Người dịch: Fu

Beta: Bạch Long aka Tĩnh Long Các

Nhĩ Triết là ông chủ công ty, điều tốt nhất chính là có thể tự mình lấy ngày nghỉ không ai quản,nên vì để tránh ngày nghỉ người quá đông, mỗi lần Nhĩ Triết và tôi ra ngoài đều chọn lúc thứ hai hay thứ ba.

Vì mùa xuân đã đến, trong tủ áo của tôi đầy ắp quần áo, có áo mùa hạ có áo mùa thu cũng có áo mùa đông, đúng lúc chính là thiếu áo mùa xuân – loại hình quần áo thích hợp, chất liệu mỏng mỏng. Thực ra loại hình quần áo này cũng không thấy phải mua,quần áo có thể mặc trong tủ áo của tôi so với Nhĩ Triết họ còn nhiều hơn cả bội a, chỉ là họ đều thích giúp tôi mua đồ, nói gì mà tuổi này đang là lúc mặc quần áo tốt nhất, nên mới sáng sớm thì tôi bị Nhĩ Triết từ trên giường đào lên, sau khi ăn sáng xong tập tập thể dục, đi công viên tản bộ, cửa lớn của công ty bách hóa đang mở, chúng tôi cho bác Trần đem xe để ở bãi giữ xe trước rồi tự mình men theo đường bộ từ từ đi qua đó.

“Lúc đi nhìn cẩn thận, không được ngó đông ngó tây, nếu bị té rồi thì đừng có lại la đau(1) .” Nhĩ Triết kéo lấy bước chân nhảy nhót của tôi, theo anh ấy từng bước từng bước cẩn thận từ từ đi, với tâm trạng vui vẻ của tôi hiện giờ một chút cũng không hợp.

“Vậy em la đau(2) được không?”

Mới nói xong, trên trán lập tức bị dính một hạt dẻ rồi.

“Em đó, rõ ràng chính là một người sợ đau như vậy, sao còn mãi chưa học ngoan được vậy?”

“Anh chưa nghe nói qua giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?” Chuột nào không phải bị té rồi vẫn tiếp tục chạy tới chạy lui, chui tới chui lui ở tứ phía?

“Học được một chút ít thành ngữ như thế thì đắc ý rồi?”

“Em rất lợi hại đó! Mau khen em đi! Em hôm qua lại trả được hai câu thành ngữ đó!”

“Câu hồi nãy nhất định là một trong số đó, câu còn lại là gì?”

Tôi thanh thanh họng ho hai tiếng, cằm ngước nhẹ lên bộ dạng đầy tự tin, ngực ưỡn cao cao có chút khó thở.

“Nghe kĩ, em chỉ nói một lần, câu còn lại là năm mươi bước cười trăm bước, với nửa cân tám lạng là có ý tương đồng.” Mới hồi nãy còn cảm thấy rất đắc ý, nhưng nói ra rồi thì không có khí thế đó, hại tôi có chút không mãn nguyện, có cần ngay cả câu chuyện thành ngữ cũng nói luôn?

“Không tệ đó! Ngay cả nửa cân tám lạng cũng biết rồi……”

“Tiên sinh, chào anh! Có thể điền dùm tôi bảng câu hỏi, chỉ cần anh điền bảng câu hỏi thì có bong bóng QQ đáng yêu có thể lấy đó! Làm ơn! Giúp một chút!” Một cậu trai ở trước công ty bách hóa đột nhiên xông qua đây, làm đứt đoạn cuộc nói chuyện của tôi với Nhĩ Triết, trong tay cầm một xấp giấy trắng, đằng sau có người cầm rất nhiều rất nhiều bong bóng to to.

“Nhĩ Triết, em muốn bong bóng!” Trên đó có bong bóng Hamtaro.

“Được!” Nhĩ Triết nhìn đống bong bóng đó thở dài, cầm lấy bút và giấy trong tay cậu trai bắt đầu viết lên giấy, tôi chạy đến bên người cầm bong bóng, trước nhìn bong bóng to to đầy màu sắc. Mẹ của một đám bạn nhỏ cũng đang điền bảng câu hỏi giúp con nhỏ lấy bong bóng.

“Em có thể không lấy QQ không? Em muốn Hamtaro.” Muốn lấy hai cái, một cái là Nhĩ Triết, một cái là tôi.

