Thực ra sau lần gặp gỡ đầu tiên đó tui ngủ không tròn giấc, trong đầu toàn hình ảnh của Trần Đồng Chu. Nốt ruồi, bờ môi, ngón tay thậm chí cả nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt khi ảnh trò chuyện, tựa như một bộ phim chiếu đi chiếu lại khiến tui lăn lộn cả đêm mất ngủ. Ngày hôm sau tuy chẳng bên công ty ảnh không có hàng chuyển phát, tui vẫn qua đó một chuyến.
Đi làm á? Hề hề, là đi theo dõi Trần Đồng Chu đó.
Tui núp lùm sau chậu cây kiểng trước cửa công ty để chờ Trần Đồng Chu. Đợi mãi mới trông thấy ảnh đi ra.
Ảnh vẫn ăn mặc cùng kiểu với ngày hôm qua, chỉ đổi sang quần màu đen, thành ra trông chân siêu dài. Trần Đồng Chu vừa ra khỏi cửa công ty, liền đi về phía tây, vừa đi vừa kéo kéo nới nới cà- vạt, chau mày nóng vội, so với dáng vẻ chỉn chu ban nãy đứng trong công ty như thể hai người khác nhau.
Cơ mà ý, Trần Đồng Chu vẫn rất đẹp!
Thừa biết đi về phía tây là ngược đường về trường nhưng tui vẫn cắn môi đi theo ảnh.
Tui ráng hít thở khẽ khàng, rón ra rón rén bám đuôi. Đi được vài bước sẽ tìm chỗ núp lại, khi chắc chắn ảnh không phát hiện mới dám di chuyển tiếp.
Còn tưởng bản thân hành xử chu toàn không lưu dấu vết, ai ngờ Trần Đồng Chu vẫn tóm được đuôi. Sau này nghĩ mãi không ra, chả hiểu tại sao bị ảnh phát hiện, tui dò hỏi nhưng ảnh không nói, chỉ đáp một câu “Bộ pháp* của em không đúng kĩ thuật”.
*
Bộ pháplà danh từ chuyên môn võ thuật dùng để chỉ phương pháp di chuyển, là nghệ thuật di chuyển cơ thể trên nền tảng các bộ tấnỂ, ý gì ta? “Bộ pháp của em không đúng kĩ thuật” là sao? Chả nhẽ theo dõi cũng phải có bộ pháp sao? Khó hiểu ghê ta.
Hầy, mà không nói chuyện này nữa, càng nghĩ càng xoắn hết cả não, để tui kể tiếp lần đó.
Tui còn đang nghĩ mình trốn giỏi ghê đấy, nào ngờ vừa quẹo một cái, Trần Đồng Chu liền túm được tui từ trong bồn hoa ven đường, ảnh cũng không ngờ là tui nên hơi sửng sốt, đoạn mới hỏi: “Là em à?”
Tình huống xấu hổ cỡ ấy thì tui biết trả lời sao? Thế là tui đáp lại nhạt nhẽo vô vị rằng: “Ha ha, anh Trần, khéo thật đó.”
Trần Đồng Chu nheo mắt, một lúc sau ảnh mỉm cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, cũng khéo thật.”
“Thế em cũng đi hướng này à?” Ảnh hỏi tiếp.
Tui trả lời sao á? Đương nhiên kêu là tiện đường rồi, không thì… Chả nhẽ bảo ảnh em đang theo dõi ảnh nè! Bồ bị ngốc à!
Ảnh nghe vầy rồi nói một câu khiến tui sướng rơn cả người, ảnh biểu “Nếu vậy mình đi cùng nhé!”
Hihi tui liền ngoan ngoãn đi theo, nhưng vẫn duy trì khoảng cách bằng một cánh tay sau Đồng Chu phía sau, kỳ thực khoảng cách này đã rất ngắn rồi, nhưng tui không thích cách xa, ước gì được đi cạnh anh… tui nghĩ thầm trong bụng vầy đó.
