Tối hôm đó Lục Đông Thâm không về nhà, hơn mười giờ đêm anh gọi cho Tưởng Ly thông báo, nói rằng công việc hiện tại còn quá nhiều, có thể anh sẽ về rất muộn thậm chí là không về, bảo cô cứ ngủ trước đừng đợi anh.

Tưởng Ly dĩ nhiên rất xót, cũng biết vào thời khắc quan trọng này cần thấu hiểu và ủng hộ anh, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: “Thị trường cổ phiếu tạm thời coi như đã ổn định, anh cũng phải quan tâm tới sức khỏe đấy.”

Ở đầu kia điện thoại, Lục Đông Thâm “ừm” một tiếng, rồi lại im lặng rất lâu, nói với cô: Đang xảy ra vài chuyện khác cần phải giải quyết.

Lúc đó Tưởng Ly giật mình, trong đầu lóe lên một suy nghĩ là Lục Môn đã xảy ra chuyện. Nhưng Lục Đông Thâm trả lời cô là không phải, bảo cô đừng suy nghĩ lung tung.

Sau khi ngắt máy rồi, Tưởng Ly có chút bất an. Tâm trạng bất an này không thể miêu tả được, có lẽ chính là câu “xảy ra chuyện” mà Lục Đông Thâm nói. Cô ngồi khoanh chân trên sofa, gáy lạnh toát từng cơn, giơ tay lên sờ cảm thấy da gà nổi lên rần rần.

Quay đầu nhìn ra ngoài, sau lưng là một phòng khách rộng lớn chìm trong bóng tối, không có gì khác thường. Không liên quan đến việc trong nhà có người hay không, cô biết rõ cơn lạnh lẽo này dâng lên từ đáy lòng.

Đêm nay cô ngủ không yên giấc lắm, mơ rất nhiều giấc mơ, thậm chí còn mơ thấy Lục Bắc Thần, nhưng cũng có thể là Lục Đông Thâm, tóm lại chính là một gương mặt, ẩn nấp trong bóng tối, lại giống như bước ra từ bóng tối, khuôn mặt đó đầy máu.

Khi cô mơ mơ hồ hồ phát hiện bên cạnh có người, ngoài cửa sổ cũng đã tờ mờ sáng. Tưởng Ly mơ màng mở mắt ra nhìn, là Lục Đông Thâm đã quay về. Tắm rửa xong, anh có vẻ rất sảng khoái, nhưng nét mặt vẫn có phần mỏi mệt.

Giống như sự kết thúc của rất nhiều giấc mơ lộn xộn, anh ở bên là cô sẽ có cảm giác an toàn. Cô vươn tay ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh. Lục Đông Thâm cứ nghĩ mình đánh thức cô, bèn đưa một cánh tay ra cho cô gối, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”

Tưởng Ly ngủ một mạch tới khi mặt trời lên cao, không mơ mộng gì nữa. Khi tỉnh dậy thấy bên cạnh không còn ai, cô nghĩ là Lục Đông Thâm đã đi. Không ngờ quản gia lại thông báo, anh Lục đã dậy từ sớm rồi, ở mãi trong phòng sách chưa ra ngoài.

Cuối cùng quản gia còn bổ sung thêm một câu: Anh Lục cũng chưa ăn uống gì.

Đối với lòng trung thành tỉ mỉ của quản gia, Tưởng Ly cực kỳ hài lòng, nhưng cô đồng thời cũng thấy lo lắng. Anh dậy từ rất sớm, có nghĩa là anh chưa ngủ được bao nhiêu, lại không ăn uống gì, xem ra việc khiến anh nói “xảy ra chuyện” cũng không phải việc nhỏ.

Làm đơn giản một vài món điểm tâm dễ ăn, kết hợp với tách trà lọc gan, lần lượt xếp tất cả lên khay, rồi quản gia đứng cạnh chân thành nói: “Anh Lục kết hôn rồi, ngôi nhà này mới càng giống một mái ấm gia đình.”

Cửa phòng không đóng kín, chỉ khép hờ.

Chưa đi tới cửa Tưởng Ly đã ngửi thấy mùi thuốc lá, không phải mùi thuốc lá truyền thống, mà là loại thuốc lá do cô làm riêng, cho dù là vậy anh cũng hút hơi nhiều. Lúc gõ cửa đi vào, cô tinh mắt nhìn thấy Lục Đông Thâm ấn tay lên ngực thở dốc, cơ thể có vẻ hơi loạng choạng, cô sửng sốt.

Nghe thấy tiếng động, Lục Đông Thâm giấu nhẹm đi những biểu cảm khó chịu, giả vờ không sao. Nhưng Tưởng Ly nhìn rất tỉ mỉ, trên thái dương của anh đổ mồ hôi.

