối nhân xử thế, thời điểm dạy dỗ này lại biến thành vị đạo diễn nghiêm chỉnh kia, cực kỳ manh*.

*manh: đáng yêu.

Cố Ngôn Thầm gõ mặt bàn hai cái, Mạc Hiểu nghe tiếng nhìn lại, đã thấy cái bình nhỏ không rõ anh bỏ ra lúc nào, nghiêm chỉnh đặt trước mặt cô. Chính là cái bình cô cho anh, ngay cả miếng dán cô để vẫn còn.

"Đạo diễn, anh đem rượu thuốc này tới làm gì, là bản thân không tiện bôi thuốc, muốn em giúp một tay à?" Mạc Hiểu dựa vaò lưng ghế, híp mắt lười biếng như chú mèo, ánh mắt như có như không qua lại trên ngực anh.

Cố Ngôn Thầm không để ý lời chế nhạo của cô, hạ giọng nói: "Cho em dùng."

Ngữ khí dịu dàng hiếm có làm trong lòng Mạc Hiểu ngọt ngào, lấy bình nhỏ tới rồi tự đọc hướng dẫn sử dụng tự viết, "Phối hợp với xoa bóp hiệu quả hơn, đạo diễn ~" Mạc Hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, tóc cài sau tai lộ ra khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, "Em không tiện lắm, anh có thể giúp một tay không?"

"Em đúng là lắm cái không tiện."

Mạc Hiểu nhấp môi dưới, mềm giọng nói: "Đạo diễn~ đây là tai nạn lao động."

Cố Ngôn Thầm mặt mày không đổi, im lặng hồi lâu mới nói: "Em ngồi hẳn hoi đi."

Mạc Hiểu phối hợp với anh, lập tức đạp rơi dép, dẫm ghế ngồi lên mặt bàn, vén quần ngủ lộ ra đầu gối máu tụ sưng đỏ một vùng. Động tác diễn ra liền mạch lưu loát như nước chảy mây bay sinh động.

Cố Ngôn Thầm nhìn vậy chỉ thấy bất đắc dĩ, kéo cái ghế về phía sau ngồi ghé lên.

Bầu không khí ở thời khắc này đột nhiên trở nên vi diệu, có chút ái muội, hai người một cao một thấp ngồi đối diện nhau, ánh đèn vàng ấm chiếu trên mặt anh, hàng mi dài, mũi cao, môi mỏng, cằm... Mỗi một tấc, đều rõ ràng hiện trong mắt cô, thậm chí có thể thấy hình bỏng bản thân nho nhỏ trong mắt anh.

Mà cô, ống quần vén đến đầu gối, một đoạn cẳng chân nhỏ trắng nõn đang ở trước mắt anh, khoảng cách cực xa, đầu ngón chân cố sức tì trên mép ghế, ở giữa hai đùi đang mở rộng của anh.

Có lẽ Cố Ngôn Thầm cũng cảm thấy xấu hổ, lại lùi về phía sau một chút.

Chân Mạc Hiểu không cố tì nữa rũ xuống, đong đưa bên cạnh bàn. Cô nghĩ, được, xem anh bôi thuốc kiểu gì.

Cố Ngôn Thầm đổ một chút rượu thuốc vào lòng bàn tay, hai tai khép lại chà xát cho nóng lên, rồi áp vào đầu gối Mạc Hiểu, anh hơi dùng sức, Mạc Hiểu chân liền rủ xuống.

Mạc Hiểu hắng giọng một cái, "Đạo diễn, anh ngồi gần hơn đi, chân em không có chỗ để."

Màu mắt Cố Ngôn Thầm ám ám, để cho cái chân kia đặt chỗ anh, trong quần? Anh im lặng hai giây, muốn đi nâng chân đang gập gối của cô, đột nhiên nhớ tới một cước bị đạp ngày đó, động tác cứng nhắc dừng lại.

Người ngả về phía sau, nói với Mạc Hiểu: "Ngồi lên giường."

Mạc Hiểu híp mắt nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"

Tuy là cô không ngại làm chút chuyện cấm mười tám.