Cứ như ông trời hiển linh ấy, bồ biết chuyện gì tiếp theo không? Hình như Trần Đồng Chu nghe thấy suy nghĩ của tui, bỗng nhiên ảnh ngoái lại rồi cầm tay tui, kéo tui sát rạt người ảnh: “Gia Bảo, đi mau”
Lần thứ hai tui nắm tay ảnh đó trời! Tui sắp phát điên vì kích động ấy!
Tui cứ cầm tay anh như thế, chẳng dám ngẩng đầu lên, thả bước chầm chậm bên anh. Hơi thở của Trần Đồng Chu từng tiếng từng tiếng nhàn nhạt phả vào tai tui, mỏng mảnh như mây. Càng lại gần anh, mùi hương cỏ cây càng rõ. Nhân dịp ảnh không chú ý tui hít thiệt sâu mấy hơi luôn… Ế bồ cười nhá! Còn cười nữa tui ứ kể đâu!
Tiếc là đường nào cũng có đoạn kết, chẳng mấy chốc tui đã về tới nhà ảnh. Mà tui đâu thể trơ mặt thớt ở lì tại đó chứ! Thành ra trước khi ảnh kịp lên tiếng tui liền chủ động buông tay, bảo: “Em cũng đến nơi rồi. Hẹn anh sau nhé!”
Ban đầu định bụng nói xong thì chạy, nào ngờ chưa kịp xoay người đã bị Trần Đồng Chu túm lại. Ảnh nắm cánh tay tui, giọng như cười cười: “Em định đi đâu?”
Ể? Ý ảnh là sao? Đầu tui quay mòng mòng nè.
Còn đang đứng ngây như phỗng thì ảnh đã rút ví ra, đoạn dúi vô tay tôi hai tờ tiền. Ý cười hiện trên mặt ảnh, đôi mắt cũng híp lại: “Em cầm lấy đi. Ở xa như vậy thì bắt xe về.”
Ảnh vừa dứt lời, mặt tui đỏ bừng cái bụp, giấu sao nổi chứ. Vì sao á? Chẳng phải chuyện này rành rành rằng Trần Đồng Chu đã biết tui theo dõi ảnh à!
Sau đó mỗi lần tui phải chuyển đồ qua công ty ảnh, Trần Đồng Chu sẽ khoanh tay tựa cửa, cười híp mắt hỏi: “Gia Bảo, hôm nay em có tiện đường không?”
Ngượng chín cả người!
Cơ mà qua lại thường xuyên nên dần dần tui với ảnh cũng quen nhau hơn. Quen nhau rồi tui mới phát hiện ra Trần Đồng Chu có rất nhiều thói quen nho nhỏ đáng yêu, vài cái thì hơi cổ quái.
Ảnh rất kén ăn, hành hẹ gừng tỏi ảnh không ăn. Những khi hai đứa ăn cơm với nhau tui đều biết nhặt ra cho ảnh.
Làm thế quá vồn vã hả? Không không, bồ chưa biết nguyên nhân rồi. Ban đầu tui chả có cơ hội ăn cơm cùng Trần Đồng Chu đâu. Chẳng là đôi lần chuyện phiếm, ảnh biểu ảnh chán đồ mua sẵn rồi nên tui vội túm lấy cơ hội đó. Tui bảo ảnh tui biết nấu cơm nè, hay là tụi mình cùng ăn. Trần Đồng Chu lúc đó vui vẻ đồng ý. Vầy nên bất kể trưa hay tối hai đứa tụi tui đều ăn chung.
Ăn thì cứ ăn thôi! Nhưng Trần Đồng Chu siêu kén chọn, mùi vị hơi nồng hoặc dùng rau thơm là ảnh không thích, vừa chạm đũa sẽ âm thầm đẩy tới trước mặt tui. Hồi đầu tui chẳng hiểu mô tê chi sất, cứ nghĩ thức ăn không vừa lòng ảnh còn định đổ đi làm lại. Trần Đồng Chu liền giữ tay tui lại, chỉ chỉ đám hành vẻ mặt đáng thương: “Anh không muốn ăn nè.” Tui đây mới hiểu. Vầy nên từ đó chỉ cần là loại rau cỏ gia vị Trần Đồng Chu không thích thì tui đều nhặt ra.
Trần Đồng Chu còn có kiểu thức giấc xấu tánh. Nếu bồ gọi ảnh sớm hơn dự định ảnh sẽ cáu giận, cả ngày mặt mũi hầm hầm.
Sao tui biết á? Có lần ảnh uống say khướt ở chỗ tui, mà hỏi cụ thể nhà ảnh ở đâu thì không nói vậy nên tui đành để anh ngủ lại. Mà Trần Đồng Chu không chỉ thường sang nhà tui ăn nha, có lúc ngại về nên ảnh ngủ luôn ở nhà tui đó.
Ê tui kể bồ nghe bí mật này nhe. Thực ra ban đêm tui trộm ngắm ảnh, ảnh không biết đâu. Tui phát hiện lúc ngủ ảnh đều chau mày, nhiều lần tui định vuốt vuốt nhưng lại sợ bị ảnh phát hiện, đành rút tay lại chẳng dám làm gì. Có một lần á, tui không kìm nổi nữa mới đưa tay sờ nốt ruồi trên mặt ảnh. Chẳng biết xảy ra chuyện gì, ảnh tự dưng trở mình nắm lấy tay tui, trong miệng thì thầm gì đó xém hù chết tui. Mà tui nào có lòng dạ để nghe, tim đập thình thịch sắp vọt ra ngoài, lỗ tai ù ù chỉ sợ ảnh biết. Tui cuồng cuồng rút tay ra rồi co giò chạy, sau thấy yên lặng không có vấn đề mới dám ngoảnh lại nhìn xem.
Bình tĩnh lại rồi tui mới ngẫm lại lời ảnh ban nãy. Nhớ ra thì mặt lại đỏ rần rần, may là phòng khách tắt đèn, không thể trông ra dáng vẻ của tui lúc đó. Ảnh nói chi á? Hắn chẳng nói gì hết chỉ gọi tên tui thôi.
Nhưng sao Trần Đồng Chu lại kêu tên tui? Tui chẳng nghĩ nổi vì đó sợ hết hồn hà. Hôm sau ảnh dậy tui chẳng dám nhìn cả nửa ngày trời. Sau cùng thấy hình như ảnh không nhớ gì mới chủ động bắt chuyện.
Có điều sau đó mỗi khi ảnh trò chuyện với tôi đều nghiêng bên mặt có nốt ruồi đến trước mắt tui. Khiến tui ngứa ngáy trong lòng, cảm giác ảnh đang cố ý làm vầy. Có lần ảnh còn hỏi tui: “Gia Bảo, em thích nốt ruồi của anh à?” làm tui sợ tới nỗi mấy ngày sau đó không dám tiếp chuyện ảnh luôn.
Trần Đồng Chu dị ứng với mèo. Dè đâu người nghiêm túc như ảnh lại sợ mèo chớ. Ảnh mà thấy mèo là lẩn trốn đi thiệt xa như chuột.
Có lần tui còn ôm mèo cố ý chọc cơ. Ảnh cứ trốn miết ra sau đáng yêu lắm hà. Trốn mãi cũng bực nên ảnh khua tay loạn xạ đuổi mèo. Động tác mạnh chút thành ra tui cũng ngã theo. Lúc đó ảnh đè lên tui làm tui đàng hoàng nằm trong ngực ảnh. Trời ạ đầu tui toàn mùi hương ảnh, tranh thủ sờ sờ cơ ngực săn chắc.
Khi Trần Đồng Chu nói: “Gia Bảo, em hư thiệt đó.” Hết thảy xung động từ lồng ngực anh tui đều cảm nhận được tuốt bởi gần quá mà.
Tui lén cười cười, không phải tui hư nha, nào đâu ra chuyện mỡ đến miệng mèo lại không ăn nhỉ.