“Em đợi tí, anh tìm xem là cái nào.” Thiếu niên cầm bong bóng đem từng sợi từng sợi dây lấy ra xem,bởi vì thực sự quá nhiều,tìm nửa ngày trời vẫn chưa tìm được,người ở một bên điền xong bảng câu hỏi đã đưa tay qua, có người lấy Doraemon, có người lấy Chibi Maruko, cũng có người lấy Hamtaro giống tôi.

Kết quả một trận hỗn loạn, bong bóng trong tay thiếu niên bay ra vài cái, có bạn nhỏ gấp gáp chạy qua vừa nhảy vừa giật, tôi nhìn trong đống bong bóng bay ra, có một cái là Hamtaro, phía trước có đôi mắt to tròn lông lốc, phía sau là cái mông mập mập, nhịn không được tôi hướng về phía bong bóng đó chạy qua, muốn nhân lúc nó còn chưa bay cao bắt nó lại, không ngờ gió trên quảng trường to quá, tôi chạy bao xa thì nó bay bao xa, Nhĩ Triết ở một bên ngước đầu chau mày.” Nhĩ Bạch, đừng chạy xa quá, bong bóng còn,mau qua đây!”

“Được!” Không nỡ nhìn bong bóng bay xa, dù gì trong tay người đó vẫn còn, nên tăng nhanh bước chân chạy về đó, kết quả một bạn nhỏ đuổi theo bong bóng vừa đúng lúc chạy qua, tôi một lúc né không được bị cậu ta đụng ngay chính diện người trực tiếp ngã trên đường nhựa màu đen, một chiếc xe từ bên người tôi sượt qua, làm tôi sợ đến la lên, không ngờ một chiếc xe máy không thắng kịp tiếp đó từ trên người tôi đè qua, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy một cơn đau, bên tai vang lên tiếng la lớn kinh hoàng không ngừng của Nhĩ Triết bao gồm tiếng la hét của một đám người cùng tiếng thắng xe, sau đó……sau đó tôi tưởng rằng chắc chắn xong rồi, trong đầu thoáng qua lúc trước trên đường nhìn thấy xác chuột bị đè dẹp lép hôi hôi không ai xử lý……không ngờ chỉ đau một lát thoáng chốc bị một vòng tay quen thuộc ôm vào trong lòng.

“Nhĩ Bạch! Nhĩ Bạch, em có sao không? Mở mắt ra được không? Nhĩ Bạch!” Rất ít nghe thấy giọng hoang mang hoảng sợ của Nhĩ Triết như vậy, làm tôi ngớ đi một hồi quên mở mắt ra.

“Nhĩ Bạch, anh lập tức đưa em đi bệnh viện, chịu khó một tí! Anh lập tức đưa em đi bệnh viện!” Giọng nói hoang mang tiếp tục, chỉ là lúc tôi nghe thấy hai chữ bệnh viện,mắt không cần đại não dặn dò thoáng chốc thì mở ra rồi. Thích nói đùa, mỗi lần đi bệnh viện đều bị bác sĩ Phỉ nói đến đau đầu, gì mà lớn như vậy còn không biết chăm sóc tốt bản thân, sao mỗi lần nhìn thấy ngươi trên người đều có vết thương mới, ngươi là chê da trên người quá tốt phải không, cứ muốn ở trên thêm một đống thương tích mới vui đúng không …… vân vân, loại lời nói như vậy giống như đạn pháo dùng không hết trong phim chiến tranh vậy hướng về phía tôi nổ, cho dù không nhớ trong đại não thì lỗ tai cũng điếc mất, càng không nói phía sau còn ải đáng sợ hơn của chị Vy Vy, chị Vy Vy không phải chỉ động khẩu thôi, còn động thủ cố ý đem cồn iot đau đau chà lên trên miệng vết thương của tôi, còn nói với tôi khóc cũng vô ích! Đáng đời bị đau!

Vì thế, tôi mỗi lần nghe hai chữ bệnh viện, muốn không mở to đôi mắt cũng rất khó.

“Không sao, không cần đến bệnh viện……” Chắc là lúc nãy bị hết hồn, tuy trên người không phải rất đau, nhưng lại không có sức nói chuyện lắm, tiếng nhỏ nhỏ như muỗi vậy.

Nhĩ Triết vẫn nghe thấy tiếng của tôi, thân hình gấp gáp dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười hoan hỉ nhìn tôi, tôi giờ mới phát hiện mắt anh ấy đỏ đỏ,với khi tôi sắp khóc rất giống.

Nhĩ Triết muốn khóc à?

“Em không sao?”

“Uhm! Không sao! Không bị đè trúng, chỉ là đụng trúng một tí thôi.” Tôi nhấc áo lên cho anh ấy xem, thực ra bản thân cũng có chút hiếu kì có phải thực sự là không bị đè qua, nếu không sao chỉ có chút đau?