Cố Ngôn Thầm nhíu mày, "Em nói tôi muốn làm gì?"

"Đạo diễn, anh không phải nói em đừng có cả ngày nghĩ chuyện cấm 18 nha? Anh như vậy rất dễ làm em nghĩ xiêu vẹo ah~."

Cố Ngôn Thầm bật cười, vỗ chân không bị thương của cô, nói: "Nhanh lên một chút nào."

Không tìm đường chết thì không phải chết, lần này vỗ vào trên đầu gối Mạc Hiểu, do phản xạ đầu gối nên cô theo bản năng đạp về phía trước.

Cố Ngôn Thầm ăn mệt một lần, lần này đặc biệt nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh nhẹn mà lùi về sau, cái ghế cũng bị anh đẩy về phía trước, một tay nhanh chóng bắt lấy chân cô.

Chân cô gái trắng mềm, lòng bàn tay rắn chắc, hơi hơi co co, đang ở trước cằm anh một tấc.

Cố Ngôn Thầm nhíu mày, buông cô ra.

Mạc Hiểu: "..."

Biểu tình giống như ghét bỏ trên mặt anh là chuyện gì đấy?

Đương nhiên, Mạc Hiểu không dám hỏi như vậy, không thể làm gì khác hơn ngoài nhỏ giọng hỏi: "Cái này... không trách được em đi, phản ứng sinh lý tự nhiên."

Cố Ngôn Thầm đứng lên, "Ngồi lên giường."

Lúc này Mạc Hiểu không sinh chuyện nữa, ngoan ngoãn trượt xuống khỏi bàn ngồi lên giường, để tiện bôi thuốc, một chân duỗi thẳng.

"Tê" Mạc Hiểu tựa đầu giường, nhéo ga trải giường, "Anh nhẹ thôi!"

"Cố Ngôn Thầm! Có phải anh nhân cơ hội trả thù không, chắc chắn là vậy, anh là người đàn ông nhỏ mọn."

"Không muốn dùng lực mạnh như vậy nha, thực sự rất đau, é ~ đau đau đau!... Đạo diễn~"

Cố Ngôn Thầm thở dài một hơi, lực dùng trên tay không đổi, "Không dùng sức thì máu tụ sẽ không tan."

Mạc Hiểu túm lấy một cái gối ôm vào trong ngực, vùi cả khuôn mặt vào đó, buồn bực nói: "Nhưng lực tay của anh cũng quá mạnh rồi, nhẹ chút~ hừ- đau chết mất."

Cố Ngôn Thầm đen mặt, cô gái đang ở trạng thái đà điểu trước mặt đã một người tự mình diễn toàn bộ.

Cuối cùng xoa bóp một vòng tròn trên đầu gối cô, thả chỗ rượu thuốc còn dư lại thả trên tủ đầu giường, tiện tay rút hai tờ khăn giấy xoa xoa tay, "Chê tôi mạnh tay thì tự mình bôi thuốc."

Rốt cuộc không đau nhưng trên đầu gối vẫn còn cảm giác ê ẩm căng căng. Mạc Hiểu ngẩng đầu lên thấy bóng dáng Cố Ngôn Thầm rời đi, người đàn ông này, ngay cả câu rời đi cũng không nói.

Cố Ngôn Thầm đi được mấy bước thì quay đầu, sắc mặt không tốt lắm, "Còn có, không nên gọi như vậy, sẽ làm cho người khác hiểu lầm."

Mạc Hiểu: "..."

Im lặng hai giây, phát điên! phát điên!

Cô nghe được cái gì! Cụ nhà anh!

Cầm lấy gối trong lồng ngực liền ném về phía cửa phòng vừa đóng lại.

Ngày hôm sau chủ yếu quay cảnh của nam nữ chính, Mạc Hiểu cả ngày đều rảnh rỗi, liền ngủ thẳng đến trưa.

