Edit: huyentrangpcy

Chủ đề của hai người không mãi xoắn xuýt ở đây mà nhanh chóng nói đến chuyện khác.

Vưu Sam biết chuyện Lạc Trăn đi thử vai phim mới của Trương Quân, phim điện ảnh của Trương vốn đã là điểm nóng, trong giới có không ít người hy vọng có thể được chia một miếng bánh.

"Tôi cảm thấy với năng lực của cô thì có thể thanh thử xem, hơn nữa lần này có đầu tư của Hoa Ngu, bọn họ ít nhiều cũng phải nể mặt Hoa Ngu, phần trăm thắng của cô không ít." Vưu Sam cho ra một đáp án đúng trọng tâm, trạng thái của Lạc Trăn vẫn luôn rất tốt, không quá thiết tha nhưng dù sao cũng đã cố gắng rồi thì cũng phải có chút thành tích mới được.

"Tôi đã cố gắng hết sức rồi, hôm đi thử vai đó, số người đi phỏng vấn vai nữ số hai không nhiều, nhưng mà mấy ngày sau đó, Tùng Hề bảo với tôi rằng đạo diễn Trương Quân lại phỏng vấn thêm mấy người nữa, đều là cho vị trí nữ số hai, đạo diễn không xem trọng, tôi cũng hết cách!"

"Trạng thái của cô rất tốt, tốt đến nỗi tôi cảm thấy cô giống như chưa từng bước vào cái vòng này vậy." Vưu Sam không nhịn được cảm thán, cô nương Lạc Trăn này, nhìn thì cũng đã lăn lộn trong giới giải trí mấy năm, không có mấy thành tựu gì nổi bật nhưng lại vì xinh đẹp mà dành được không ít nhân khí.

Thực ra cô có thể cảm nhận được, tâm tư của tiểu cô nương hình như không ở trong cái vòng này, làm nghệ nhân mà giống như làm bài tập trên lớp vậy, không thấy trong lòng vui vẻ nhưng vẫn có trách nhiệm của mình.

Vốn cho rằng sau lưng Lạc Trăn không hề có thế lực hùng hậu gì, sự tự tin như vậy quả thực hiếm gặp. Nhưng sau khi trải qua scandal xôn xao lần trước, cho dù mọi người không nói ra, một loạt động tác như vậy người trong giới không nói cũng rõ, cứ cho là sau lưng Lạc Trăn không có kim chủ chống lưng thì ít nhất cũng là thâm tàng bất lộ.

Tóm lại cho dù như thế nào đi nữa, Vưu Sam vẫn yêu thích nụ cười sạch sẽ không một tạp chất của Lạc Trăn như cũ.

Lạc Trăn không khiêm tốn chút nào tự khoe bản thân mấy câu liền chuyển sang chủ đề khác, cuối cùng vẫn là nói đến chuyện bị bôi đen trên weibo.

"Cô bình thường cũng rất điệu thấp mà cũng không biết đắc tội ai mà tốn nhiều sức lực như vậy để bôi đen cô, cuối cùng ngược lại mất cả chì lẫn chài, đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống mà!"

Lạc Trăn vẫn nghi ngờ chuyện này nhưng không có bằng chứng xác thực, cô không muốn nói ra làm mọi người lo lắng, "Không sao rồi, đều đã qua, mọi người không cần cứ gặp tôi là lại hỏi chuyện này, cứ phải giải thích rất phiền phức đó!"

"Ôi ôi ôi? Quan tâm cô còn chê phiền à, lần sau còn gặp chuyện như vậy xem tôi còn quản cô nữa không!"

"Ôi sao cô còn rủa tôi có lần sau nữa chứ? Còn có thể vui vẻ chơi không?"

Hai người cứ cười nói như thế đến gần tối mới tan.

Vưu Sam tự mình lái xe đến, vốn định nói đưa Lạc Trăn một đoạn nhưng Vân Phỉ Thời đã thông báo trước là sẽ qua đón cô, lúc Vưu Sam đi còn thể hiện vẻ mặt kinh thường chó ân ái, Lạc Trăn thản nhiên tiếp nhận, dứt khoát đến phòng nghỉ ngơi riêng ở Trí Duyệt đợi anh.

Tầng nghỉ ngơi nhân viên qua lại ít, chỉ sắp xếp ba phòng VIP vô cùng đắt đỏ, Lạc Trăn từ thang máy VIP ra đi về phía phòng nghỉ, nơi không xa bên cạnh là ngã rẽ hành lang, ở góc rẽ hình như có người đi ngang qua, Lạc Trăn theo bản năng lùi một bước che đi người của mình.

Mặc dù là câu lạc bộ tư nhân nhưng vì nguyên nhân nghề nghiệp cô phải thời thời khắc khắc trong trạng thái cảnh giác, sợ bị người nhận ra.

Cô gái dẫn đường cho cô cùng chu đáo trốn đi cùng cô. Hành lang cô đang đứng trống trải không người, giờ cô đang đứng sau một cột trụ vòng tròn Hy Lạp to lớn, người ở góc rẽ hành lang nhìn không thấy được cô, cô lại có thể đem tất cả mọi thứ thu vào trong mắt.

Điều hấp dẫn cô không phải là cảnh tượng náo nhiệt mà là âm thanh có chút quen thuộc.

"Ai ya, Trương Tổng anh thật hư!"

"Nam nhân không hư phụ nữ không yêu mà... ..."

Nghe thấy giọng nói đó, Lạc Trăn kinh ngạc nhìn ra, liền thấy Dương Tử Duyệt đang cùng một người đàn ông trung niên cười cười nói nói ôm ôm ấp ấp từ hành lang chữ T bên đó đi sang một hướng khác.

Cô còn nhìn thấy rất rõ ràng cánh tay sờ loạn của người đàn ông trung niên đó đặt ở trên ngực của Dương Tử Duyệt, nhìn thì tây trang chỉnh tề, hình dáng không cho là cao, không phải là loại sắc lang lão trung niên bụng phệ, ngược lại là nhân mô cẩu dạng.

Chỉ là không nghĩ đến, Dương Tử Duyệt ban đầu bộ dạng không hiểu sự đời bây giờ lại thành bộ dạng như này.

Ở dưới trướng Sandy một đoạn thời gian, bộ dạng trong mắt không chứa nổi hạt cát của cô ta Lạc Trăn ít nhiều cũng hiểu biết, Dương Tử Duyệt bây giờ được sắp xếp dưới trướng cô ta, lấy nhân mạch thủ đoạn của Sandy thì hot lên cũng là việc sớm muộn, sao còn phải đi theo con đường tiềm quy tắc này?

Lạc Trăn nhân lúc ẩn núp suy xét một lúc, thôi kệ, đây là việc của người ra, chắc có lẽ là người ta muốn trải đường đi xa một chút thì sao? Dù sao cũng không liên quan đến cô là được.

Giờ này chính là giờ cao điểm tan tầm, giao thông tắc nghẽn, Lạc Trăn ở phòng nghỉ ngơi đợi một lúc lâu điện thoại của Vân Phỉ Thời mới gọi qua.

Đến tầng ngầm để xe, Lạc Trăn nhìn một cái đã thấy xe của Vân Phỉ Thời đỗ ở nơi tạm dừng xe, cô nhanh chóng đi qua, đi được nửa đường cơ thể bỗng dừng lại, tiếp đó một đường mày càng nhăn chặt lại bước chân càng nhanh hơn, sau khi lên xe Vân Phỉ Thời không hỏi có chuyện gì, Lạc Trăn liền cúi đầu sắc mặt tối xuống, "Vừa nãy em vào bãi đỗ xe liền cảm thấy có người đang nhìn em."

Đừng nhìn Lạc Trăn bây giờ tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân lại thêm bộ dáng giống như ung thư lười biếng thời kỳ cuối, tất cả đều là do Vân Phỉ Thời chiều chuộng mà ra hết.

Bởi vì nguyên nhân gia đình, bắt đầu từ cấp một cô đã rất độc lập, sinh hoạt học tập đều tự mình sắp xếp, khi đó người nhà đối với cô mà nói chính là "làm cảnh", cũng bởi vì có ít bạn thân nên rất nhiều việc đều cần phải tự mình chú ý, vậy nên liền dưỡng thành tâm lý cảnh giác vô cùng cao của cô.

Mấy năm nay không có một scandal nào cũng không thể tách rời khỏi giác quan thứ sáu của cô đã nhắc nhở.

Nơi đây là bãi đỗ xe số một của Trí Duyệt, không phải tất cả mọi xe đều có thể tiến vào, thân phận chủ xe tất phải là nhân vật siêu VIP của câu lạc bộ, tính an toàn, tính bảo mật rất nghiêm khắc, Lạc Trăn tất nhiên đã biết từ sớm cho nên khá là yên tâm, nhưng vừa nãy từ khi đi ra khỏi thang máy đến bãi đỗ xe, cảm giác thức sáu nhạy bén đã bỗng chốc nhảy ra nhắc nhở cô.

Có người đang nhìn cô.

Khi đó cô cũng không quan tâm nổi nhìn xung quanh nữa mà nhanh chóng lên xe.

Vân Phỉ Thời nghe vậy đôi lông mày nhăn lại, nhưng vẫn vô cùng trấn định lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, từ cuộc nói chuyện có thể biết được đối tượng gọi điện chính là ông chủ của Trí Duyệt Sầm Trí.

Gọi điện thoại xong, Vân Phỉ Thời lái xe đến bãi đỗ xe tư nhân, tháo dây an toàn ra, "Đi thôi, lên trên ăn cơm trước."

Sau đó Lạc Trăn liền bị anh chẳng kiêng nể gì kéo tay đi vào thang máy, trong thời gian đó cô vẫn cảm nhận được ánh mắt dòm ngó càng ngày càng mãnh liệt.

"Vốn định đưa em đến một bữa tiệc, nhưng tắc đường quá, lần sau đi vậy." khi vào ghế lô, Vân Phỉ Thời giải thích với Lạc Trăn, Lạc Trăn đương nhiên không có ý kiến.

Đây là lý do thật sự quá tắc đường sao nam thần?

Vân Phỉ Thời từ đầu đến cuối vẫn bộ dáng khí định thần nhàn, Lạc Trăn cũng yên tâm nghiêm túc ăn cơm, thức ăn ở Trí Duyệt tinh tế đắt đỏ, hương sắc đều đủ cả, cô ăn một bữa thỏa lòng.

Ăn được một nửa, Vân Phỉ Thời nhận một cuộc điện thoại, không biết bên kia nói gì, Lạc Trăn liền nghe Vân Phỉ Thời tiếc chữ như vàng nói mấy chữ: "Tạm thời có việc" "Lần sau" "Ừ".

Chắc là bữa tiệc không đến được đó.

Sau khi chậm rãi ăn xong Lạc Trăn bỏ đũa xuống uống ngụm nước súc miệng.

"Ăn no rồi?" Vân Phỉ Thời cả bữa chả động đũa mấy lần lúc này cầm ly trà chậm rãi thưởng thức, động tác ưu nhã thong thả quả thật là mê chết Lạc hoa si.

Lạc hoa si rất không cần mặt mũi xích lại gần, "No quá, xoa xoa một chút?"

Vân Phỉ Thời đưa người đến sofa ngồi, tay đặt lên bụng cô, chiếc bụng bằng phẳng hàng ngày bị căng lên một vòng nhỏ, quả thực là ăn rất no.

Thời gian giống như đúng lúc, hai người ăn cơm xong nhàm chán một hồi, tiếng gõ cửa liền vang lên.

Người đi vào vậy mà là Sầm Trí, sau lưng anh ta còn đi theo một người tây trang chỉnh tề, tướng mạo phổ thông, nhìn thì tầm khoảng ba mươi tuổi.

Sầm Trí vừa vào đã trầm mặt xuống nói: "Bắt được người rồi, là một paparazzi của tạp chí bát quái, vốn là theo sau chụp trộm người khác, đánh bậy đánh bạ chụp phải Lạc tiểu thư." Nói đến đây, anh ta nhìn Lạc Trăn một cái, rất nhanh liền rời mắt.

Bỏ đi gương mặt ôn nhu vừa nãy, lúc này Vân Phỉ Thời sắc mặt như hàn băng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng qua, "Trong bãi đỗ xe sao lại có paparazzi?"

Người đàn ông tây trang đằng sau Sầm Trí bị ánh mắt như vậy dọa sợ đến nỗi mặt trắng bệch, anh ta vội vàng giải thích, "Xin lỗi Vân tiên sinh, là thất trách của bộ phận an toàn chúng tôi, tên paparazzi đó hối lộ bảo an bãi đỗ xe, ẩn nấp ở bãi đỗ xe số một chụp trộm nhân vật nổi tiếng, hôm nay cũng là ngoài ý muốn phát hiện Lạc tiểu thư ở đây cho nên thuận thế chụp lại, nhưng mong ngài yên tâm, chúng tôi đã tịch thu thiết bị của hắn ta, bắt người vào cục cảnh sát, bảo an thất trách cũng đã bị đuổi và không bao giờ thu nhận."