Phía trong áo, trên eo có một chút vết thương với bầm tím, không có sưng đỏ cũng không có cảnh tượng đáng sợ gì bị đè dẹp lép.

“Thực sự không sao……”Nhĩ Triết cười lên, cơ thể cao to ôm lấy tôi thoáng chốc ngồi xổm xuống, hại tôi xém lại rơi ra ngoài, liền ôm lấy vai anh ấy cố định bản thân.

“Xin lỗi, làm anh hết hồn rồi.” Bộ dạng này của Nhĩ Triết tôi nhìn rồi vừa vui lại đau lòng, kì lạ quá, sao tâm trạng hoàn toàn khác nhau lại đồng thời sản sinh? Nhưng mà chính là không ngăn được cảm giác ấm áp cứ một tầng một tầng tích lũy trong lòng, đắp đến đầy đầy cảm giác có chút khó thở, trên mặt không ngăn được nụ cười, miệng nhỏ càng không nhịn được muốn trên mặt của Nhĩ Triết chơi hôn hôn.

“Em thật sự làm anh sợ rồi, em đó! Tự mình đếm xem trong mấy tháng nay, em dọa anh mấy lần.” Cánh tay cố sức ôm chặt tôi, mặt vùi vào trong cổ tôi, lực lượng đầy đặn đó ôm tôi đến đau cả lên.

Tôi sợ đau, nhưng lại không nỡ buông cái đau này ra, trong thời gian qua, tuy Nhĩ Triết sẽ nói với tôi thích tôi, luôn luôn lúc nào cũng chăm sóc tôi, nhưng luôn làm tôi cảm thấy bản thân cách anh ấy còn một đoạn cự ly rất dài, đoạn cự ly dài dài này là khó vượt qua biết bao, dù gì anh ấy với thân phận loài người sống gần ba mươi năm thời gian, tôi chỉ là bằng kí ức của cậu trai nhỏ lúc trước với tri thức Khôi Khôi nói với tôi, trong thế giới loài người mới bắt đầu chưa được một năm.

Thời gian ít nhiều, thực sự sẽ đem đến cho người cự ly không thể đuổi kịp, tôi luôn rất nỗ lực đuổi theo ở phía sau, mỗi lần ngước đầu đều chỉ có thể nhìn thấy đích đến còn rất xa rất xa, đã có lúc nghĩ rằng có lẽ sẽ như vậy hoài đến cuối cùng, nhưng không ngờ đến tôi vẫn chạm vào mục tiêu xa xôi đó.

Nhĩ Triết, lúc em nói thích anh, thì chính là thực sự thích anh, loại yêu thích đó là loại muốn luôn ở cùng nhau, là loại muốn cùng nhau sinh bảo bảo, là loại muốn nhìn nhau trong mắt của đối phương từ từ rời khỏi thế giới này, loài người sẽ nói dối, nhưng chúng em không biết gì là nói dối, lúc em nói muốn ở bên nhau mãi mãi, thì chính là muốn ở bên nhau mãi mãi.

Cho dù tuổi của tôi mọi người thấy thực sự rất nhỏ, nhưng tôi đã biết thiên trường địa cửu mà loài người các anh thường nói.

“Xin lỗi, Nhĩ Triết, nhưng em rất vui……”

“Vui cái gì? Em sợ đến ấm đầu rồi à?” Nhẹ nhàng buông tôi ra, Nhĩ Triết mỉm cười, nhìn tôi, ở trước mặt khá nhiều người rất dịu dàng hôn hôn tôi.

“Không bị sợ đến ấm đầu, em nhìn thấy Nhĩ Triết vì lo lắng em nên mắt đỏ đỏ, nghe thấy giọng Nhĩ Triết gọi em rất căng thẳng, trong lòng em rất vui.”

“Đồ ngốc, anh khi nào không lo lắng em hả?”

“Nhưng mà lúc trước Nhĩ Triết làm em cảm thấy bản thân còn rất nhỏ, bây giờ không rồi, bây giờ Nhĩ Triết làm em cảm thấy bản thân như Nhĩ Triết vậy.” Tôi không biết nên làm sao biểu đạt ý nghĩ đó, nhưng tôi muốn Nhĩ Triết hiểu, bởi vì tôi thấy đôi mắt anh ấy giống như có ngôi sao vậy, long lanh phát sáng.

“Chúng ta luôn như nhau, luôn là vậy.”

“Thật à?”

