Thứ ba Dịch Gia Ngôn lại phải đi công tác, xế chiều thứ hai Nam Kiều vội vàng trốn học về nhà. Cô ít khi trốn học, nhưng để có thể ở cùng anh chốc lát nên cô không ngần ngại bùng học. Nào ngờ vừa ra khỏi lớp đã có người đợi cô ở trước cổng trường.
“Nam Kiều!” Có người đang chờ cô đi trên đường mỗi ngày, nhìn thấy cô bỗng nhoẻn miệng cười.
Nam Kiều dừng chân, ngoảnh đầu nhìn sang. Trông anh ta có vài phần quen quen.
“Còn nhớ anh không?” Người đó cười rất tươi tắn. Rõ ràng bây giờ đã vào cuối mùa thu, khí trời chuyển lạnh mà anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo cộc.
Nam Kiều nhớ ra rồi, anh chính là học viên của trường Học viện Âm nhạc. Lần trước kỷ niệm ngày thành lập trường, hai Học viện tổ chức giao lưu, anh ta cực kì nhiệt tình hợp tác với cô để chạy chương trình. Hình như anh ta tên là…
“Dư Thành Đông?”
“Em còn nhớ cơ à?” Dư Thành Đông khẽ cười, bước đến trước mặt cô, tự nhiên giơ tay xoa đầu cô.
Nam Kiều lui về sau hai bước, kịp thời tránh được.
“Anh có chuyện gì không?”
Tay Dư Thành Đông khựng lại giữa chừng, sau đó lại thoải mái hạ xuống, đút vào túi quần: “Mời em ăn một bữa cơm thôi.”
“Tại sao lại muốn mời em ăn cơm?”
“Buổi giao lưu lần trước rất thành công, nhờ có em mà trưởng ban tổ chức của Học viện Âm nhạc có thành tích tốt nên muốn mời em ăn một bữa cơm để cám ơn.” Anh ta khẽ nhún vai.
Nam Kiều cảm thấy ánh mắt anh ta có vẻ nóng bỏng nên chỉ khẽ cười từ chối: “Không phải công lao của mình em, tất cả mọi người đều cố gắng mà. Nếu chỉ vì thế mà mời em ăn cơm và những việc khác thì không cần đâu ạ.”
Cô cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất. Bây giờ cô đang rất vội, chỉ mong có thể chạy ngay về nhà để gạ Dịch Gia Ngôn đưa cô đi xem phim các kiểu.
Dư Thành Đông không để cho cô đi, cứ bám riết lấy nhất định phải mời cô ăn cơm.
“Đừng phũ thế chứ, anh đã chờ em suốt từ nãy đến giờ, không biết bao giờ lớp học của em mới tan. Vất vả lắm mới đợi được em ra, ngay cả bữa cơm cũng không có cơ hội sao?”
Nam Kiều liên tục từ chối nhưng Dư Thành Đông vẫn ôm ấp kế hoạch vỡ lở trong đầu, không chịu bỏ cuộc.
“Anh bị điên à!” Cô sốt ruột, dứt khoát quay người đi luôn.
Không ngờ Dư Thành Đông bất chợt đuổi theo túm lấy tay cô, cô sợ tới mức vừa giằng kéo vừa liên tục tránh né, “Anh làm gì thế!”
Nếu bình tĩnh nhận xét, dáng vóc Dư Thành Đông rất đẹp, cũng biết ăn diện. Học phí của Học viện Âm nhạc thành phố C rất đắt, bình thường học viên đều thuộc dạng gia đình có cửa sẵn rồi. Dư Thành Đông cũng không ngoại lệ.
Nhưng theo Nam Kiều, anh ta rất giống một công tử ăn chơi rửng mỡ mạnh miệng. Như lúc chuẩn bị cho buổi giao lưu lần trước, anh ta chỉ kêu gọi bạn bè hát hò uống rượu, đến khi làm thật thì mọi thứ đều do Học viện cô bắt tay vào. Vì thế trong ban cũng có không ít lời trách móc sự sắp xếp của nhà trường.
Nam Kiều nhướng mày, không còn bình tĩnh nhỏ nhẹ nữa: “Dư Thành Đông, tôi không ăn cơm cùng anh đâu, anh đừng bám dính lấy tôi nữa.”