Sau khi rửa mặt, vén ống quần lên kiểm tra vết thương, máu tụ quả nhiên tan đi nhiều, thủ pháp của đạo diễn quả nhiên hạng nhất. Cầm lấy lọ rượu thuốc trên tủ đầu giường, chậm rãi xoa bóp, trong đầu bất giác hiện ra câu nói kia: "Còn có, không nên gọi như vậy, sẽ làm cho người khác hiểu lầm."

Sỉ nhục trắng trợn, Mạc Hiểu vừa xoa đầu gối vừa nghĩ nên làm thế nào để rửa nhục. Trừ phi anh chủ động quỳ gối dưới gấu quần của cô? Nhưng khả năng này dường như vô cùng nhỏ bé.

Hộp mỳ tạp tương đóng gói về tối qua còn ở trên bàn, Mạc Hiểu nâng cằm nhìn chằm chằm hộp đồ ăn ngẩn người.

Cô thực sự không biết trong lòng Cố Ngôn Thầm nghĩ gì, cảm giác anh đối với cô không giống những người khác, nhưng cũng lại cũng không có quá khác, dù sao hai người cũng là chỗ quen biết cũ, đối với cô để ý hơn một chút cũng không khác hơn mấy.

Đều nói nữ truy nam cách một tầng sa, tầng sa của cô vẫn con đang ở chỗ con tằm đang nhả tơ kìa.

Bò xuống giường lục tung tìm quần áo, quần áo lần này cô mang tới không nhiều lắm, phần lớn là quần áo thoải mái, chọn đi chọn lại không vừa ý, cuối cùng miễn cưỡng chọn váy đen dệt len màu tối, hiện chân dài.

Thay váy xong, lại hóa trang nhẹ, thời điểm đang tô son, Hà Nhất Nam và Trần Tối ồn ào tới.

Vài ngày không gặp Trần Tối, anh ta nhuộm tóc màu đay, hai lọn tóc uống cong vẫn vểnh lên ngạo nghễ như cũ, một thân hàng hiệu sặc sỡ, còn xách một chiếc túi xách, mùi lẳng lơ cũng tỏa ra khắp nơi rồi.

Anh ta vừa bước 2 bước vào cửa đã thấy người đã cố gắng ăn mặc một hồi Mạc Hiểu, váy dài dệt len màu đen bao quanh dáng người đẹp đẽ, dưới xương quai xanh tinh xảo có thể thấy được ngực, bụng dưới bằng phẳng, thân váy bao lấy bờ mông, làn váy xẻ tà, kín đáo lộ ra chân nhỏ vừa trắng lại vừa thẳng.

Hà Nhất Nam liếc mắt quét cô từ trên xuống dưới, "Cậu đây là muốn đi bày tỏ?"

"Chỉ có trẻ nhỏ mới đi bày tỏ, người trưởng thành đều là quyến rũ." Mạc Hiểu ngồi chải đầu trước gương, suy nghĩ có nên làm tóc không.

Một tay của Trần Tối khoanh trước ngực, tay kia nâng cằm, giọng đặc biệt ngạo kiều: "Chỉ có trẻ nhỏ mới bày tỏ, người trưởng thành là hấp dẫn lẫn nhau, chúng ta đẹp như vậy còn không hấp dẫn chết anh ta."

Hà Nhất Nam xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà, "Gì mà hấp dẫn quyến rũ, tôi thấy hai người đều là lừa gạt (sáo lộ*).

*ngôn ngữ mạng, đề cập đến một phương pháp làm việc gì đó hoặc việc lừa dối rất có kinh nghiệm thực tế.

Mạc Hiểu trang điểm xong, cầm túi xách nhỏ, đi giày cao gót đong đưa đi ra ngoài, "Không lừa gạt thì sao tán tỉnh đàn ông được."

* tán tỉnh, trêu trọc đàn ông.

9/2/2019 6:10 PM

Editor: Mang lap về nghỉ lễ và quên sạc trên HN, I"m fine!

Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ nhé!!!

Sau lần này thì chương mới chắc phải lâu lâu mới có chương mới, do lịch học của mình đáng sợ quá.

- ---------