Nửa năm là thời hạn của kỳ quan sát, cũng là khoảng thời gian để Du Dao thích nghi với xã hội mới. Theo hiệp ước bảo mật, cô không được phép xuất ngoại cũng như tham gia công tác xã hội. Là một công dân hợp pháp và thuộc trường hợp vượt thời gian đặc thù, cô được hưởng một năm trợ cấp xã hội nhằm đảm bảo cuộc sống.
Trong sáu tháng này, Du Dao có thể học hỏi những kiến thức xã hội thông thường tại nhà và suy tính cho tương lai của mình. Có người nói, trong bốn trường hợp xuyên không trước đó, cô bé ở trường hợp thứ hai vì không thể chấp nhận được sự thật mình đã xuyên không vài thập niên nên mắc chứng tự kỷ và tự tử vào năm mười sáu tuổi, không rõ là do gia đình không chăm sóc tử tế hay còn có nguyên nhân nào khác.
Du Dao có lẽ là người có tâm lý vững vàng nhất và thích nghi nhanh nhất trong nhóm người xuyên không. Sau khi vượt qua giai đoạn rối loạn ban đầu, cô đã bình tâm trở lại, mỗi ngày chơi game hoặc đọc những tài liệu lịch sử mà Giang Trọng Lâm tìm cho mình để hiểu rõ những chuyện xảy ra những năm này, hoặc tự tìm tư liệu về chứng chỉ cần thi đỗ để hành nghề giáo viên mầm non. Ngoài ra, cô bắt đầu đi mua đồ và nấu nướng cùng Giang Trọng Lâm.
Cụ ông nào đó từng bảo sẽ chỉ đi cùng cô đúng một lần cho quen, giờ đây hễ thấy cô ra ngoài là lại lẳng lặng theo sát, Du Dao cũng lười nhắc anh. Trên đường đi, mới đầu hai người còn im lặng, dần dà bắt đầu tán gẫu với nhau.
“Anh là thầy giáo mà nhỉ, sao từ đó tới giờ em vẫn chưa thấy anh lên lớp?” Hôm nay Du Dao không nhịn được mà hỏi.
Giang Trọng Lâm đáp: “Năm ngoái anh từ chức chủ nhiệm khoa văn của Đại học Hải Thành, nhưng vì có quen biết với hiệu trưởng, ông ấy mong anh về trường lên lớp hai lần một tháng, cho nên bây giờ anh cũng không cần đến lớp mỗi ngày.”
Du Dao tinh ý nhận ra vấn đề, “Từ chức vào năm ngoái, lúc đó anh chỉ mới sáu mươi lăm, hồi xưa phải bảy mươi mới về hưu, sao tự dưng anh về hưu sớm thế?”
Giang Trọng Lâm cười khổ: “Năm ngoái… có một khoảng thời gian sức khỏe anh không tốt lắm, trong lúc nằm viện cảm thấy không còn tinh lực nên quyết định từ chức, ở nhà sửa sang lại một số tài liệu trong những năm gần đây… Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Du Dao nhíu mày: “Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
Giang Trọng Lâm: “Không đâu, bệnh nhẹ thôi.” Ánh mắt anh rất tĩnh lặng, “Anh có tuổi rồi nên sức khỏe không tốt như khi còn trẻ, sơ sẩy chút là bệnh, đã khỏi lâu rồi.”
Du Dao yên lặng hồi lâu, đoạn lấy thiết bị đầu cuối ra rồi mở lên, không để ý đến anh. Giang Trọng Lâm cứ tưởng cô đang chơi game, ngờ đâu một lát sau, cô đặt thiết bị xuống, nói: “Sau này mỗi sáng anh sẽ chạy bộ cùng em. Anh yên tâm, em tra rồi, chắc chắn sẽ không vượt quá sức của anh đâu, mình chỉ cần chạy chậm một vòng quanh nơi này là được.”