Cuối cùng Dư Thành Đông cũng không cười nổi, yên lặng đứng đó hỏi cô: “Anh có điểm nào không xứng với em sao?”
“Ăn bữa cơm thôi thì có gì xứng với chả không, chỉ là do tôi không thích thôi.” Nam Kiều nhìn anh ta, “Chúng ta không hợp nhau, cần gì phải thế?”
***
Không ngờ tên Dư Thành Đông kia không hiểu được cái được gọi là buông tay. Ngày hôm sau, anh ta lại bắt đầu xuất hiện liên tiếp trước mặt Nam Kiều.
Trong nhà ăn, anh ta luôn nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng Nam Kiều, sau đó bưng khay cơm ngồi xuống cạnh cô, cười híp mắt nói: “Trùng hợp quá, Nam Kiều.”
Cũng không biết anh ta hỏi được thời khóa biểu của Nam Kiều từ đâu, mỗi dịp tan học, anh ta đã đứng ở cửa phòng học của cô, chờ cô ra rồi cười nói: “Tan học rồi à Nam Kiều?”
Thậm chí anh ta còn có thể biết được Nam Kiều đang ở thư viện, cũng bày đặt ôm một chồng sách dày ngồi đối diện cô. Kết quả là chưa xem sách được đôi lần đã nhìn trộm cô.
Nam Kiều cực kỳ hoài nghi có phải trên mặt mình có đóa hoa đang nở hay không, sao tự dưng lại thu hút ong bướm thế này?
Cô than phiền với Thẩm Thiến, cô ấy làm bộ nhìn cô đôi lần: “Để mình xem đã nào, có phải con gái ở tuổi mười tám thay đổi rất nhiều, Nam Kiều của của chúng ta cũng phổng phao rồi đấy nhỉ?”
Cứ bị bám riết như thế đến nửa tháng sau, Nam Kiều bị Dư Thành Đông mai phục đến nỗi sắp điên lên.
Cô không ngờ rằng mình lại trải qua tình huống vừa máu chó vừa buồn cười thế này.
Có một hôm, cô nàng nhà giàu lái xế sang đỗ ở cổng chính trường học, ngạo nghễ ngồi trong xe nhìn người ra người vào, cho đến khi nhìn thấy Nam Kiều.
Lúc ấy cô đang ra ngoài cùng bạn học, bỗng dưng bị gọi tên. Một người phụ nữ trẻ trung mặc bộ đồ được cắt may tinh tế, ngồi trong chiếc xe Maserati màu trắng. Bởi vì cô ta ăn mặc chín chắn hơn tuổi thật một chút nên trong khoảng thời gian ngắn Nam Kiều không xác định được tuổi thật của cô ta. Nhìn dáng vẻ cô ta thì cũng khải cỡ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi ấy nhỉ?
Người phụ nữ trẻ gọi cô lại, cô ta đi đôi dày cao gót nhỏ nhắn bước xuống khỏi xe.
“Cô có phải cô Nam không? Chúng ta cần nói chuyện một lát.” Cô ta nói như thể đương nhiên, làm cứ như hễ cô ta mở lời là Nam Kiều sẽ phải lên xe cùng cô ta vậy.
“Tôi không quen cô.” Nam Kiều bê sách, trả lời đúng mực.
“Tôi biết cô là đủ rồi.” Người phụ nữ đó khẽ cười, cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, khẽ phủi móng tay đính pha lê lấp lánh chói mắt, “Tôi họ Thẩm. Tôi biết cô quen Dư Thành Đông.”
Nam Kiều im lặng một lát mới chợt cất lời hỏi cô ta: “Cô là ai?”
“Bạn gái của Dư Thành Đông.”
Nam Kiều vẫn luôn nghĩ rằng Dư Thành Đông rất đáng ghét nhưng chưa từng nghĩ đến, anh ta đang có bạn gái mà còn quăng mồi khắp nơi.
Cô nhìn người phụ nữ này với vẻ mặt đã hiểu: “Có thể là cô hiểu lầm rồi, tôi và Dư Thành Đông không có quan hệ gì cả, cô không cần phải tìm tôi nói chuyện làm gì.”
Người phụ nữ kia cười nói: “Tôi biết hai người không có quan hệ gì, nhưng cũng chỉ là tạm thời.”