“Đương nhiên là thật, anh khi nào gạt qua em? Tiểu ngốc tử.”

Tôi cười vui vẻ trong lòng anh ấy, đột nhiên khóe mắt liếc nhìn thấy kỵ sĩ xe máy đang nỗ lực nâng chiếc xe lên.

“Nhĩ Triết, anh ấy hình như bị thương rồi.” Tôi chỉ chân của kỵ sĩ xem ra có chút trật rồi nói.

Nhĩ Triết bế tôi đứng lên lại, không biết từ khi nào bốn bên đã đứng một đám người, vả lại đám người này chắc đều nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi với Nhĩ Triết, ánh mắt nhìn chúng tôi có chút kì lạ, cảm giác không ra lắm là ý nghĩa gì.

“Anh vẫn tốt đấy chứ?” Nhĩ Triết bước qua đó, bỏ tôi xuống trước, sau khi xác định tôi có thể tự mình đứng rồi giúp kỵ sĩ đem xe nâng lên.

“Không sao, chỉ xây sát một tí thôi, lần sau cẩn thận tí, đừng chơi giỡn giữa đường, may mà tôi lái xe không nhanh, không thì nhóc hại ta giết người rồi.” Kỵ sĩ xe máy liếc tôi bộ dạng rất dữ vậy, tôi núp đằng sau Nhĩ Triết, lén lén nhìn anh ta, nhưng lại cảm thấy phía dưới biểu tình dữ dằn của anh ta, đôi mắt đó hình như đang cười.

“Xin lỗi, cậu ta không phải cố ý đâu, cám ơn anh kịp thời chuyển hướng, hại anh bị xe đè trúng, tôi xem có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không, bao nhiêu viện phí tôi trả.”

“Không cần, về nhà thoa chút cồn iot thì được rồi, lần sau cẩn thận xem kĩ bảo bối của anh, tôi không dám đảm bảo ai cũng giống tôi thần kinh đều lanh lẹ vậy.” Kỵ sĩ tiên sinh hình như cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi với Nhĩ Triết, trên gương mặt dữ dằn lộ ra nụ cười, còn làm mặt quỷ với tôi – đang ở phía sau Nhĩ Triết.

“Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu ta, thật sự rất cám ơn anh.”

“Không có gì, nếu thật sự muốn cám ơn, tiểu bảo bối qua đây hôn tôi một cái là được, cho tôi ………….…..” Kỵ sĩ chỉ chỉ má, Nhĩ Triết ngớ ra một hồi, biểu tình trên mặt có chút không cam nguyện, tôi cười lên, đi về phía trước vài bước hôn một cái lên mặt kỵ sĩ.

“Uhm! Quả nhiên rất ngọt! Cám ơn nụ hôn của cậu, ta đi đây, còn việc gấp, bái bai!”

“Bái bai!” Tôi vẫy vẫy tay, nhìn anh ta nhanh chóng rời khỏi đây, Nhĩ Triết cũng vẫy vẫy tay, nhưng biểu tình trên mặt biến hóa khôn lường, ngay cả tôi cũng không đoán được có bao nhiêu tâm trạng thay phiên nhau trong lòng anh ấy.

“Nhĩ Bạch, lần sau không được hôn hôn với người lạ.”

“Tại sao?”

Nhĩ Triết nghĩ một hồi hình như đang do dự gì đó, cuối cùng thở dài một tiếng tiếp theo cười một cái, trên mặt đột nhiên sảng khoái có cảm giác thoải mái. ”Bởi vì anh sẽ ghen, anh hi vọng Nhĩ Bạch chỉ hôn mình anh thôi là được rồi.”

Lời của anh ấy làm tim tôi vốn dĩ đã rất vui mà bây giờ hoa càng nở rộ, bong bóng với tên gọi hạnh phúc không ngừng nổ ra, tôi sung sướng nhảy vài cái, đầu cứ gật, còn hôn một cái lên mặt anh ấy đề đảm bảo.

“Sau này Nhĩ Bạch chỉ hôn một mình anh, vậy Nhĩ Triết cũng chỉ có thể hôn một mình em đó!”

“Uhm! Chỉ hôn một mình Nhĩ Bạch.” Mặc kệ bên cạnh có người không, bong bóng Hamtaro cũng có thể không cần nữa, chúng tôi hai người ở bên đường chơi trò hôn hôn, kết quả hôm nay đồ gì cũng không mua được, trên đường đi chúng tôi cứ như vậy anh hôn một cái em hôn một cái ngọt ngào về đến nhà, tuy là buổi chiều còn bị bắt đi bệnh viện kiểm tra, nhưng tâm trạng vẫn không giảm sự vui vẻ ngày hôm nay.