Giang Trọng Lâm nhìn khoảng cách mà cô khoanh tròn, có phần chần chừ, “Việc này…”
Du Dao: “Này này cái gì, lớn tuổi rồi thì phải chú ý bảo dưỡng thân thể hơn, chăm chỉ tập luyện!”
Giang Trọng Lâm dù sao cũng đã sống ở đây nhiều năm, đương nhiên có quen biết vài người hàng xóm. Sáng nào anh cũng chạy bộ mua thức ăn cùng Du Dao, tốp người quen luống tuổi lúc qua chào hỏi sẽ khó tránh khỏi thắc mắc một câu: “Ông Giang/Thầy Giang à, cô bé xinh xắn này là ai thế? Con cháu nhà ông đấy hả?”
Mỗi khi Giang Trọng Lâm im lặng, Du Dao sẽ nở nụ cười với hàng xóm: “Tôi là vợ thầy Giang.”
Tiếp đó không thể không giải thích việc mình vượt thời gian đến bốn mươi năm sau dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“A! Lúc trước tôi từng thấy thời sự nói vừa có thêm một người xuyên không, vượt những bốn mươi năm, chỉ có một cái tên giả, hóa ra là cô!” Các ông cụ bà lão kinh ngạc cảm thán rồi tò mò vây quanh, cô gái thoạt nhìn có vẻ trẻ trung này lại là người cùng niên đại với bọn họ, sao không khiến người ta ngạc nhiên cho được.
May mà tiểu khu này trước kia là khu nhà dành riêng cho các giáo sư về hưu của Đại học Hải Thành, sau đó xây thêm vài tầng, sống ở đây đa số là phần tử trí thức, chẳng mấy người thích buôn chuyện, hơn nữa ai quen biết và có thể hòa hợp với Giang Trọng Lâm đều là những người tận tâm với công việc, có chút tiếng tăm trong lĩnh vực của riêng mình, không có sở thích khoa tay múa chân với chuyện của người khác, thế nên họ rất thân thiện với đôi “vợ trẻ chồng già” này.
Trong đó dẫn đầu là vợ chồng ông Nhiếp mà Du Dao từng gặp, cực kỳ nhiệt tình, cô không thể không cùng Giang Trọng Lâm ghé nhà họ ăn vài bữa cơm.
Cuộc sống sau khi hàng xóm láng giềng đã biết chuyện yên bình hơn Du Dao tưởng, không ai đến vây xem cô, có điều mỗi sáng ra ngoài mua thức ăn, hoặc thi thoảng đi mua một số nhu yếu phẩm, hay lúc nhận bưu kiện, các cụ ông cụ bà quen mặt mà tình cờ gặp thì đều thích tán gẫu vài câu với cô.
Có người còn bùi ngùi kể chuyện trước kia, việc này nghe có vẻ rất lạ, vì đối với Du Dao, thế giới của bốn mươi năm trước chỉ cách cô hơn một tháng mà thôi, nhưng với những cụ già ở đây, tất cả đã trở thành “hồi ức năm xưa”. Vậy nên mỗi khi nhắc tới việc này, Du Dao luôn cảm thấy bối rối.
Trong tiểu khu có người trẻ tuổi, có cả học trò của Giang Trọng Lâm, song những lúc họ chào hỏi anh, trông thấy Du Dao đứng cạnh, ai cũng xấu hổ không dám hỏi cô là ai, chào xong là chạy mất. Vậy nên cho tới tận giờ, Du Dao vẫn chưa thể nổi danh trong giới học trò của anh.
Hơi tiếc nuối một tẹo.
Du Dao thuộc tuýp người không thể ở yên trong nhà, đừng bắt cô tĩnh tâm ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nghiên cứu học thuật giống như Giang Trọng Lâm, cho dù không có việc gì thì ngày nào cô cũng phải ra ngoài lượn lờ vài vòng hít thở không khí mới chịu nổi.
