Người tới không tốt May 13, 2015 1 Comment

Trong nhà hàng trà, Thẩm Lệ Anh liếc Âu Duy Diệu một cái, vơ lấy di động của cô ta. Âu Duy Diệu bình tĩnh uống trà: “Vô dụng thôi.”

Thẩm Lệ Anh gọi thông số đầu tiên trong ghi chép cuộc gọi, đầu kia nhận máy liền nói: “Cô Âu?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Thả người.”

Đầu bên kia chần chừ: “Bà là ai?”

“Tôi là dì của cô Âu.” Thẩm Lệ Anh nhìn về phía Âu Duy Diệu, nói, “Bây giờ tôi kêu anh thả người.”

“Bà cũng không phải là cô Âu, dựa vào gì chúng tôi phải nghe lời bà!”

“Cô ấy cho anh bao nhiêu tiền, tôi cho anh gấp đôi.”

Âu Duy Diệu cúi đầu cười một tiếng: “Dì Thẩm, trong tài khoản của bà còn tiền sao? Đừng viết chi phiếu khống.”

Âu Duy Diệu lấy lại di động của mình, “Bà đã không còn tiền rồi, nên nói là, tiền của bà bây giờ căn bản đều trong tay một người đàn ông tên Lưu Khôn. Tôi tính một chút, bà đến tập đoàn Âu Hải bốn năm, ban đầu chức vụ thấp, tiền lương đương nhiên thấp. Sau đó bám vào bố tôi, ông hỗ trợ bà, tiền lương của bà cũng tăng lên theo đó. Nhưng tiền có thể để dành, nhiều nhất cũng chỉ bảy, tám trăm ngàn, trong đây là tôi đã tính phần ngon bà nhân tiện kiếm được nhờ lợi dụng chức vụ. Mà bây giờ bà còn dư lại bao nhiêu?”

Thẩm Lệ Anh nói: “Phiền cháu còn tính sổ sách thay dì, cháu có biết cháu đang làm chuyện gì không?”

Âu Duy Diệu cụp mắt: “Khoảng ba năm trước, lúc tôi ở nước ngoài, bố tôi gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có thể chấp nhận chuyện ông tái hôn không. Tuy tôi không muốn, nhưng ngoài miệng nói bằng lòng. Kì nghỉ năm đó tôi đặc biệt chạy về nước, gặp được bà, bà rất tốt, dịu dàng rộng rãi, cũng không dối trá. Thân thể bố tôi không tốt, quanh năm tôi không ở bên cạnh ông, có người chăm sóc ông cũng là chuyện tốt, cho nên trong đáy lòng tôi đã chấp nhận.”

Thẩm Lệ Anh không nói gì, Âu Duy Diệu tiếp tục: “Nhưng hai người cứ kéo dài, lại phát triển chậm như thế, rõ ràng những dịp quan trọng bố đều dẫn bà tham dự, rõ ràng ông rất tôn trọng quan hệ giữa hai người, chưa từng vượt quá khuôn phép, tại sao bà vẫn luôn không gật đầu, bước thêm một bước nữa? Tôi mãi nghĩ không thông, thì ra nguyên nhân ở đây. Bố Phương Dĩ tên Phương Chí Chiêu?” Cô ta nhìn Thẩm Lệ Anh, cười thành tiếng, “Thực sự rất khó tưởng tượng, bà vì trả thù lại có thể phẫu thuật thẩm mỹ, không ai nhận ra bà, bà còn đối xử với con gái ruột của mình như thế trước mặt tôi!”

Thẩm Lệ Anh đứng lên: “Trà uống xong rồi, cũng nên đi thôi, cháu có đi không?”

Âu Duy Diệu nói: “Tôi không hề gấp, chỉ chờ xem kịch hay. Đúng rồi, chuyện này tôi chưa nói cho bố biết, tôi không muốn ông đau lòng. Tôi cho bà hai lựa chọn, bà chủ động rời khỏi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở thành phố Nam Giang, lựa chọn kia, tôi tự tiễn bà rời khỏi, có lẽ bà sẽ cần phẫu thuật thẩm mỹ lần nữa.”

Thẩm Lệ Anh cười một tiếng, đột nhiên bấm di động một cái, qua mấy giây, di động của Âu Duy Diệu reo. Cô ta nhìn Thẩm Lệ Anh một cái, mới mở video nhận được. Video quay có chất lượng cực kém, nhưng nghe tiếng rõ ràng, bắt đầu từ lúc cô ta nói “Bà vì báo thù lại có thể phẫu thuật thẩm mỹ” cho đến cuối cùng cô ta uy hiếp Thẩm Lệ Anh.

Thẩm Lệ Anh cười nói: “Nhìn lại ghi chép tin nhắn của cô đi.”

Âu Duy Diệu nhìn bà một cái, mở tin nhắn ra, chỉ thấy một ghi chép tin nhắn mới nhất, lại là tin nhắn báo cảnh sát gửi cho 12110. Thẩm Lệ Anh nói: “Tôi lấy di động của cô, trước hết không phải tìm số, mà là gửi tin nhắn. Cô suy nghĩ kĩ ăn nói với cảnh sát thế nào đi. Diệu Diệu, rốt cuộc cô quá trẻ.”

Thẩm Lệ Anh bước nhanh ra ngoài, lập tức ngồi vào xe mình, chạy về hướng đường Bảo Hưng. Âu Duy Diệu lớn tiếng gọi bà hai lần, bà cũng không thèm để ý, ngược lại tăng tốc độ xe. Trong kính chiếu hậu, chiếc xe của Âu Duy Diệu đuổi sát theo bà.

Bà đạp hết ga, xông qua đèn đỏ chạy thẳng tới điểm đích. Đoạn đường phía trước không biết đã xảy ra chuyện gì, một chiếc xe thể thao màu đen ngã lật bên một chiếc xe tải màu xanh, người vây xem chật kín xung quanh, cảnh sát giao thông phân luồng giao thông ở một bên, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng xe cấp cứu lái đi. Thẩm Lệ Anh lại đạp chân ga, ai ngờ đúng lúc này, xe của Âu Duy Diệu lại đổi đường vượt lên, song song gọi: “Dừng xe!”

Thẩm Lệ Anh mặc kệ, chiếc xe kia liền đâm tới, lướt qua thân xe bà, tiếng ma sát chói tai và tiếng va chạm mãnh liệt vang lên. Thẩm Lệ Anh kinh hãi.

Cảnh sát giao thông vốn đang xử lý ở hiện trường tai nạn bất chấp vụ án, lái xe tới chặn Âu Duy Diệu dừng lại, nhưng đáng tiếc Âu Duy Diệu bị cơn giận xông lên đầu, căn bản không chú ý. Âu Duy Diệu đụng bà một cái, quát lên: “Tôi kêu bà dừng xe!” Lại bẻ tay lái, đụng tới xe Thẩm Lệ Anh.

Lúc này cảnh sát giao thông ở phía sau kêu dừng lại, Thẩm Lệ Anh liếc kính chiếu hậu một cái, mắng thầm một tiếng, giảm tốc độ dừng lại một bên. Ngay lúc bà xoay tay lái, một sự va đập mãnh liệt lao tới từ bên cạnh.

Cảnh sát giao thông chỉ thấy chiếc xe bị đụng trực tiếp trượt nghiêng, một chiếc xe bán tải lái tới từ phía sau không kịp thắng, đụng thẳng nó, mà chiếc xe gây tai nạn vì quán tính, xông thẳng tới dải cách ly đối diện, lực xung kích quá lớn, xe bị dải chướng ngại vật làm ngã lật thân, ngay sau đó truyền tới tiếng vang lớn.

Số 338 đường Bảo Hưng, người đàn ông lùn cúp điện thoại, ra hiệu di động của Phương Dĩ, nói với đồng bọn: “Tắt cái đó đi.”

Đồng bọn nói: “Hai đứa bây đi ra ngoài xem thử, còn phải dẫn nó tới kho hàng.”

Phương Dĩ bị trói hai tay sau lưng, miệng bị dán băng, cô không giãy giụa, con ngươi luôn đảo lung tung. Bốn tên kia bắt cô xuống lầu, phía trước chính là cửa ra vào, mắt thấy hai tên trước đi phía trước mở đường, dưới cầu thang đột nhiên có một cái chân chìa ra, quét ngang một cái, trực tiếp đá ngã hai người. Hai mắt Phương Dĩ sáng lên, thừa dịp người kéo cô chưa lấy lại tinh thần, lập tức xoay người, giơ chân lên, nhắm chuẩn đá mạnh ngay chỗ yếu của hắn. Người kia lập tức biến sắc, khom người che chỗ yếu của mình.

Tên còn lại giơ hai tay lên, đứng tại chỗ. Tên Lửa trước mặt, xoay hai chân, kẹp cổ hai tên ngã dưới đất, trên tay giơ một cây súng, quát lên: “Cảnh sát đây, không được nhúc nhích!”

Phương Dĩ ngẩn người, Tên Lửa nháy mắt với cô: “Phương Dĩ, tới đây!”

Phương Dĩ lập tức chạy tới, Tên Lửa dùng bàn tay trống giúp cô xé băng dán trên miệng, “xoạt” một tiếng, Phương Dĩ kêu đau: “A ——”

Tên Lửa cả kinh, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi!” Bảo Phương Dĩ xoay người, lại cởi trói tay giúp cô.

Lúc tiếng còi xe cảnh sát gào thét tới, Phương Dĩ đang ngồi xổm dưới đất, đầu đầy mồ hôi lấy dây thừng trói một người đàn ông. Ba người khác, một người ngất xỉu, một người bị trói, một người bị Tên Lửa đạp dưới đất. Cảnh sát thấy súng trong tay anh, lập tức rút súng ra quát lên: “Không được nhúc nhích!”

Tên Lửa vội vàng thả chân đứng thẳng, giơ hai tay lên nói: “Người nhà, người nhà cả!”

Phương Dĩ nói liên tục: “Người nhà, người nhà cả!”

Cảnh sát chóng mặt: “Rốt cuộc là ai báo cảnh sát?”

Phương Dĩ và Tên Lửa ngồi trên xe cảnh sát, tuy vừa rồi biểu hiện anh dũng, nhưng bây giờ cô vẫn hơi chưa hoàn hồn. Tên Lửa bấm di động của mình, cười nói: “Vừa rồi ông chủ gọi điện thoại cho tôi, vì cứu cô nên không rảnh nhận, không biết chuyện gì nữa. Nếu anh ấy mắng tôi, cô gánh vác giúp tôi đó!”

Phương Dĩ liếc anh ta một cái, hỏi: “Anh là cảnh sát sao?”

Tên Lửa gọi số của Chu Tiêu, cợt nhả không trả lời ngay mặt, chỉ nói: “Nhanh nhanh, hôm nay là có thể kết thúc rồi.”

Ý của lời này hôm nay nghe hơi quen tai, Phương Dĩ nhìn về phía Tên Lửa. Tên Lửa vẫn chưa gọi được điện thoại của Chu Tiêu, nói: “Bên cạnh cô thực ra luôn có người bảo vệ, ông chủ bảo tôi trông coi cô.”

“Trông coi tôi?”

“Cô tưởng hôm cô tới dọn nhà, tôi tăng ca thật sao? Tôi luôn đi theo cô, quay về đây sớm hơn cô một bước!”

Phương Dĩ ngẩn người, Tên Lửa thở dài: “Tôi biết cô đang xích mích gì với ông chủ, nhưng chuyện xảy ra mấy tháng nay tôi thấy trong mắt, anh ấy là thật lòng tốt với cô. Cô muốn làm gì, anh ấy đều chỉ có thể gật đầu, muốn tôi luôn luôn bảo vệ cô. Phương Dĩ, lần trước là tôi lười biếng, không trông coi cô tốt, hại hai người… Lần này tôi cuối cùng đúng lúc rồi!”

Phương Dĩ nói: “Lần trước có quan hệ gì tới anh.”

Tên Lửa nhíu mày, cúp điện thoại: “Xảy ra chuyện gì vậy, mãi không có ai nhận?” Đang nói, đầu bên kia bỗng có người nhận, Tên Lửa vội vàng nói, “Ông chủ ——” Dừng một chút, anh ta im bặt, đợi nghe xong, anh ta không dám tin để di động xuống.

Phương Dĩ hỏi: “Sao vậy?”

Tên Lửa há miệng, nói: “Ông chủ xảy ra tai nạn xe, đang cấp cứu ở bệnh viện!”

Phương Dĩ hoảng hốt lo sợ chạy vội tới bệnh viện, khẩn trương tay run chân run. Cô níu y tá lại hỏi: “Chu Tiêu đâu?”

“Ai là Chu Tiêu? À, cô sang bên kia để người ta kiểm tra giúp cô thử.” Cửa lại có một chiếc xe cấp cứu dừng lại, nhân viên cấp cứu đẩy hai người vào, kêu: “Tai nạn xe!” Y tá không có thời gian giúp Phương Dĩ, vội vàng đi theo.

Phương Dĩ và Tên Lửa rốt cuộc tìm được phòng phẫu thuật. Phòng phẫu thuật sáng đèn, Đồng Lập Đông ngồi trên ghế bên tường. Đồng Lập Đông cầm một cái tablet trên tay, thấy Phương Dĩ, anh ta trả tablet lại cho nam sinh nhỏ bên cạnh. Phương Dĩ đi tới, đần độn hỏi: “Chu Tiêu ở bên trong?”

Đồng Lập Đông nói: “Đúng.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tai nạn xe.”

Phương Dĩ hỏi: “Lúc anh ấy được đưa tới…”

“Tình trạng vết thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, bây giờ đang cấp cứu.” Đồng Lập Đông nhíu mày, “Đừng sợ, ngồi xuống trước đi.”

Phương Dĩ lắc đầu, đi tới cửa phòng phẫu thuật, đứng chỗ đối diện bảng đèn, không chớp mắt nhìn cửa chằm chằm. Đồng Lập Đông đi tới, nói với cô: “Lát nữa tôi còn phải đi làm biên bản, lúc xảy ra tai nạn tôi vừa lúc cũng ở hiện trường.”

Phương Dĩ ngơ ngác hỏi: “Sao anh ở đó?”

“Tôi làm việc ở ngoài, đúng lúc thấy có xe đuổi theo xe Chu Tiêu, tôi liền đi theo, ai ngờ xảy ra chuyện, tôi chỉ có thể gọi 120. Xe đuổi theo xe Chu Tiêu chạy mất, không biết có thể bắt được không.”

Tên Lửa nhìn Đồng Lập Đông một cái, thấp giọng nói với Phương Dĩ: “Cô đừng lo lắng, ông chủ cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì!”

Phương Dĩ không biết tại sao có thể như vậy. Trước đó cô còn gọi điện thoại với Chu Tiêu, Chu Tiêu bảo cô đừng đi, đợi ở đó. Cô nói cô muốn đến sân bay, bốn người đàn ông kia tới, cô lớn tiếng gọi tên Chu Tiêu. Phương Dĩ từ từ nghĩ tới, lúc đó Chu Tiêu đang lái xe, cô có thể nghe ra tiếng bên ngoài, cô muốn nhắc Chu Tiêu lái xe đừng gọi điện thoại, nhưng cô chưa kịp nói, cô đã sớm nói với anh lái xe đừng gọi điện thoại, tại sao anh không nghe!

Phương Dĩ lau nước mắt, siết quả đấm, đứng thẳng, khăng khăng không chịu ngồi. Đồng lập Đông xuống lầu mua chút đồ ăn mang lên, Phương Dĩ không muốn gì cả.

Phẫu thuật tiến hành rất lâu, cô đứng đến mức chân không còn cảm giác, tâm trạng ngược lại bình tĩnh từng chút một. Bây giờ cô đã hoàn toàn quên, thời gian đã qua hai giờ rưỡi, còn nửa tiếng, chuyến bay sẽ cất cánh.

Tưởng Dư Phi cầm thẻ lên máy bay, vừa gọi di động của Phương Dĩ, vừa nhìn ngoài sân bay. Di động mãi không gọi được, thời gian lên máy bay cuối cùng lại đã đến gần. Anh cúi đầu, trí nhớ đột nhiên bị kéo lại hôm trời mưa ấy. Anh vội vã tan làm, về lấy canh người giúp việc nấu, lúc chạy đến lầu dưới khách sạn, lại đúng lúc thấy Chu Tiêu ôm Phương Dĩ lên lầu, hai người ướt sũng. Anh ngồi trong xe một tiếng, mới thấy Chu Tiêu đi xuống. Mưa lớn như vậy, Chu Tiêu từ từ đi vào trong mưa, đi tới bên cạnh xe anh, anh quay đầu, lại nhìn lầu trên một cái. Tưởng Dư Phi nhìn theo tầm mắt anh, căn phòng tầng mười sáu, không kéo rèm cửa, đèn sáng, Chu Tiêu đột nhiên lại chạy trở lại, một lát sau, Tưởng Dư Phi ngẩng đầu nhìn, rèm cửa kéo lại, còn Chu Tiêu cuối cùng xuống, ngồi vào trong xe mình.

Phương Dĩ muốn một mình tới dọn nhà, Phương Dĩ muốn đi lấy kệ hàng, đây chỉ là cái cớ của cô mà thôi. Chẳng qua cô chỉ muốn quay lại nơi đó, nhìn Chu Tiêu thêm một cái cũng được, trì hoãn thêm một thời gian cũng được, cho dù cô không hề thừa nhận.

Đã đến giờ lên máy bay, Tưởng Dư Phi cười một tiếng, bỗng thoải mái, xoay người, anh sẽ bước lên hành trình một mình.

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng tắt, Chu Tiêu được đẩy ra, đôi mắt nhắm chặt, hoàn toàn không có phản ứng.

Phương Dĩ níu xe đẩy, nhỏ giọng kêu: “Chu Tiêu? Chu Tiêu?”

Chu Tiêu vẫn nhắm mắt, bác sĩ nói: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, xương sườn gãy nhiều chỗ, phần đầu bị thương, tuy cấp cứu kịp thời, nhưng…”

Phương Dĩ nhắm mắt lại: “Đừng nói nhưng với tôi.”

Đồng Lập Đông vỗ vai cô: “Đừng như vậy, đưa Chu Tiêu về phòng bệnh trước đi.”

Chu Tiêu không tỉnh, luôn ngủ say, ngủ từ ban ngày đến đêm khuya, trên đầu trên người anh quấn rất nhiều vải gạc, động một cái cũng không thể động. Mắt Phương Dĩ đỏ, không ngừng xoa tay, che miệng mình, không thể tin được, hoàn toàn không thể tin được! Cô hi vọng có người nói cho cô biết đây chỉ là một trò đùa dai, một trò đùa, một trò nhỏ Chu Tiêu muốn đoạt cô về, mặc kệ là cái nào, cô biết cũng sẽ không giận, cô chỉ cần Chu Tiêu lập tức mở mắt vào giây tiếp theo. Nhưng người vết thương chồng chất nằm trên giường này, từ đầu đến cuối ngủ say không tỉnh.

Phương Dĩ nằm bên thành giường, nước mắt cũng sắp khóc khô. Cô không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắng sức cắn môi. Một lát sau cô kề vào mặt Chu Tiêu, kêu tên anh mấy tiếng. Chu Tiêu không có bất kì phản ứng gì, anh thực sự không hề cử động. Phương Dĩ luống cuống, sợ hãi, cô chưa từng có nỗi sợ hãi mãnh liệt như vậy. Cô đẩy Chu Tiêu: “Anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi!”

Anh không tỉnh lại, vậy cô nên làm gì đây? Phương Dĩ luống cuống tay chân, nước mắt rơi đầy mặt: “Chu Tiêu, anh đừng làm em sợ, anh tỉnh lại đi…”

Đồng Lập Đông vào phòng bệnh, nói: “Phương Dĩ, đừng khóc, đi ăn chút gì đi.”

Phương Dĩ lắc đầu, Đồng Lập Đông nói: “Lỡ như cô bị bệnh, không có ai chăm sóc Chu Tiêu.”

Phương Dĩ không nghe, Đồng Lập Đông đi rồi, Tên Lửa lại tới, mang theo chút đồ ăn cho Phương Dĩ. Phương Dĩ không muốn đụng vào thứ gì cả, cúi đầu, bắt đầu không nói một tiếng, ngồi thẳng tới khi trời sáng. Cô mê man, nhìn Chu Tiêu gọi tên anh, đến tận khi Tên Lửa cầm di động của Chu Tiêu, nói với cô: “Hôm qua lấy lại từ chỗ cảnh sát giao thông, buổi tối mẹ anh ấy có điện thoại cho anh ấy, tôi không nhận, lỡ như hôm nay gọi lại…”

Phương Dĩ cầm lấy di động, lau nước mắt, nói: “Anh ở đây, tôi ra ngoài rửa mặt rồi ăn chút gì đó.”

“Ờ, được!”

Phương Dĩ đến toilet rửa mặt, đi xuống lầu tìm thức ăn, đi tới đại sảnh bệnh viện, cô hoa mắt chóng mặt, có một người phụ nữ đỡ cô, hỏi: “Cô ơi, tôi dìu cô sang bên kia ngồi nhé?”

Phương Dĩ lắc đầu, bên cạnh chợt có hai y tá đi qua, nói: “Sao hôm qua nhiều tai nạn xe vậy, một người đàn ông có thể sẽ trở thành người thực vật, một người phụ nữ đã chết, người phụ nữ kia bị mảnh thủy tinh hủy gương mặt.”

“Thì thế, nghe nói còn xảy ra cùng một đoạn đường, thật khủng khiếp.”

Nước mắt Phương Dĩ lại chảy xuống, người phụ nữ dìu cô ân cần nói: “Cô ơi, cô không sao chứ?”

Phương Dĩ nói: “Tôi không sao, cảm ơn chị.”

Đồng Lập Đông vừa lúc vào bệnh viện, liếc mắt liền thấy Phương Dĩ, đi nhanh mấy bước hỏi: “Sao vậy?”

Phương Dĩ nói: “Không sao, hơi chóng mặt.”

Đồng Lập Đông cảm ơn người phụ nữ tốt bụng, dìu Phương Dĩ đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lấy hai hộp nhựa ra nói: “Một chén cháo tổ yến, một chén hoành thánh thịt tôm, cô xem thử cô thích ăn cái nào. Cả đêm qua cô chưa ngủ, bệnh viện để tôi trông, cô về ngủ một giấc đi.”

Phương Dĩ húp một hớp cháo, lắc đầu nói: “Không cần.”

“Cô như vậy sẽ ngã quỵ đó.”

Phương Dĩ nói: “Sẽ không.”

Đồng Lập Đông quay đầu nhìn về phía cô, bây giờ cô yếu ớt đẩy một cái là có thể ngã, nhưng giọng cô kiên định như thế.

Phương Dĩ húp cháo xong, lại lên lầu, hôm sau cứ trôi qua như vậy. Mẹ Chu Tiêu cũng không gọi điện tới, Chu Tiêu vẫn chưa tỉnh.

Ngày thứ ba, Chu Tiêu không có dấu hiệu tỉnh lại, buổi trưa di động của anh reo, Phương Dĩ nhìn số, nhấn nút trả lời, nói: “A lô, dì ạ?”

Mẹ Chu ngẩn người, ngay sau đó vui vẻ nói: “Là Tiểu Phương à? Ôi chào cháu, chào cháu, đã ăn cơm chưa?”

Phương Dĩ vẫn chưa ăn: “Cháu ăn rồi ạ.”

“Ồ, ăn rồi à. Ăn với Chu Tiêu sao?”

Chu Tiêu cũng chưa ăn, “Vâng ạ.”

Mẹ Chu cười nói: “Bên dì vẫn còn sáng sớm, phải đi tập thể dục với ông bà ngoại của Tiêu Tiêu. Hôm kia dì gọi cho nó nó không nhận, hôm qua cũng không gọi lại cho dì. Tiểu Phương, Tiêu Tiêu có bên cạnh cháu không?”

“À, anh ấy ra ngoài làm việc rồi ạ, di động rơi trong nhà.”

“À, ra là vậy. Vậy chờ nó về, cháu bảo nó gọi một cú điện thoại cho dì nhé.” Mẹ Chu lại dè dặt hỏi, “Tiểu Phương, gần đây cháu thế nào?”

“Cháu rất tốt ạ.”

“Ôi, tốt, nếu Chu Tiêu bắt nạt cháu thì cháu cứ nói cho dì biết!”

“Vâng, cháu cảm ơn dì ạ.”

Cúp điện thoại, Phương Dĩ dùng sức lau nước mắt giàn giụa, nhìn Chu Tiêu trên giường nói: “Mau tỉnh một chút đi.”

Ngày thứ tư, Chu Tiêu không tỉnh.

Ngày thứ năm, Chu Tiêu không tỉnh, mẹ Chu gọi điện thoại tới, Phương Dĩ nói Chu Tiêu uống say.

Ngày thứ sáu, Chu Tiêu không tỉnh, mẹ Chu gọi điện thoại tới, nhẹ giọng hỏi: “Có phải Chu Tiêu đã xảy ra chuyện gì không?”

Phương Dĩ không lên tiếng, mẹ Chu nói: “Tiểu Phương, Chu Tiêu từng kể với cháu chuyện của bố nó phải không?”

Phương Dĩ mở miệng: “Có kể qua một chút ạ.”

“Mười một năm trước, bố nó bị tai nạn xe, buổi tối đi trên đường, bị xe đụng chết.”

Phương Dĩ ngẩn người, cô hoàn toàn không biết bố Chu Tiêu chết vì tai nạn xe. Mẹ Chu nói tiếp: “Khi đó, chính là thời điểm quan trọng Chu Tiêu thi đại học, dì định giấu nó, nhưng chuyện chính là trùng hợp như vậy. Năm người chứng kiến vụ tai nạn đó vừa khéo là bạn cùng trường của Chu Tiêu, thấp hơn Chu Tiêu một lớp. Sau đó tin tức cũng đưa tin, không giấu được. Sau khi nó biết, nói với dì, giấu nó hoàn toàn không phải tốt cho nó, đối phương là người nó yêu, nếu nó biết chuyện quá trễ, nó sẽ hận. Tâm trạng đó, cháu có thể hiểu không?”

Phương Dĩ ngơ ngác nhìn Chu Tiêu nằm trên giường, há miệng, không phát ra tiếng. Mẹ Chu nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Phương, cháu nói cho dì biết, Chu Tiêu đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Dĩ nói: “Anh ấy xảy ra tai nạn xe ạ.”

Mẹ Chu trầm mặc chốc lát, xem như là bình tĩnh: “Bây giờ nó… thế nào rồi?”

“Anh ấy… không thể nói chuyện ạ.”

“Tổn thương cổ họng sao?”

“Dạ.”

Mẹ Chu nói: “Bây giờ dì đặt vé máy bay, hai ngày nữa dì sẽ tới.”

Trước khi cúp điện thoại, Phương Dĩ đột nhiên hỏi: “Dì ơi, bố của Chu Tiêu tên là gì ạ?” Năm người chứng kiến, mười một năm trước, thấp hơn Chu Tiêu một lớp, Triệu Bình, Thái Đào Kiệt, Denny, Vưu Tinh Tinh, An An.

Mẹ Chu khàn giọng: “À, bố nó tên Lý Kiến Hạo, nó… theo họ dì.”

Một ngày này, Phương Dĩ không tiếp tục canh ở bệnh viện. Cô quay về đường Bảo Hưng, công ty vẫn không mở cửa. Tên Lửa ở đây, nói: “Công ty luôn phải có người coi chừng.”

Phương Dĩ gật đầu, đi vào nhà Chu Tiêu. Cô lật tung một lần, cuối cùng không thu hoạch được gì cả. Tước khi rời khỏi cô đi vào sân xem, giúp Chu Tiêu che dụng cụ tập thể dục lại, dọn ghế mây vào trong nhà. Làm xong những chuyện này, cô lại đứng một lúc trong sân, từ từ đi tới chỗ chân tường, ngồi xổm xuống, gạt cỏ dại ra. Trong đống cỏ dại có ba điếu thuốc cháy khác nhau, chúng xếp có khoảng cách, đầu mẩu cắm trong đất, hẳn đã cắm hơn mấy ngày

Phương Dĩ không quay lại bệnh viện, cô đi dạo khắp nơi, đi lung tung không có mục đích rất lâu, lại ngồi xe buýt, dọc đường đi qua rạp chiếu phim, cửa hàng tổng hợp, tiệm cà phê, những chỗ này cô và Chu Tiêu đều đã tới.

Cô ngồi xe rất lâu, ngồi đến trạm cuối cùng, đã không nhận ra vùng lân cận. Tài xế nói: “Chuyển một xe nữa thì đến ngoại ô rất nhanh. Chỗ đó cuối tuần khá náo nhiệt, rất nhiều người sẽ đến câu cá.”

Phương Dĩ chuyển xe, không bao lâu quả nhiên tới chỗ cô đã từng câu cá với Chu Tiêu. Cảnh vật xung quanh vẫn đẹp và yên tĩnh như cũ, ông chủ Trần còn nhận ra cô, hỏi: “Cô gái là cháu à, sao ông chủ Chu không tới thế?”

Phương Dĩ mỉm cười, nói: “Cháu muốn câu cá ạ.”

Cô cầm cần câu đi tới hồ nước, bên bờ đã có ít người ngồi. Cô tìm một chỗ trống ngồi xuống, không bao lâu bị người khác vỗ vai, một người phụ nữ cười nói: “Trùng hợp thật, chúng ta đã gặp ở bệnh viện, hôm đó cô suýt ngất xỉu.”

“Là chị à, hôm đó thực sự cảm ơn chị.”

“Tôi đâu có làm gì, việc nên làm thôi. Cô tới câu cá sao? Tôi cũng thế, cùng câu nhé.”

“Được!”

Phương Dĩ câu cá đến tối mới về, đón một chiếc xe, đi thẳng tới bệnh viện, nằm trên sofa ngủ một đêm. Chu Tiêu vẫn chưa tỉnh, có người vào phòng bệnh, Phương Dĩ nhìn về phía người vừa đến, không nhịn được rơi nước mắt: “Chị… Luật sư Phương…”

Đại Phương ôm cô: “Sao lại xảy ra chuyện thế này, sao có thể thế này!”

Luật sư Phương vẻ mặt đau lòng: “Con về nghỉ cho bố, bên này để bố trông là được. Đại Phương, con dẫn nó về.”

Phương Dĩ cuối cùng ngủ yên ổn mấy tiếng, trong mơ trống rỗng, thức dậy tinh thần cô rất tốt, buổi tối đến bệnh viện trông như thường lệ. Hôm sau cô và luật sư Phương đến sân bay, liếc mắt là nhận ra mẹ Chu Tiêu, khí chất nho nhã dịu dàng, dáng người cao gầy.

Mẹ Chu kéo tay Phương Dĩ, nói với luật sư Phương: “Cảm ơn anh, luật sư Phương, xa thế còn chạy tới sân bay.”

“Nên làm thôi.”

Mẹ Chu lại quan sát Phương Dĩ, cười nói: “Cháu chính là Tiểu Phương à. Thật xinh đẹp, thật tốt, là một đứa bé ngoan!”

Phương Dĩ cười nói: “Dì ơi, đi thôi, bọn cháu đã gọi xe xong rồi.”

Mẹ Chu đến bệnh viện, thấy Chu Tiêu nằm trên giường bệnh, bệnh khác với Phương Dĩ nói. Tuy bà sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn ôm hi vọng rất lớn về đây, thấy Chu Tiêu nhắm chặt hai mắt, bà nhất thời không thể nào tiếp nhận được, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ngất mười mấy phút, bà dần tỉnh lại, mở mắt liền thấy Phương Dĩ. Phương Dĩ nói: “Chu Tiêu luôn nói thân thể dì không tốt. Cháu biết ý của dì, đau dài không bằng đau ngắn, nhưng cháu không dám nói hết cho dì biết. Tuổi ông bà đã cao, nếu ở nhà dì xảy ra chuyện, lỡ như có sơ suất gì, cháu sợ Chu Tiêu tỉnh lại sẽ trách cháu.”

Mẹ Chu ngấn nước mắt, vỗ tay cô nói: “Đứa bé ngoan, dì biết, dì biết!”

Mẹ Chu một ngày chưa ăn thứ gì, huyết áp hơi giảm, buổi tối Phương Dĩ đặc biệt mua thêm một phần đồ ngọt về. Mẹ Chu ăn mấy miếng, thực sự không có khẩu vị ăn tiếp. Bà nhìn Chu Tiêu trên giường bệnh, nói: “Trước đây nó chịu khổ rất nhiều, lúc nhỏ bị bạn bắt nạt, lớn lên tuy tốt, nhưng nó vẫn hơi tự ti, dì biết tất cả. Sau khi nó tốt nghiệp đại học không bao lâu liền mất tất cả, không chịu lấy một xu của dì, dì cũng biết, vì những thứ này là bố nó để lại cho dì, mà những thứ để lại cho dì, dì không có tư cách lấy, vì những thứ này nên thuộc về bà Lý.”

Phương Dĩ nghĩ, cô đã đoán được một số chuyện, ví dụ như Chu Tiêu theo họ mẹ, ví dụ như Chu Tiêu nói bố anh một năm chỉ về ở một, hai tháng.

Mẹ Chu nhìn Phương Dĩ, mỉm cười: “Dì sống không vẻ vang, cũng hại con của mình, bản thân trồng quả đắng bản thân nếm, dì tạo nghiệt, tại sao phải báo ứng lên người nó?”

Phương Dĩ nói: “Dì, không phải như vậy…”

Mẹ Chu lắc đầu: “Chỉ cần Chu Tiêu không sao, dì giảm thọ mười năm, hai mươi năm cũng không thành vấn đề. Cho dù ngày mai ông trời muốn lấy mạng của dì cũng không thành vấn đề, chỉ cần Chu Tiêu không sao!”

Phương Dĩ chưa từng thấy người mẹ sẵn lòng lấy mạng mình nối tiếp mạng con như mẹ Chu, cô ngẩn ra một lúc. Mẹ Chu vào phòng bệnh trông Chu Tiêu. Luật sư Phương dọn hộp thức ăn nhanh giúp cô, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Nếu con và Đại Phương có chuyện gì, bố cũng sẵn lòng lấy mạng đổi, có điều lời này có phải không may lắm không?”

Phương Dĩ rơi nước mắt: “Sao không may, nhưng hai ngày nay cháu khóc nhiều quá rồi, cháu sợ khóc hư mắt, sau này chú nói ít lời buồn nôn thế đi!”

Luật sư Phương không vui nói: “Con mãi mãi chỉ biết phá hoại bầu không khí!” Nói xong lau nước mắt cho cô, lại khẽ thở dài một hơi.

Ngày thứ mười lăm Chu Tiêu ngủ say, Phương Dĩ đã đem hành lý chuyển phát nhanh trả về lại chuyển phát nhanh tới, dọn về lầu hai lần nữa. Cô tìm Đồng Lập Đông đến giúp. Đồng Lập Đông chuyển từng món lên lầu giúp cô. Phương Dĩ rót một ly nước cho anh ta, dành thời gian thu dọn đồ. Đồng Lập Đông nói: “Gần đây bận việc, mấy ngày chưa tới bệnh viện rồi. Mẹ Chu Tiêu chăm sóc được không?”

“Được chứ, dì Chu đã mời một hộ lý.”

“Luật sư Phương và chị cô vẫn chưa về sao?”

“Ừ, luật sư Phương nhân tiện tới đây xử lý một số công việc.”

Đồng Lập Đông nhìn Phương Dĩ, hỏi: “Sau này cô… có dự tính gì không?”

Phương Dĩ vắt khăn, vừa lau bàn vừa nói: “Không biết. Bên cảnh sát có điều tra được chiếc xe đuổi theo Chu Tiêu không?”

“Tra được rồi, nhưng chỉ điều tra được người thôi, ngoài ra không có manh mối.”

“Họ không nói tại sao đuổi theo Chu Tiêu à?”

Đồng Lập Đông lắc đầu, Phương Dĩ nói: “Chu Tiêu đã nói với tôi, anh ấy là nội ứng, anh ấy đang giúp anh làm việc.”

Đồng Lập Đông rất bình tĩnh: “À, đúng thế.”

“Nhưng bây giờ biến thành thế này, không có ai quản sao?”

Đồng Lập Đông cụp mắt nói: “Cậu ấy không phải cảnh sát, không có cách nào cả.”

Phương Dĩ ủ rũ, Đồng Lập Đông rút lấy khăn trong tay cô, nói: “Nào, hôm nay có thời gian, nhân tiện lau phòng khách giúp cô!”

Sau khi Đồng Lập Đông rời khỏi nhà Phương Dĩ, đi thẳng tới một phòng trà, Tưởng Quốc Dân đã sớm chờ trong phòng bao, nói: “Tới rồi à?”

“Ngài Tưởng.”

Tưởng Quốc Dân uống một hớp trà: “Anh em tốt của cậu lại muốn lấy đi đồ quan trọng như vậy, nói cậu ta không phải là cảnh sát, tôi đều không tin.”

Đồng Lập Đông rót cho mình một ly trà, nói: “Hơn mười ngày nay, không có bất kì người lạ nào tới bệnh viện, không có ai từng tiếp xúc với người bên cạnh cậu ta.”

“Ý của cậu là, cậu ta không phải cảnh sát? Vậy cậu ta muốn cái thẻ nhớ đó làm gì?”

Đồng Lập Đông nói: “Có rất nhiều khả năng, có lẽ có người muốn mua, có lẽ cậu ta muốn lấy lòng ai đó, có lẽ cậu ta muốn dùng để uy hiếp ông. Trừ khi cậu ta tỉnh lại chính miệng nói cho chúng ta biết, nếu không chúng ta mãi mãi không có cách nào biết.”

Tưởng Quốc Dân cười một tiếng, nói: “May mà tôi đã sớm sắp đặt người của mình ở golf Thịnh Đình, mới có thể sớm bảo cậu làm việc, đuổi Chu Tiêu đến lật xe. Bây giờ, Uông Lâm không có bất kì uy hiếp gì, cái tên cáo già Âu Hải Bình này, bệnh gout khiến ông ta què một chân, con gái bị hủy hoại gương mặt đưa vào bệnh viện tư. Ôi, tôi xem ông ta còn có thể nở mày nở mặt tới khi nào!”

Đồng Lập Đông cười nói: “Tiếp theo là thời gian nở mày nở mặt của ngài Tưởng.”

Tưởng Quốc Dân chợt hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn chưa hỏi chuyện Thẩm Lệ Anh, cậu thực sự không biết bà ta chính là Thẩm Lệ Hoa sao? Bỏ đi, biết hay không đã không còn vấn đề, bây giờ không có ai có thể tạo thành uy hiếp với tôi nữa. Tấm thẻ nhớ đó nằm trong tay tôi, Âu Hải Bình trái lại nghĩ tốt, nếu tài liệu trong thẻ nhớ đó bị vạch trần, chúng ta chỉ có thể ôm nhau chết cùng. Ôi, muốn chết thì ông ta chết, tôi không tháp tùng! Về phần Phương Dĩ kia, nếu lần trước đẩy cô ta xuống biển không thành ——”

Đồng Lập Đông để ly trà xuống, ngước mắt nhìn về phía Tưởng Quốc Dân. Tưởng Quốc Dân nói: “—— vậy thì bỏ đi. Cho dù cái gì nó cũng biết thì cũng không làm được bất cứ việc gì.”

Đồng Lập Đông liền thở phào.

Đồng Lập Đông rời khỏi phòng trà, chạy thẳng về nhà. Lúc chờ đèn đỏ, anh ta lục ngăn kéo xe, vốn định tìm một tấm danh thiếp, ai ngờ lại chạm phải một cái hộp. Anh ta lấy ra, cái hộp màu đỏ thẫm, là một hộp quà, để hơn nửa năm trong ngăn kéo xe anh ta. Anh ta nghĩ một chút, quay đầu xe, lái về hướng đường Bảo Hưng. Phương Dĩ mở cửa cho anh ta, đeo tạp dề, tay cầm xẻng nấu ăn, trợn mắt nói: “Sao anh lại tới nữa?”

Đây là giọng điệu gì, tràn đầy ghét bỏ, lợi dụng xong liền bỏ rơi ngược lại cũng phù hợp tính cách Phương Dĩ. Đồng Lập Đông cười nói: “Tiện đường tới xem cô còn cần giúp gì không. Đích thân xuống bếp à?”

“Nấu canh, lát nữa mang tới cho Chu Tiêu.”

“Cô còn biết nấu canh?”

“Học từ Chu Tiêu.”

Đồng Lập Đông múc một muỗng canh, nếm một miếng, Phương Dĩ mong chờ: “Thế nào?”

Đồng Lập Đông gật đầu: “Vẫn chưa bỏ muối?”

Phương Dĩ vỗ trán một cái, lập tức thêm hai muỗng muối. Đồng Lập Đông nhìn cô bận rộn quanh bếp, đột nhiên mở miệng: “Nếu Chu Tiêu không tỉnh lại thì thế nào?”

Động tác của Phương Dĩ hơi dừng lại, nói: “Sẽ không.”

Đồng Lập Đông chống lên bàn bếp, nâng con ngươi, nhấp môi một cái, quay đầu nhìn về phía Phương Dĩ, nói: “Hơn hai tuần, một tia hi vọng cũng không có, cậu ấy không tỉnh lại, đừng lừa mình dối người nữa.”

Phương Dĩ ném muỗng canh, nói: “Tại sao anh phải nói như vậy?”

Đồng Lập Đông nói: “Để cho cô thấy rõ thực tế, cô mới hai mươi ba tuổi, đừng làm lỡ chính mình.”

Phương Dĩ không dám tin: “Chu Tiêu là anh em của anh!”

“Cho nên tôi mới phải khuyên cô, bằng không cậu ấy thấy cũng không đành lòng.”

Phương Dĩ cúi đầu, lại cầm muỗng canh lên, Đồng Lập Đông nhếch môi.

Lúc Đại Phương biết Phương Dĩ qua lại với Đồng Lập Đông đã là mười ngày sau. Chu Tiêu hôn mê hai mươi lăm ngày, không có bất kì dấu hiệu tỉnh lại nào. Thời gian Phương Dĩ đến ngày càng ít, ngược lại cô ấy hẹn Phương Dĩ ăn cơm ở nhà hàng, mỗi lần đều là Đồng Lập Đông lái xe đưa cô tới.

Đại Phương hỏi Phương Dĩ: “Em với Đồng Lập Đông đó là quan hệ thế nào vậy?”

“Chị đừng nghĩ vớ vẩn, trừ bạn bè ra thì không có quan hệ gì cả!”

“Chị cũng có thể nhìn ra hai người không chỉ là quan hệ bạn bè đơn giản như vậy.”

“Đó là chị không trong sáng!”

Đại Phương nhíu mày: “Em đừng cợt nhả với chị. Chẳng lẽ em bỏ Chu Tiêu nhanh như vậy?”

Phương Dĩ nói nghiêm túc: “Không thể nào!”

Ban ngày Phương Dĩ giảm bớt thời gian tới bệnh viện, buổi tối cô sẽ đi thay người, để mẹ Chu và hộ lý về nghỉ. Cô đã tìm kiếm rất nhiều cách đánh thức người thực vật, đã thử từng cái một, đọc diễn cảm, hát, kể chuyện giữa họ, thậm chí cô còn mang một chai giấm tới, mỗi ngày nhỏ một giọt lên lưỡi Chu Tiêu, hi vọng kích thích vị giác của anh có thể khiến anh tỉnh lại.

Lúc trời sáng, hộ lý tới thay cô về, Phương Dĩ xuống lầu, Đồng Lập Đông đã mua bữa sáng chờ ở đó. Cô không có khẩu vị gì, nhưng vẫn ép mình ăn, ăn vài miếng hỏi Đồng Lập Đông: “Nhà anh có mạng không?”

Đồng Lập Đông nói: “Đương nhiên là có.”

“Lần trước lúc tôi dọn đi đã cắt mạng, tiền mạng nhà Chu Tiêu cũng đến kì hạn, tôi có thể nhờ mạng nhà anh mấy ngày không?” Lại gãi đầu, “Tình hình kinh tế của tôi căng, tạm thời không gắn nổi băng thông rộng.”

Đồng Lập Đông cười, nhịn xuống kích động muốn vò đầu cô, nói: “Cực kì hoan nghênh!”

Phương Dĩ trải qua cuộc sống nhờ mạng quang minh chính đại, mỗi ngày ôm laptop của cô chạy tới nhà Đồng Lập Đông. Đồng Lập Đông ở tiểu khu cũ, nhà chỉ có sáu tầng, anh ta ở tầng năm, đẩy cửa sổ ra, trên tường đều là dây thường xuân xanh biếc. Đã đến giữa hè, cô đã tới thành phố Nam Giang một năm, một năm này nhiều vẻ nhiều màu, còn đặc sắc hơn hai mươi năm trước của cô.

Đồng Lập Đông cắt một dĩa trái cây nhìn cô, lại hỏi: “Cơm tối muốn ăn gì?”

Phương Dĩ suy nghĩ một chút, còn chưa nghĩ ra, Đồng Lập Đông đột nhiên nhận được điện thoại, trong Cục có việc, gọi anh ta về gấp. Phương Dĩ nhét năm, sáu miếng kiwi vào miệng mình, giọng không rõ nói: “Vậy tôi cũng đi đây.”

Laptop của cô còn mở, đang tải phim, Đồng Lập Đông cười ngăn cô lại: “Được rồi, nhà tôi không có thứ gì đáng giá. Cô ở đây đi, trông nhà giúp tôi!”

Phương Dĩ nói: “Đủ anh em!”

Đồng Lập Đông cười một tiếng, đi khỏi.

Hôm sau, Phương Dĩ mang theo giấm siêu chua mới khai quật tới bệnh viện, dùng ống nhỏ giọt hút một giọt giấm, nói: “Em đã tìm khắp các ngóc ngách nhà anh ta, hoàn toàn không tìm được thẻ nhớ gì cả. Ngẫm lại cũng phải, thực sự có món đồ quan trọng như vậy, làm sao anh ta yên tâm để em ở một mình ở đó, anh nói thẻ nhớ có thể ở đâu?”

Hơn mười ngày trước, ở hồ cá vùng ngoại ô, Phương Dĩ vô tình gặp được người phụ nữ ở bệnh viện kia, Lâm Vũ. Lâm Vũ câu cá, nói với cô: “Khoảng hai năm trước, chúng tôi phát hiện Đồng Lập Đông là cảnh sát biến chất.”

Phương Dĩ giật mình, không khỏi quay đầu nhìn hai bên, động tác buồn cười, Lâm Vũ không nhịn cười được, “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, Phương Dĩ.”

Phương Dĩ lấy lại tinh thần: “Cô là…”

Lâm Vũ không trả lời, tự nói tiếp: “Chúng tôi luôn điều tra Tưởng Quốc Dân, dựa vào Tưởng Quốc Dân, điều tra được Đồng Lập Đông là cảnh sát biến chất, còn Đồng Lập Đông đó, vô tình hay cố ý qua lại với Chu Tiêu. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ Chu Tiêu, thế là sắp xếp một nội ứng trong công ty Chu Tiêu, không ngờ bị Chu Tiêu đoán được. Qua mấy lần nói chuyện thẳng thắn, chúng tôi biết một số chuyện trong gia đình Chu Tiêu, bố anh ấy, và người chúng tôi muốn điều tra, có quan hệ rất quan trọng.”

Phương Dĩ nghiêm túc nghe, không nói xen vào. Lâm Vũ nói tiếp: “Đồng Lập Đông tiếp cận Chu Tiêu, rõ ràng đang tìm kiếm ‘nhân tài’ cho Tưởng Quốc Dân. Chu Tiêu đồng ý giúp, thế là anh ấy dùng thời gian hơn nửa năm, sau khi qua hai lần thử thách của Tưởng Quốc Dân mới có thể thông qua Đồng Lập Đông, chính thức gặp mặt Tưởng Quốc Dân. Mà cùng với sự xâm nhập điều tra, chúng tôi phát hiện chuyện vốn không đơn giản như tưởng tượng, Âu Hải Bình mới là cửa trên của ông ta, hoặc nói, đã từng là cửa trên. Tưởng Quốc Dân đầy dã tâm, ông ta muốn làm lớn. Trong thời gian này, cô là một biến số.” Lâm Vũ quay đầu nhìn về phía Phương Dĩ, nói: “Chắc chắn cô đã biết, bố của cô là hung thủ thực sự lái xe đụng chết bố Chu Tiêu, mà chuyện này, Chu Tiêu đã biết vào mấy tháng trước.”

Phương Dĩ nói: “Cô là nói, Đồng Lập Đông là cảnh sát biến chất, chuyện Chu Tiêu nói với tôi trước đây thực ra là gạt tôi, nhưng cũng không phải gạt hết, anh ấy đang giúp các cô làm việc?”

Lâm Vũ gật đầu: “Lúc đó anh ấy không có cách nào không gạt cô, vì Đồng Lập Đông đã biết cô phát hiện chuyện Chu Tiêu rửa tiền đen, nếu Chu Tiêu không ổn định cô trước, cô sẽ có nguy hiểm tính mạng. Anh ấy cũng không thể nói cho biết sự thật vào lúc đó, vì việc này chẳng những vi phạm quy định, đồng thời sẽ mang đến nguy hiểm cho cô như thường. Cô đừng trách anh ấy, có một số việc anh ấy thân bất do kỷ, bất kể là tiếp xúc với Âu Duy Diệu, hay tiếp xúc với Âu Hải Bình, những việc này anh ấy đều thân bất do kỷ.”

*Thân bất do kỷ: chỉ những việc ngoài ý muốn của bản thân, không cách nào làm khác được.

Phương Dĩ hỏi: “Tại sao cô muốn nói cho tôi biết những việc này?”

“Lúc Chu Tiêu xảy ra chuyện, Đồng Lập Đông ở hiện trường, anh ta đã cứu Chu Tiêu, cũng là anh ta tiếp xúc với Chu Tiêu trước tiên, anh ta có cơ hội lấy được thẻ nhớ đó. Phương Dĩ, có lẽ tôi tới tìm cô giúp không thích hợp lắm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chuyện đã làm tới bước cuối cùng, ai ngờ giữa chừng nhảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Trong thẻ nhớ đó có chứng cứ phạm tội then chốt nhất, Chu Tiêu vất vả lắm mới có thể lấy được. Chúng tôi không có ai muốn thấy những việc này thất bại trong nháy mắt. Trừ Chu Tiêu, chỉ có cô quen Đồng Lập Đông nhất, cô có đồng ý giúp đỡ không?”

Phương Dĩ nhìn về phía cô ấy: “Cô vẫn chưa trả lời tôi, cô là ai.”

Lâm Vũ đưa tay ra, bắt tay cô, nói: “Chào cô, tôi là Lâm Vũ của Cục điều tra tội phạm kinh tế Sở công an tỉnh.”

Phương Dĩ kết thúc hồi tưởng, giơ ống nhỏ giọt lên, đẩy miệng Chu Tiêu ra, nói: “Anh nói thẻ nhớ có thể ở đâu chứ?” Giấm siêu chua nhỏ xuống, Phương Dĩ khoa trương run một cái, “Ôi, anh có muốn tỉnh lại nhanh một chút tới đánh em không?”

Từ đầu đến cuối Chu Tiêu không có phản ứng, Phương Dĩ chán nản. Cô ở hai tiếng mới về, lúc đi ra khỏi phòng bệnh, trên ghế đối diện có hai đứa bé cầm tablet chơi game, anh tranh em cướp vô cùng ngây thơ. Phương Dĩ mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô chợt dừng bước.

Đồng Lập Đông muốn hẹn Phương Dĩ đi ăn, địa điểm là nhà hàng Tây. Phương Dĩ đồng ý, Đồng Lập Đông hỏi: “Tôi đi đón cô nhé?”

Phương Dĩ nói: “Không cần đâu, anh tới trước đi, tôi sẽ tới đúng giờ.”

Cúp điện thoại, cô chạy thẳng tới nhà Đồng Lập Đông, móc ra chìa khóa lén làm mấy hôm trước vào cửa, mở máy tính của Đồng Lập Đông, hộp thư trên mạng quả nhiên tự đăng nhập, tim cô đập thình thịch.

Đồng Lập Đông ngồi ở nhà hàng Tây, gần đến giờ, anh ta lấy hộp quà màu đỏ ra xem, khóe miệng không kìm được nhếch lên nụ cười, đang định gọi điện thoại hỏi Phương Dĩ đến đâu rồi, bên cạnh có một người đàn ông nghe một cú điện thoại, sau khi nghe xong, đột nhiên đứng lên, ngay sau đó lại có ba người đứng lên, cùng đi đến trước mặt anh ta, nói: “Đồng Lập Đông, chúng tôi là cảnh sát, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”

Hộp quà màu đỏ rơi xuống đất, một đôi găng tay trắng rơi ra ngoài. Mùa đông năm ngoái, lần Phương Dĩ và anh ta ngã xuống sườn núi tay bị thương, Đồng Lập Đông đã mua một đôi găng tay, vẫn luôn cất giữ.

Một tháng sau.

Phương Dĩ đi qua trăm núi ngàn sông, đào ra một chai giấm siêu siêu chua. Cô cầm ống nhỏ giọt nói: “Đồng Lập Đông bị phê chuẩn bắt giữ rồi. Em không đoán sai, hôm đó anh ta lấy được thẻ nhớ, trước tiên ở bệnh viện mượn tablet của người khác chuyển một phần tài liệu vào hộp thư của mình. Âu Hải Bình, Tưởng Quốc Dân, Uông Lâm đều xong đời rồi, họ đã chính thức tiếp nhận điều tra. Âu Duy Diệu bị hủy gương mặt, còn dính líu tới việc xúi giục bắt cóc, cô ta vẫn ở bệnh viện, cảnh sát cũng đang điều tra cô ta. Thẩm Lệ Anh… chết rồi. Bà ấy thực sự đã có mộ, bố thu xếp chuyện hậu sự cho bà ấy, khi đó em vẫn không biết gì cả, họ luôn giấu em. Khắc trên bia mộ là ba chữ “Thẩm Lệ Anh”, không phải Thẩm Chiêu Hoa, bà ấy đã không phải là Thẩm Chiêu nữa, anh nói đúng. Còn nữa, em gọi luật sư Phương là bố rồi, ông rất buồn nôn, em gọi ông là bố, ông lại có thể khóc ngay trước mặt em!”

Trong ống nhỏ giọt có một giọt giấm, Phương Dĩ nạy miệng Chu Tiêu ra, cười hì hì nói: “Chịu đựng nha, chai này chua đến đáng xấu hổ.” Giấm nhỏ xuống, cô khoa trương run một cái như cũ, “Có bản lĩnh thì anh tới đánh em đi, chua chết anh!”

Cô bỏ ống nhỏ giọt lại, đậy chặt chai giấm, đột nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai: “Em… tới đây, không… đánh… em, anh… chết rồi… một lần…”

“Ào ào”, chai giấm đổ nhào, Phương Dĩ kinh hoàng quay đầu lại!