Đặt chiếc khay lên mặt bàn, Tưởng Ly cầm khăn giấy tiến lên, giúp anh lau mồ hôi: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, anh cảm thấy có bất kỳ chỗ nào khó chịu trong người cũng phải nói với em.”

Lục Đông Thâm tựa lưng vào góc bàn, kéo tay cô xuống, tiện thể kéo cô vào lòng, khẽ nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu, gần đây nhiều việc nên hơi bí bách thôi.”

Anh mặc bộ đồ ngủ, không phải kiểu áo sơ mi lạnh lùng cứng ngắc thường ngày. Bộ đồ ngủ màu trắng xám, pha màu rất cao cấp, bớt một phần sẽ ngả về xám, thêm một phần sẽ ngả về trắng. Bộ đồ này được cô đích thân lựa chọn, lúc đó vừa nhìn thấy bộ đồ ngủ màu này cô đã không đi rời bước được nữa. Quả nhiên, Lục Đông Thâm mặc lên người rất đẹp, có cái lạnh của màu xám, lại có cái ấm áp của màu trắng, không xa không gần nhưng đa phần vẫn là ấm áp.

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, cửa sổ phòng làm việc mở hé, phóng mắt nhìn ra ngoài chính là một vườn hoa rộng không nhìn thấy điểm tận cùng. Trên người anh có mùi của nắng và mùi hoa quả được cơn gió nhẹ đưa đẩy. Tưởng Ly áp sát vào anh, lẩm bẩm: “Mạnh miệng.”

Lục Đông Thâm cười khẽ, xoa đầu cô: “Cứ vài ba hôm em lại ép anh tới chỗ bác sỹ báo danh, sức khỏe của anh thế nào em còn không rõ ư?”

“Giống nhau được sao?” Tưởng Ly ngước lên nhìn anh chăm chú, định nói gì lại thôi, lát sau cô thở dài: “Tóm lại, anh có một chút khó chịu cũng phải nói với em, hiểu không?”

“Hiểu.”

“Ban nãy chỉ là tức ngực thôi sao?”

“Phải.” Lục Đông Thâm mỉm cười, cánh tay thu chặt lại ôm eo cô: “Yên tâm đi, vì em, anh sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe.”

Tưởng Ly khẽ tựa đầu vài ngực anh, thở dài.

Cô không sợ điều gì khác, chỉ sợ có những tình hình bác sỹ bình thường hay máy móc bình thường không kiểm tra ra được. Việc mùi hương gây ảnh hưởng tới sức khỏe con người, cả về thời gian và tác động, đến bây giờ vẫn chưa có kết luận chuẩn xác. Nó khác với thuốc trung dược. Những tàn dư sót lại của thuốc có thể theo cơ quan bài tiết của cơ thể thải ra ngoài. Nhưng còn mùi hương thì giống như những nanh vuốt vô hình, len lỏi vào tất cả các ngóc ngách, có thể phát ra ngoài da, cũng có thể ngấm vào máu, thấm vào phổi, cuối cùng gây ảnh hưởng như thế nào tới sức khỏe con người không thể suy đoán được, chỉ có thể quan sát dần theo thời gian.

Ban nãy cô không giải thích với Lục Đông Thâm với nhiều như vậy, nói rồi thật ra cũng vô ích, cách giải quyết duy nhất chính là Huyền thạch.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tưởng Ly đổi chủ đề: “Chắc là liên quan đến người đứng sau mua hết cổ phần của Lục Môn phải không?”

Nếu không với thái độ hùng hổ đó sao có thể đột ngột dừng lại.

Lục Đông Thâm không giấu cô: “Người đó chính là Lục Bắc Thâm.”

Trái tim Tưởng Ly như thắt lại.

Tuy rằng cô có linh cảm chuyện này liên quan đến Lục Bắc Thâm. Nhưng cho dù sự thật bày ra trước mắt, cô vẫn thổn thức trong lòng. Còn cả một nỗi buồn khó nói thành lời, vốn cùng một gốc rễ sinh ra, sao lại đốt nhau mãnh liệt vậy chứ?

“Cậu ta…”

Cô ngừng lại, vốn dĩ muốn hỏi làm sao Lục Đông Thâm phát hiện ra, và tiếp theo đây sẽ phải làm gì. Nhưng không ngờ Lục Đông Thâm lại lên tiếng, chỉ là khi lên tiếng ánh mắt nghiêm nghị hơn rất nhiều, giọng cũng trầm trầm: “Bắc Thâm bắt cóc Cố Sơ, nhưng nghe nói không chỉ bắt cóc mình cô ấy.”