***

Kỵ sĩ hút điếu thuốc, trên chân dán một đống băng OK (loại băng cầm máu), nhìn tấm ảnh cười ngốc ngếch.

“Người phụ nữ đó chắc không nghĩ đến, chúng ta đích thực làm bị thương búp bê đó, nhưng lại làm tình cảm giữa người trong mộng của cô ta với búp bê càng ngày càng tốt rồi ha!”

Trong hình có một tấm là bộ dạng Nhĩ Bạch với Nhĩ Triết hôn nhau, một tấm là cảnh tượng Nhĩ Bạch hôn một cái lên mặt kỵ sĩ, kỵ sĩ chính là nhìn tấm hình bản thân bị hôn cười ngẩn ra.

“Mệt chết  ta rồi, loại công việc này lần sau đừng có tiếp nữa, ta làm bảng câu hỏi cả nửa ngày trời,cũng chỉ mới kiếm được có hơn 500 đồng,loại lợi riêng này muốn ăn bữa lớn cũng không cách nào.” Thiếu niên phát bảng câu hỏi ngồi trên sofa phàn nàn, vốn dĩ làn da hơi trắng trong một buổi sáng bị phơi đến đỏ đỏ, trong tay cầm năm tờ 100 đồng quạt.

“Ngươi thì có gì, chí ít còn tiền riêng có thể kiếm, ta còn phải tốn tiền mua cồn iot thoa, ai xui xẻo nhất?” Kỵ sĩ gõ một cái lên đầu của hắn, đem hình bỏ đàng hoàng vào túi áo, biểu tình trên mặt hình như định đóng khung lại vậy.

“Người ta nói bồi thường cho ngươi, là tự mình ngươi không cần thôi.”

“Hứ! Đổi lại là ngươi, ngươi không xấu hổ khi đòi bồi thường với người ta, có biết xấu hổ không đó! Hắn không đòi bồi thường với chúng ta đã không tệ rồi.”

“Vậy ít nhất ngươi lời được một nụ hôn rồi! Cái người tên Nhĩ Bạch đáng yêu biết bao! Lần trước chỉ coi trên hình, người thật coi gần đúng là siêu đáng yêu,như búp bê vậy, mắt to đen, ta cũng muốn cho cậu ta hôn và một cái ôm ôm nữa.”

“Ngươi thì muốn đó!” Kỵ sĩ lại gõ lên đầu hắn một cái.

“Ê! Đừng có cứ gõ đầu của ta, ta nổi điên cho ngươi coi à!”

“Đến đây! Đến đây!”

“Các ngươi nhảm nhí quá, ồn chết rồi.” Giọng nói nhè nhẹ vang lên bên bàn, buổi sáng hôm nay cậu nhóc đụng Nhĩ Bạch một cái đang ngồi trên bàn uống trà sữa hương vani, trên ngón tay còn cột dây bong bóng, một bong bóng Hamtaro to to trên trần nhà bay không lên.

“Thằng quỷ nhỏ thối tha! Đừng tưởng ngươi nhỏ tuổi thì ta không dám đánh ngươi!”

“Ai là quỷ nhỏ thối tha?” Gương mặt nhỏ nhắn cười cười, nhưng lại cười đến làm người ta lạnh sống lưng, thằng quỷ nhỏ này xem ra chỉ mười một, mười hai tuổi chính là Tiểu Phi trong miệng họ, thực ra nó đã mười lăm tuổi rồi, chỉ là không cao, có một gương mặt búp bê lại cứ thích giả bộ đáng yêu thôi,bắp tay thon thon đánh người lên siêu ác, trong trường là một lão đại, người chọc nó hơn nửa đều lên bệnh viện giải quyết.

“Không việc gì, tôi cái gì cũng không có nói.” Thiếu niên nuốt lại lời vào miệng, thân thủ của bản thân tuy không tệ, nhưng lại không đánh nổi thằng quỷ nhỏ này. Lúc trước mới quen biết thì đánh qua một trận, kết quả với kết thúc thảm bại, hắn đương nhiên không ngu ngốc đi chọc hổ cần tự sát.

“Ngươi hôm nay vẫn là ít chọc Tiểu Phi một chút, tâm trạng nó đang không tốt.” Kỹ sĩ ở bên tai thiếu niên nói nhỏ nhắc nhở.

“Tại sao?” Thiếu niên nhỏ tiếng ở bên tai kỵ sