Nơi xa góc đường, hai người mới vừa rồi đi ngang qua nói chuyện thì thầm, lúc này đang đứng ở trước mặt Tôn Phóng, chắp tay cười nói: “Nhị đương gia, đều đã làm thỏa đáng.”

Tôn Phóng gật gật đầu, lại nói: “Ngày mai các ngươi tiếp tục đi lan truyền tin tức. Nhớ kỹ, hành động bí mật chút.”

“Vâng, Nhị đương gia mời nói.”

“Nói là, Thái Tử có sở thích với Long Dương……” (yêu thích nam nhân)

*

Hôm sau, tin tức lan truyền nhanh chóng.

Cố Lang ăn xong cơm chiều, khi trở lại trong phòng thì Ngô Thất cũng ở đó.

“Ngươi có nghe nói gì không?” Ngô Thất ngồi ở trên giường, giương mắt hỏi y.

Cố Lang: “Chuyện gì?”

Ngô Thất nhỏ giọng nói: “Nghe nói, Thái Tử yêu thích Long Dương.”

Cố Lang: “…… Nghe nói.” Có quan hệ gì với ta đâu?

Ngô Thất: “Ta còn nghe nói, hắn coi trọng một hộ vệ ở Đông Cung.”

Cố Lang: “……” Cái này không nghe nói.

——-

Người trong lòng là nam tử

Cố Lang đối với việc Thái Tử coi trọng hộ vệ Đông Cung hay không không có hứng thú. Y cởi bỏ bội đao bên hông xuống, lại cầm lên một tấm vải bố sạch sẽ, nghiêng theo ánh nến, ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu lao chùi thanh đao.

Ngô Thất nhìn ánh nến hắt lên sườn mặt y, nhìn không nháy mắt, lại nói: “Nghe nói người hộ vệ kia cao ráo eo nhỏ, rất tuấn lãng. Cố huynh đệ, ngươi sinh ra có bộ dáng đẹp đẽ như vậy, người hộ vệ kia…… Không phải là ngươi chứ?”

Cố Lang ngay cả nhấc mắt cũng không, nói: “Ta chưa từng gặp Thái Tử.”

“Ngươi chưa từng gặp Thái Tử,” Ngô Thất nói: “Có thể Thái Tử từng gặp qua ngươi thì sao?”

Cố Lang lười nói chuyện với hắn.

Ngô Thất chưa từ bỏ ý định nói: “Cố huynh đệ, nếu Thái Tử thật sự coi trọng ngươi, ngươi tính như thế nào?”

Cố Lang bỗng nhiên xoẹt một cái rút đao, chém ngọn nến trước mặt thành hai đoạn.

Ngô Thất: “……” Đừng tàn nhẫn như vậy chứ?

*

Phủ Thừa tướng, Cao Thừa khoanh tay ngồi ở sảnh ngoài.

Từ Chi Nghiêm uống ngụm trà, nhìn gã nói: “Cao tướng quân xin yên tâm, lão phu sẽ sai người mau chóng ép tin tức này xuống, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện Thái Tử cưới phi.”

Cao Thừa liếc ông ta một cái, mở miệng nói: “Thái Tử đoạn tụ, ngươi chịu gả nhi nữ cho hắn sao?”

Từ Chi Nghiêm cười nói: “Hẳn là có nội tình, Thái Tử hẳn là không phải……”

Cao Thừa: “Sao ngươi biết hắn không phải?”

“Thái Tử suốt ngày say mê tu tiên vấn đạo,” Từ Chi Nghiêm nói: “Trước đây chưa từng có nam sủng. Tin tức này đột nhiên lan truyền, hẳn là có người mưu tâm.”

“Nếu tin tức kia là sự thật, ngươi gả nhi nữ đi rồi, nàng chẳng khác nào sống như góa phụ.” Cao Thừa nghiêng thân, kề sát vào Từ Chi Nghiêm nói: “Không bằng như vầy, ngươi gả nhi nữ cho ta, như thế nào?”

Từ Chi Nghiêm: “……”

Trong hậu viện của tướng phủ, nhi nữ của thừa tướng Từ Kính Nhi ôm nha hoàn khóc lóc thảm thiết: “Ta không tin, Thái Tử làm sao lại đoạn tụ? Hắn đẹp như vậy, sao lại có thể là đoạn tụ……”

“Tiểu thư, đừng thương tâm,” nha hoàn nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi nói: “Nói không chừng là người bên ngoài nói bậy.”

Từ Kính Nhi khóc ròng nói: “Nếu, nếu là sự thật, thì làm sao bây giờ? Hức……Ta còn có thể tìm được một nam nhân đẹp giống như hắn sao?”

Tiểu nha hoàn yên lặng không nói lời nào.

*

Ngày hôm sau, lão hoàng đế đã nằm trên giường bệnh lâu ngày triệu kiến Thái Tử đến Ngự Thư Phòng.

“Ngươi không muốn cưới nhi nữ của thừa tướng nên mới tìm cớ như vậy đúng không?” lão hoàng đế một bên ho khan, một bên nói: “Hà tất phải dùng chuyện này……”

“Không phải giả dối hư ảo,” Thái Tử quỳ gối trước mặt hoàng đế, thẳng sống lưng nói: “Đều là sự thật.”

Hoàng đế có chút không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Thái Tử nói thẳng: “Người trong lòng của nhi thần xác thật là nam tử.”

“Ngươi…… Khụ khụ……” Lão hoàng đế tựa hồ như bị khó thở, ho khan đến không nói nên lời. Thái Tử vội vàng tiến lên đỡ lấy, quay về phía ngoài la to: “Mau truyền thái y!”

Thái y vội vã chạy tới, xem mạch cho hoàng đế, kê thuốc, sau khi hoàng đế đã ngủ mới cùng Thái Tử lui ra ngoài.

“Vương thái y vất vả rồi.” Thái Tử đỡ lấy thái y nói.

Vương thái y vội vàng chắp tay, trả lời: “Điện hạ khách khí, đều là bổn phận của thần.”

“Ai, hôm nay đều do ta,” Thái Tử áy náy nói: “Nếu không phải ta nói với phụ hoàng người trong lòng của ta là nam tử, phụ hoàng cũng sẽ không tức giận như vậy.”

Vương thái y: “……”

Hai chân Vương thái y run rẩy, vội vàng bái biệt Thái Tử, dưới chân nổi gió chạy mất.

Thái Tử chậm rãi đi xuống bậc thềm, Ngô Lục đi theo phía sau hắn, nói muốn đưa hắn hồi Đông Cung.

Bọn họ cứ đi tới, bỗng nhiên thấy phía trước hành lang xuất hiện một người.

Thái Tử nhìn kỹ, sắc mặt biến đổi, xoay người muốn chạy nhưng lại đụng phải Ngô Lục đang ở phía sau, hai người tức khắc té ngã.

Cố Lang đứng ở cuối hành lang, nhìn hai người đang lăn trên đất, lại nghe Ngô Lục kêu “Thái Tử điện hạ”, bỗng nhiên nhớ tới Ngô Thất nói, Thái Tử coi trọng hộ vệ của Đông Cung.

Ngô Lục cũng từng ở Đông Cung, Cố Lang nghĩ, chẳng lẽ hộ vệ mà Thái Tử coi trọng…… là Ngô Lục?

—–

Tín vật đính ước của hắn

Khi Thái Tử té ngã thì đưa lưng về phía Cố Lang, sau khi đứng lên lại vội vàng lui vào bên trong, Cố Lang trước sau chỉ nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng.

Ngô Lục đi theo ở phía sau không rõ nguyên do: “Điện hạ, ngài không trở về Đông Cung sao?”

Thái Tử không trả lời, giống như phía sau có người đuổi theo đòi nợ, đi càng thêm nhanh.

Cố Lang nhìn hai người đi xa, lại nhìn Ngô Lục, xác thật cao ráo eo nhỏ. Nhưng mà Ngô Lục tuy không khó coi, nhưng dù sao cũng không thể xem là tuấn lãng.

Đại khái là, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi. Cố Lang yên lặng mà nghĩ.

*

Cố Lang ra khỏi Đông Cung, đi về phía thành nam. Y đi ngang qua một gian nhà mái ngói cổ xưa, sau đó đi vào một căn rách nát.

Bên trong phòng, Phó thống lĩnh cấm quân Khuất Phong Vân một tay đặt trên chân, một tay cầm nhánh cây, ngồi dưới đất vẽ vòng.

Khuất Phong Vân thấy Cố Lang tiến vào, ném nhánh cây, lười nhác nói: “Nói đi, chuyện gì?”

Cố Lang đứng ở trước mặt hắn, nói: “Phía đông núi Phụ Lam, có người tư dưỡng thân binh.”

Đây là do Triệu Chuyết phát hiện. Hắn đi ngang qua núi Phụ Lam, phát giác mặt đất có đá vụn chấn động, vừa đi vào núi đã nhìn thấy một đám người đen nghịt cầm binh khí trong tay, hô quát thao luyện.

“Tư dưỡng thân binh?” Khuất Phong Vân ngồi dậy, hỏi: “Ngươi biết là người phương nào sao?”

Cố Lang: “Trịnh Vu Phi, nhưng không có chứng cứ.”

Đáy mắt Khuất Phong Vân sáng lên: “Đây chính là tội tru di cửu tộc, Trịnh Vu Phi thật đúng là to gan lớn mật.” Hắn đứng lên đi ra ngoài, chỉ nói với Cố Lang một câu: “Đã biết, chờ tin tức của ta.”

*

Phủ Thừa tướng, Từ Chi Nghiêm bị Từ Kính Nhi khóc đến đau đầu.

“Hức hức…… Con mới không cần gả người Bắc Kỳ kia!” Từ Kính Nhi khóc to: “Gã ta lớn lên như hùng như gấu vậy, con không muốn gả cho gã!”

Từ Chi Nghiêm nói: “Cha cũng không muốn gả con cho gã, nhưng hiện nay thoái thác không xong, chỉ có thể trước tiên đáp ứng. Cha sẽ nghĩ biện pháp.”

“Nhưng ngày mai gã còn muốn hẹn con đi du hồ,” Từ Kính Nhi nắm lấy tay Từ Chi Nghiêm nói: “Cha, con không đi! Gã nặng như vậy, thuyền nào cũng sẽ chìm.”

Từ Chi Nghiêm vỗ vỗ tay nàng nói: “Trước tiên con chịu ủy khuất một chút, để cha ngẫm lại biện pháp……”

Từ Kính Nhi dậm chân: “Vậy nếu như không nghĩ ra biện pháp thì con đành phải gả cho gã sao?!”

Từ Chi Nghiêm: “Kính nhi……”

Từ Kính Nhi không chịu nghe, khóc lóc bỏ chạy.

Nha hoàn vội vàng đuổi theo: “Tiểu thư tiểu thư……”

Ngày hôm sau, Từ Kính Nhi ngồi cỗ kiệu đến chỗ hẹn, có nha hoàn và hộ vệ của tướng phủ đi theo. Cỗ kiệu đi đến nửa đường, Từ Kính Nhi bỗng nhiên nói đau bụng, sai người nâng cỗ kiệu đến một gian y quán gần đó.

Vào y quán, nàng nói muốn mượn nhà xí, còn không chuẩn nha hoàn đi theo. Nhưng nàng đi hồi lâu vẫn không trở về, nha hoàn có chút lo lắng, khi đi đến nhà xí tìm thì đã không thấy tiểu thư của mình đâu.

“Người đâu mau đến đây. Không thấy tiểu thư nữa rồi!”

Từ Kính Nhi bò qua bức tường mới vừa lót gạch thật lớn của y quán. Nàng vội vàng chạy loạn, cũng không biết muốn đi đâu.

Trong thành hôm qua mới vừa mưa xong, con đường lầy lội, còn có rất nhiều vũng nước. Từ Kính Nhi chạy vội chạy vội, dưới chân vấp một cái ngã trên đất, dính một thân nước bùn.

“Hức…… Dơ muốn chết……” Nàng nước mắt lưng tròng, nhìn nhìn xung quanh, thấy phía trước có con sông, nghĩ muốn đến đó rửa sạch.

Nàng khập khiễng đi đến bờ sông, dẫm lên cục đá, muốn lấy nước rửa mặt. Nhưng cục đá kia bị ngập nước nhiều năm nên đã lung lay, Từ Kính Nhi giẫm lên không đứng vững: “Bùm” một cái rớt xuống sông.

“A! Cứu mạng a! Khụ khụ…… Cứu mạng……”

Tôn Phóng đang ở bờ sông câu cá, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu “Cứu mạng”, nghe theo âm thanh chạy tới liền nhìn thấy một cô nương đang vùng vẫy trong nước.

*

Khi Từ Kính Nhi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Nàng chống mép giường ngồi dậy, ngơ ngác mà đánh giá xung quanh, không biết nơi này là nơi nào.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một công tử bưng cái chén đi vào.

“Cô nương, tỉnh rồi sao.” Tôn Phóng đưa uống cho nàng: “Uống một chút nước gừng cho ấm người đi.”

Từ Kính Nhi tiếp nhận nước gừng, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công tử.”

“Cô nương, nhà ngươi ở đâu?” Tôn Phóng nói: “Chờ ngươi khỏe rồi, ta đưa ngươi trở về.”