Gì cơ?

Tưởng Ly càng lúc càng trợn tròn mắt, hơi thở suýt nữa thì ngừng lại, khó khăn lắm cô mới hoàn hồn: “Bắt cóc? Lục Bắc Thâm bắt cóc Cố Sơ?”

“Sau lưng nó là một tập đoàn sản xuất và buôn bán ma túy.” Lục Đông Thâm lại tung tiếp quả bom thứ hai.

“Hả?”

Lục Đông Thâm ôm cô sát hơn một chút nữa, thì thầm: “Nó quả nhiên là một kẻ điên, không có chuyện gì là nó không dám làm.”

“Vậy tình hình bây giờ ra sao rồi?” Tưởng Ly sốt sắng hỏi một câu, sau đó rùng mình: “Cố Sơ mang thai rồi, không phải sao?”

Lục Đông Thâm nặng nề gật đầu, nói: “Cảnh sát đang ra lệnh truy nã. Chuyện này dính líu tới vợ của Bắc Thần, e là cả Bắc Thần cũng không tránh khỏi liên lụy.”

“Ý của anh là…” Tưởng Ly hoảng sợ: “Chú ấy sẽ vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật?”

Ánh sáng trong đôi mắt Lục Đông Thâm lại đậm thêm một tầng: “Nó đã vì tình riêng từ lâu rồi.”

Tưởng Ly cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, khó trách anh cũng tức ngực. Chuyện này lọt vào tai cô rõ ràng trở thành kiếp nạn, cả cô cũng không thở nổi, lồng ngực như bị một hòn đá tảng nặng nề đè xuống: “Nói như vậy thì cô Tần… mẹ của chúng ta bị hại chết?”

“Cho dù không phải nó đích thân ra tay thì cũng gian tiếp sát hại.” Cằm Lục Đông Thâm căng ra, sắc mặt lạnh lùng: “Hơn nữa, trong tay nó chưa chắc chỉ có mạng của một người.”

Tưởng Ly thảng thốt nhìn anh.

Lục Đông Thâm cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, nói rành mạch: “Lục Khởi Bạch ở trong Lục Môn âm thầm đấu đá bao nhiêu năm nay, anh hiểu cậu ta, thủ đoạn mà cậu ta sở trường là mượn dao giết người. Thế nên, chuyện sai người tới khu trượt tuyết ngang nhiên đâm bị thương Charles Ellison không phải là việc cậu ta làm, ngược lại việc diệt khẩu Charles Ellison ở bệnh viện mới giống tác phong của cậu ta. Sở dĩ trước đó mọi chuyện anh chỉ nghi ngờ, nhưng đến hôm nay, mọi tình nghi anh dành cho Lục Bắc Thâm đều đã được chứng thực.”

Tưởng Ly không nói nổi thành lời, chỉ còn biết sững sờ, nhưng cơn lạnh lẽo nơi đáy lòng thì cứ ào ào dâng lên, lớp sau tràn qua lớp trước, sau đó cô bất giác nhớ tới cảm giác khó hiểu tối qua, còn cả những giấc mơ ấy. Khuôn mặt đầy máu trong giấc mơ…

Cô bỗng níu lấy vạt áo anh, lẩm bẩm: “Cậu ta điên rồi.”

“Phải.” Lục Đông Thâm hằn học bật ra chữ này, lát sau bi thương và tự trách trào dâng trong ánh mắt, anh thì thầm: “Anh cũng điên rồi.”

Một giây sau, Tưởng Ly ôm chặt lấy anh: “Không, không thể trách anh, thật sự không thể trách anh.”

Lục Đông Thâm hơi kéo cô ra, nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh đen đặc như bị bóng tối cắn nuốt. Anh phẫn uất, áy náy nhưng anh chưa từng nói với cô rằng lúc trước chính vì cô từng hỏi dò những chuyện liên quan đến sức khỏe của em trai nên mới khiến anh nghi ngờ. Sức khỏe của Nam Thâm trước nay vẫn rất tốt, người duy nhất có vấn đề là một đứa em trai khác đã mất tích, Lục Bắc Thâm. Biết nguyên nhân mất tích thì dễ giải quyết rồi, anh ra tay từ những người thân cận của bố, lần theo manh mối tìm được Lục Bắc Thâm…

Nếu như lúc trước anh không tìm ra nó, nếu như anh không lợi dụng Lục Bắc Thâm để đạt được mục đích của mình… Nếu như tất cả đều có thể quay về giây phút trước khi đưa ra quyết định thì tốt biết bao…