Trừ lúc chạy bộ và mua đồ ăn mỗi sáng, những khi chạng vạng khí trời tốt, cô vẫn ra ngoài dạo quanh, Giang Trọng Lâm cũng đi theo.
Hai người tản bộ dưới ánh đèn đường, tình cờ gặp vài ông cụ chơi cờ dưới tán cây ngô đồng, bọn họ cũng nhìn thấy hai người, nhiệt tình gọi Giang Trọng Lâm đến chơi ván tiếp theo.
“Lão Giang ới, nhanh nhanh lại đây giúp tôi với, địch thủ quá mạnh đánh tôi không còn manh giáp, ông mau tới làm nhụt nhuệ khí đối phương đi!”
“Ôi cái ông này, sao lần nào chơi thua cũng tìm viện binh thế!”
“Dùng sự trợ giúp có gì đáng xấu hổ đâu, lão Giang đến đây nhanh lên, ngồi chỗ tôi này!”
Giang Trọng Lâm quen biết tất cả bọn họ, anh ngồi xuống đánh cờ, Du Dao liền đứng cạnh xem, bà cụ cùng xem bên cạnh nhỏ giọng thì thầm với cô, “Lão Giang nhà cô đánh cờ giỏi lắm, đâu như lão già thối nhà tôi, đã chơi dở tệ lại còn không chịu nhận thua, những người khác đều sợ ông ấy.”
Cụ ông nhường chỗ cho Giang Trọng Lâm cười ha hả, “Không thể nói vậy được, bọn tôi chơi cờ là để tu thân dưỡng tính, thắng thua quan trọng gì đâu.”
Bà cụ khinh bỉ, “Không quan trọng mà ông vẫn đòi người ta giúp mình thắng một ván mới chịu hả?”
Du Dao từng học sơ sơ về cờ tướng trong hoạt động ngoại khóa hồi tiểu học, đến giờ chỉ biết mỗi một chiêu “hai pháo ăn tướng”. Nhưng gà mờ như cô cũng nhận ra Giang Trọng Lâm đánh cờ rất giỏi, vừa bắt đầu chưa bao lâu đã ăn mất mấy quân đại tướng của đối phương, tốp người vây xem thi thoảng hoặc vỗ tay than ôi, hoặc khen ngợi, hoặc tỏ lòng thương thay cho cụ ông kia.
Giang Trọng Lâm đánh cờ rất yên lặng, gần như không nói câu nào, ông lão đối diện lại có vẻ là một người lắm lời, bị ăn một quân là vỗ đùi một cái, nói biết thế đã chẳng đánh nước cờ trước, vân vân và mây mây.
Du Dao rời mắt từ ván cờ thế trận nghiêng về một bên sang Giang Trọng Lâm, anh suy tư nhìn bàn cờ, mỗi khi vươn tay di chuyển quân cờ đều rất điềm tĩnh. Kết hôn được một năm, trước đây Du Dao cũng chẳng biết anh biết chơi cờ, không rõ khi ấy anh đã biết hay sau này mới học. Dù sao một hai năm vẫn quá ngắn ngủi, chưa đủ để cô hiểu trọn vẹn một người.
Trong lúc Du Dao thất thần thì thắng bại đã rõ, ván cờ không kéo dài quá lâu.
Có người đứng xem ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay thầy Giang hạ cờ nhanh thế?”
Cụ ông thua cuộc nghe vậy, tuy đôi mắt ánh lên nét vui vẻ nhưng lại cố ý mếu máo: “Đúng vậy, bình thường lão Giang còn nhường tôi đôi nước, một ván đánh từ từ cũng cỡ một tiếng, hôm nay lão lại chẳng nể nang gì cả.”
Bà cụ đứng cạnh Du Dao bật cười: “Thầy Giang sợ người nhà đang đứng chờ thấy buồn tẻ ấy mà.”