Nói xong một đoạn dài, thần sắc căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng xuống, sắc mặt Vân Phỉ Thời vẫn một bộ dáng lạnh nhạt, Sầm Trí cảm thấy tình thế không đúng, đem ánh mắt chuyển qua Lạc Trăn ở bên cạnh Vân Phỉ Thời, tay anh vẫn đang đặt trên bụng dưới của cô, đôi tình nhân này không hề tự biết mà thể hiện tình cảm.

Sầm Trí cười nhẹ, "Lạc tiểu thư có hài lòng với kết quả xử lý này không?"

Sự việc cơ bản đã giải quyết xong, hơn nữa cũng chưa tạo thành sự tổn thương thực tế, Lạc Trăn cũng không tính toán chi li, rộng lượng gật đầu trả lời: "Ừ, cảm ơn Sầm tổng nhiều."

Lạc Trăn đã nói như vậy, thái độ của Vân Phỉ Thời cũng không quan trọng nữa, đây là kinh nghiệm tổng kết sau bao lần tú ân ái chói mù mắt.

Quả nhiên, Vân Phỉ Thời không còn hùng hổ dọa người, "Không có lần sau."

Sầm Trí lúc này mới để chủ quản bộ phận an toàn ra ngoài, người vừa đi, vẻ mặt của anh ta cũng không đoan chính như vừa nãy nữa, tự mình quen thuộc tìm vị trí ngồi xuống, thấy Lạc Trăn tinh thần rất nhàn nhã, "Đúng rồi, tên paparazzi đó trong USB có không ít thứ hay ho, Lạc tiểu thư có muốn xem không?"

Lạc Trăn còn chưa trả lời, Vân Phỉ Thời đã ngăn chặn tầm mắt của cô, quay đầu lạnh lùng nhìn Sầm Trí một cái, "Đừng dạy hư cô ấy."

Sầm Trí không sao cả nhún nhún vai.

Lạc Trăn thò đầu qua vai Vân Phỉ Thời tò mò hỏi: "Có cái gì thú vị?" đổi lại ánh mắt nguy hiểm của Vân Phỉ Thời, cô đáng thương hề hề trợn mắt một cái, hai tay ôm chặt cánh tay anh một mặt lấy lòng.

Vân Phỉ Thời hơi híp mắt, không nhịn được xúc động muốn hôn cô, "Chúng ta về nhà?"

Sầm Trí ho mấy tiếng, biểu hiện bản thân vẫn còn ở đây, tú ân ái cần chú ý trường hợp một chút, sau đó nói với Vân Phỉ Thời: "Tháng trước khi Lạc tiểu thư bị phỉ báng, có mấy bức ảnh, ảnh người đó lưu lại là bản gốc."

Hai người đồng thời nhìn qua, trên mặt có hơi kinh ngạc, Vân Phỉ Thời vẫn luôn chưa cho qua chuyện này, đúng như Lạc Trăn nói, đằng sau không đơn giản như vậy, cô cũng vẫn luôn cho người điều tra, dần dần cũng có chút đầu mối, không ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ lại có được một manh mối.

"Là sao?"

Sầm Trí đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt giống như hồ ly, "Hạng mục mà Phụ Thành Phong Tạ Loan đó..."

Không đợi Sầm Trí nói xong, Vân Phỉ Thời đã mở miệng đánh gãy: "mười phần trăm."

Nụ cười của Sẩm Trí ngừng lại, tiếp đó nụ cười càng ngày càng lớn, giống như còn hồ ly ăn trộm thành công miếng thịt sống.

Không thể không cảm thán, đúng thật là một nét bút lớn mà, Vân Phỉ Thời sủng vợ vô độ cũng biểu hiện rất vui vẻ với việc này.

Sau khi lấy được ảnh, Vân Phỉ Thời để trợ lý đến lấy về điều tra, sau đó đưa Lạc Trăn về nhà.

Lạc Trăn: Không cho cô xem, cô không vui! (╥╯^╰╥)

--------------------

Editor:

Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.