Mộ Dung Diễn ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt đứng bất động. Cố Lang vội vàng cắn môi hắn, giống như người khát khô gặp được mưa dầm.

Cố Lang……

Trái tim Mộ Dung Diễn nóng ran, ấn cổ người trong lòng hung hăng hôn lại.

Cố Lang tựa hồ vẫn cảm thấy lạnh, bàn tay trêи cổ áo luồn vào y phục ẩm ướt sờ soạng, vuốt ve ngực hắn. Mộ Dung Diễn thở dồn dập, vội vàng đè lại bàn tay trước ngực, dán lên môi y hàm hồ nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Cố Lang chỉ muốn chút ấm áp, cả người đều bổ nhào vào ngực người kia, lẩm bẩm nói: “Lạnh……” Y giật ra bàn tay bị đè rồi luồn vào trong áo ôm cái lưng ấm áp của Mộ Dung Diễn, “Mộ Dung…… lạnh……”

Tiếng thở dốc của Mộ Dung Diễn càng thêm nặng nề, ôm lấy người kia răng môi quấn quýt, máu toàn thân càng chảy nhanh hơn. Hắn đặt người xuống giường trúc, hơi thở nóng rực sưởi ấm người dưới thân, “Cố Lang,” hắn tì vào trán y nói giọng khàn khàn, “Nếu giờ ngươi buông ta ra thì còn……”

“Mộ Dung,” Đáy mắt Cố Lang như có hơi nước, ôm cổ hắn nói, “Lạnh quá……”

Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Không kịp nữa rồi.” Hắn đưa lòng bàn tay vuốt lưng eo người phía dưới, một tay cởi đai lưng Cố Lang, hôn lên khóe mắt ửng đỏ của y, “Không sao, lát nữa sẽ hết lạnh……”

Ngoài lầu mưa đêm tầm tã, lá xanh ướt át, nước mưa theo lá trúc rơi xuống thấm vào đất.

Trong lầu y phục ẩm ướt nằm lộn xộn dưới đất, trêи giường trúc đệm chăn run run, tiếng rêи rỉ và thở dốc đan xen, thỉnh thoảng lại tràn ra.

“A……” Cố Lang khó nhịn ngẩng cổ lên, ngón tay thon dài nắm chặt đệm giường dưới thân, run rẩy trong sóng tình lâm ly.

Mộ Dung Diễn kéo tay y đang đặt bên gối, mười ngón đan xen. Sau lưng hắn đầy vết cào rướm máu, mồ hôi dinh dính chảy qua vừa đau vừa ngứa, lại giống như đám lửa bùng lên ɖu͙ƈ niệm càng sâu. Hắn hôn cái cổ đẫm mồ hôi của Cố Lang, ôn nhu nói: “Còn lạnh không?”

Cố Lang dán vào lồng ngực trần trụi của hắn, toàn thân nóng hổi như nhũn ra, mồ hôi chảy ròng ròng, ngay cả lông mi cũng ẩm ướt.

“Mộ Dung……” Cố Lang hổn hển gọi khẽ, “Trướng quá…… A……”

Mộ Dung Diễn nặng nề va chạm, cắn nhẹ lên cằm y nói: “Trướng mới không lạnh……”

Giường trúc rung lên kẽo kẹt hòa với tiếng thở dốc chìm vào cơn mưa giông.

*

Hôm sau trời quang mây tạnh, chân trời hửng sáng. Cố Lang nặng nề mở mắt ra, nhìn thấy Mộ Dung Diễn đang ngủ kế bên. Y chậm chạp chớp mắt rồi nháy một cái, từng cảnh tượng đêm qua bỗng nhiên tràn vào đầu, y cả kinh lui lại phía sau, bất thình lình sau lưng đụng phải nơi nào đó khiến ngón tay lập tức cuộn tròn, “A……”

Mộ Dung Diễn bị tiếng động này đánh thức, ʍôиɠ lung mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bên môi Mộ Dung Diễn hiện lên ý cười, ngang nhiên chồm qua nhẹ nhàng xoa eo trần của Cố Lang, “Còn đau phải không?”

Tai Cố Lang đỏ bừng như xấu hổ lại như tức giận. Y đẩy tay Mộ Dung Diễn ra định xoay người xuống giường, lại bị người kia túm lấy đặt dưới thân.

“Gấp gáp như vậy làm gì?” Mộ Dung Diễn xích lại gần y, chóp mũi đụng nhau, “Trời còn sớm, không trò chuyện với ta à?”

Cố Lang nghiêng mặt qua, cứng ngắc nói: “Không có gì để nói cả.”

“Vậy sao?” Mộ Dung Diễn thấp giọng nói, “Nhưng đêm qua ngươi……”

“Ta đêm qua không tỉnh táo,” Cố Lang bấu ngón tay vào đệm, “Không tỉnh táo…… Không thể coi là thật.”

Mộ Dung Diễn không nhanh không chậm nói: “A, thì ra lúc ngươi không tỉnh táo đều nghĩ đến ta? Đêm qua ngươi luôn miệng gọi ta……”

“Không phải!” Cố Lang luống cuống nói, “Buông ra, ta……”

Mộ Dung Diễn lại đè y chặt hơn, “Nhưng đêm qua ngươi ôm ta không chịu buông,” hắn cúi sát vào tai Cố Lang nói, “Còn cào lưng ta đau quá, giờ đỏ lên hết rồi này, ngươi có muốn nhìn không?”

“Ngươi……” Cố Lang cắn răng nói, “Thái tử điện hạ, đêm qua…… đều là ngoài ý muốn, không thể coi là thật, ta……”

“Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?” Mộ Dung Diễn xoắn ngón tay quanh tóc y trêи gối, cười như không cười, “Ngủ xong liền phủi sạch quan hệ, Cố Lang, ngươi xem bản Thái tử là người trong kỹ viện ra hay sao?”