“Sau này cũng sẽ không có.”
“Cô chắc chắn vậy sao?” Cô ta như cười như không hỏi, “Gia đình Dư Thành Đông giàu có, anh ấy cũng đẹp trai, nữ sinh bị anh ấy tán đổ không chỉ có một hai người thôi đâu. Tôi không tin nếu anh ấy cứ theo đuổi cô một cách si tình như vậy mà cô không hề cảm động.”
Ánh mắt cô ta tựa như muốn nhìn thấu người khác, như thể trong mắt cô ta con người vốn chỉ chia thành hai loại, một là người Dư Thành Đông ghét và một loại là người mà một khi được anh ta để ý thì nhất định sẽ có được.
Nam Kiều tức giận đổi tay bê sách, nói: “Cô Thẩm à, cô lo lắng rồi quá đấy. Trong mắt cô thì Dư Thành Đông là miếng mồi ngon, nhưng đối với tôi anh ta chẳng qua cũng chỉ là cục tẩy thôi. Cô có thời gian tới đây nói chuyện thì chi bằng đi gặp Dư Thành Đông, hỏi anh ta tại sao đã có bạn gái rồi mà còn chơi bời bên ngoài, bảo rằng người ta rõ ràng không có tình cảm gì với anh ta mà suốt ngày cứ bám lấy.”
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
“Nam Kiều!” Người phụ nữ kia gọi cô lại, cuối cùng sắc mặt cô ta cũng thay đổi, “Hôm nay tôi đến tìm cô, chỉ muốn nói cho cô biết. Tốt nhất cô hãy nhớ những lời cô vừa nói, tôi sẽ quản lý Dư Thành Đông, nhưng cô cũng nên giữ mình. Một bàn tay chẳng vỗ thành tiếng, nếu cô không thả thính thì sao anh ấy lại nhắm trúng cô?”
Nam Kiều thoáng dừng bước nhưng không hề quay đầu lại.
Người phụ nữ kia cứ tưởng mình nói đúng, giọng càng vênh váo hơn: “Tôi đã gặp nhiều thiếu nữ xanh tươi mơn mởn như cô rồi, chỉ giỏi giở trò vờ tha để bắt thôi, Ai biết được ngoài miệng thì cô nói không thích, nhưng trong lòng đang nghĩ những gì? Trong lòng thì đắn đo, tư tưởng không vững, vừa thấy người ta tán tỉnh đã đổ rạp…”
“Cô Thẩm.” Nam Kiều quay ngoắt đầu lại, gằn từng câu từng chữ, “Đừng có mà áp đặt suy nghĩ hèn hạ của mình lên đầu của người khác. Tư tưởng của cô không vững nên bị anh ta lừa là chuyện của cô, đừng có tùy tiện hạ thấp và để người khác đáng bị khinh thường như cô!”
Sắc mặt người phụ nữ kia thoáng chốc thay đổi, “Mày, mày nói cái gì?”
Nam Kiều bước đi thẳng thừng mà không thèm quay đầu lại.
Sau hôm ấy, Dư Thành Đông tới gặp cô mấy lần nhưng đều bị cô phớt lờ, cuối cùng anh ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà mò tới nữa. Nam Kiều cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc tại đây, nhưng không ngờ vẫn còn có “hồi sau”.
Đầu tháng mười một, Dịch Gia Ngôn tham dự một lễ khánh thành dự án xây dựng ở Đông Âu, được rất nhiều kiến trúc sư quốc tế nhận xét là công trình xây dựng xuất sắc.
Công ty cùng với thành phố Bắc định cùng nhau tổ chức buổi tiệc để chúc mừng hoàn thành xuất sắc dự án, cũng nhân cơ hội này thu hút vốn đầu tư từ những vị doanh nhân ở thành phố Bắc có mặt tại đây.
Tối hôm trước, Nam Kiều ngồi ăn hoa quả trong phòng khách, nghe thấy mẹ cười trêu Dịch Gia Ngôn: “Con đã nghĩ xem nên dẫn ai đến tham gia buổi dạ tiệc ngày mai chưa? Tiết lộ cho cả nhà trước xem mỹ nhân ấy là cô gái nào thế!”
Dịch Gia Ngôn cười đáp: “Làm gì có mỹ nhân nào? Con bay đi bay lại suốt ngày, toàn gặp mấy đại gia già cỗi thôi.”
“Trong đoàn không có con gái à?”
“Quen thân quá nên không thể ra tay được.”
…
Nam Kiều nghe hai người họ nói đùa, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô rất sợ, sợ Dịch Gia Ngôn đưa chị dâu về, sợ từ nay về sau anh chỉ nghe lời vợ như anh từng nói, không còn yêu thương giúp đỡ cô nữa. Khó khăn lắm cô mới có được một người anh trai tốt, cô không muốn mất anh nhanh như vậy.
Cô đang ngẩn ngơ, bỗng nghe tiếng Dịch Gia Ngôn hỏi cô: “Nam Kiều, tối mai em phải học không.”
Cô ngẩng đầu, “Hả?”
“Không tìm được mỹ nhân mà dì Hoàng nói, nên anh đành mượn tạm cô thiếu nữ xinh tươi của dì theo anh đi dự tiệc vậy.” Vẻ mặt Dịch Gia Ngôn có vẻ khó xử.
Trái tim Nam Kiều giật thót, sau phút hoang mang, cô vui sướng đến nỗi giơ tay muôn năm.
Anh ấy muốn dẫn cô đi tham gia dạ tiệc thật ư? Có phải anh ấy không có người bạn nữ nào khác và cô chính là lựa chọn duy nhất của anh không?
Giờ phút này cô cảm thấy những ngôi sao sáng trên bầu trời kia cùng nhau rơi xuống, tỏa ánh sáng rực rỡ chói lóa hạ xuống đỉnh đầu cô khiến cô hoa mắt chóng mặt. Nam Kiều không chút chần chừ gật đầu: “Cho em đi, em đi với!”
Mẹ cô nở nụ cười tươi tắn: “Nam Kiều đi hả? Nam Kiều ít khi xuất hiện tại những buổi tiệc tùng lớn này, con không sợ nó chỉ biết cắm đầu vào ăn uống khiến con mất mặt à Gia Ngôn?”
Mặt Nam Kiều đỏ bừng trong chút chốc, cãi lại: “Con không đến nỗi ấy! Con không cuồng ăn như thế! Con tuyệt đối sẽ không làm mất…”
“Em ấy sẽ không làm mất mặt con đâu.” Dịch Gia Ngôn nói nốt những lời còn lại, nháy mắt với cô, “Mà sẽ thành điểm hấp dẫn mọi ánh nhìn trong sảnh dạ hội, có đúng không em?”
Lồng ngực cô như được nhét vào từng viên kẹo ngọt, âm thanh rõ ràng đến nỗi ngay cả cô cũng cảm nhận được. Cô mơ màng nghĩ, tại sao cô lại hấp dẫn mọi ánh nhìn trong sảnh dạ hội nhỉ? Chỉ cần anh nhìn cô, chỉ cần anh nhìn cô là đã quá đủ rồi.
Ngày hôm sau, Dịch Gia Ngôn đến trường đón Nam Kiều từ sớm. Anh dẫn cô đến cửa hàng quần áo mua đồ, rồi dẫn cô đến tiệm làm tóc và trang điểm.
Cô lo lắng thấp thỏm như con rối, đầu óc quay cuồng giữa đống áo váy lộng lẫy muôn màu. Anh bước đến chọn giúp cô, nhìn cô mặc thử mấy bộ quần áo rồi gật đầu mỉm cười, sau đó chỉ ngón tay về một phía: “Cái này đẹp đấy.”
Cô còn không nhớ rõ vừa nãy mình đã thử chiếc nào rồi, nhưng mỗi lần anh nói cô nên thử, cô lại vội gật đầu theo. Nói không chừng ngay cả mặc mấy mảnh bao gai, cô cũng vui sướng ấy chứ.
Chỗ làm tóc và trang điểm nằm trong một khu nhà kính rất trang nhã.
Nhà tạo mẫu đem những kiểu tóc mà anh ta cho là tâm đắc nhất để làm cho chính mình, nên chuyên viên trang điểm và làm tóc Henry mới có thể khiến người ta thoạt nhìn đã cạn lời.