Du Dao bị ghẹo chẳng hề thấy thẹn thùng: “Thật ra tôi xem cũng không hiểu, lần sau anh chị muốn chơi cờ với lão Giang thì cứ lên nhà mà ới, tôi sẽ không làm phiền mọi người đâu, mọi người muốn đánh bao lâu cũng được.”
“Được được được, lão Giang nghe thấy chưa, đồng chí Du cũng đã lên tiếng rồi, lần sau chúng tôi đến thẳng nhà ông chơi cờ nhé.”
Giang Trọng Lâm bất đắc dĩ liếc Du Dao bàng quan, nói với ông cụ vừa đáp lời: “Có bao giờ ông đến nhà tôi chơi cờ mà tôi đuổi ông chưa?”
Mọi người bông đùa đôi câu, rồi lại chuyển sang ván mới, còn Du Dao và Giang Trọng Lâm thì quay về nhà.
“Nào, mình cũng làm ván cờ đi.” Vừa về đến nhà, Du Dao bèn nói như thế.
Nếu cô đã muốn thì Giang Trọng Lâm cũng sẽ không làm cô mất hứng, lục tìm bàn cờ rồi dọn ra. Với công phu mèo cào của Du Dao, cô không thể trụ nổi ba phút trước Giang lão nam thần, nhưng thầy Giang sao có thể để vợ mình thảm bại trong ba phút, nên đành hao tâm tổn sức nhường nhịn, gắng gượng dùng tài đánh cờ cao siêu để kéo dài một ván cờ chẳng mấy gay cấn những mười phút.
Nhưng cho dù anh cố ý thả Du Dao cỡ nào, cô vẫn nhanh chóng bị đánh tan tác. Cô không để bụng, nhìn quân tướng đỏ nằm trơ trọi của mình, bỗng thò tay đẩy quân sĩ đen của Giang Trọng Lâm về phía trước, tiêu diệt quân tướng của anh.
Giang Trọng Lâm: “…”
Du Dao nghiêm trang giải thích: “Đừng thấy quân sĩ của anh là màu đen mà lầm, thật ra nó là nội ứng bên em nên mới diệt đại tướng phe anh đó!”
Thầy Giang chưa từng thấy hành vi chơi xấu nào như vậy, ngây ngẩn vì độ không biết xấu hổ của vợ.
“Em làm vậy là ăn gian.” Thầy nói thẳng nói thật.
Du Dao: “Vợ chồng với nhau sao gọi là ăn gian?” Cô ném quân cờ, “Thấy anh nhường em cực quá nên em thắng quang minh chính đại luôn, hai đàng đều vui mà.”
Thầy Giang: Chẳng quang minh chính đại chút nào hết.
“Em muốn chơi nữa không?”
Du Dao nói khoác chẳng biết ngượng: “Thôi chán lắm, dù sao anh cũng chẳng thắng được em.”
So về độ mặt dày, đúng là thầy Giang thua cô thật.
Mấy hôm sau, nhóm bạn cờ của thầy Giang ghé nhà rủ thầy chơi, sau khi thua liên tiếp ba ván thì cảm thán, không ai ở đây có thể đánh thắng thầy Giang.
Thầy Giang buông câu bông đùa hiếm hoi: “Lần trước Du Dao thắng tôi đấy.”
Nhóm bạn cờ khâm phục: “Thật ư? Không ngờ Du Dao cũng là một cao thủ đánh cờ!” Đoạn sôi nổi yêu cầu cô làm một ván.
Du Dao đang đeo thiết bị trải nghiệm cỡ nhỏ chơi
Hành tinh hoang vu nghe vậy bật cười: “Thật ra khoản chơi cờ thì tôi dốt đặc cán mai, nhưng ai bảo tôi là vợ thầy Giang chứ, anh ấy có giỏi mấy cũng chẳng dám thắng tôi.”
Tác giả: Thật ra toi thấy quyển này chẳng ngược tẹo nào, chỉ toàn ngọt thôi hà.