Nam Kiều run sợ, chỉ vào quả đầu bù xù đủ mọi màu sắc kia: “Em, em không muốn làm kiểu đó đâu?”
Henry nhìn Dịch Gia Ngôn với vẻ đau lòng, các ngón tay xòe thành hình bông hoa chỉ anh: “Cậu xem lại mình đi, mang vị tiểu thư nào đến cho tôi vậy hả. Cô gái xinh xắn như thế sẽ không nói chuyện kiểu đó đâu!”
Mặt Nam Kiều sa sầm.
Người đàn ông này sao lại… ẻo lả như vậy được?
Anh ta lại xòe ngón tay thành hình bông hoa, vuốt quả đầu bù xù đủ mọi màu sắc kia với nét vấn vương không dứt: “Đây là kiểu tóc tôi phải mất đến sáu bảy giờ đồng hồ mới làm xong, khiến tôi yêu thích không nỡ buông tay đấy!”
Khiếp, làm người ta sởn cả da gà lên rồi.
Nam Kiều mặt nhăn mày nhó ngồi im tại chỗ, nhìn qua gương thấy Dịch Gia Ngôn như cười như không nói: “Đừng lo, tuy khiếu thẩm mỹ của anh ta có vẻ lạ đời nhưng lựa chọn kiểu tóc cho khách hàng rất chuẩn.”
Henry hừ một tiếng, khẽ vuốt tóc Nam Kiều: “Chất tóc rất khỏe.”
Lòng Nam Kiều vừa giật thót, đã nghe Dịch Gia Ngôn nói: “Đừng thay đổi kiểu mái, cứ để như vậy đi.”
sa
“Kiểu tóc mái đó quê mùa quá! Không được, không thể để như vậy được!” Dường như Henry cố chấp thành thói, vô cùng tin tưởng ánh mắt của mình, vừa nói xong đã định đưa tay vén tóc mái của cô.
Dịch Gia Ngôn gần như đưa tay ra ngay lập tức, nắm lấy tay Henry cực kì chuẩn xác. Gằn giọng gọi tên anh ta: “Không được thay đổi kiểu mái!” Mắt anh sáng như sao trời, từng câu từng chữ rõ ràng đến thế.
Bầu không khí căng thẳng kéo dài hai giây, Henry nhìn anh đôi lần rồi thu tay lại.
“Được được được, không thay đổi kiểu mái, cứ để thế đã được chưa?” Anh ta đảo mắt, “Phục cậu vãi chưởng, bao nhiêu năm rồi mà vẫn bắt nạt người ta.”
Dịch Gia Ngôn liếc anh ta, hừ mũi: “Tôi bắt nạt cậu? Không phải lần trước tôi đến đây bị cậu bóc lột nặng nề à? Sao lúc quẹt thẻ của tôi không bảo tôi đừng có bắt nạt cậu nữa.”
Nam Kiều ngẩn ngơ nhìn anh qua gương, tâm trạng lên xuống như chiếc thuyền lá lênh đên trên mặt biển.
Tại sao lại không được thay đổi kiểu mái? Có phải anh đã biết từ lâu rồi không?
Dịch Gia Ngôn mỉm cười nhìn cô, sau đó ngồi xuống tiện tay cầm quyển tạp chí lên đọc.
Mắt Nam Kiều không hề chuyển hướng, vẫn nhìn anh đăm đăm.
Ánh mắt của Henry rất nhạy bén, chỉ cần quét qua vài lượt là đã lờ mờ nhận ra dưới tóc mái của cô có bí mật gì đó. Nhưng Nam Kiều phớt lờ, từ trước tới giờ cô chẳng bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người xa lạ.
Henry nhỏ giọng hỏi cô: “Có chuyện gì hả?”
“Vết sẹo thể chất.”
“Có muốn anh che phủ cho em không?”
“Đột ngột che đi cũng không thể nào hết được.”
Henry chần chừ hai giây, lại thì thầm bên tai cô: “Trước kia trên đùi anh có một vết sẹo, đến bệnh viện họ dùng tuyết nitơ lỏng để xử lý, tuy bây giờ vẫn còn vết nhưng cũng không bị lồi như thế nữa.”
Nam Kiều sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh ta. Thế nhưng anh ta chỉ khẽ mỉm cười nói tiếp: “Cô bé à, em có sợ đau không?”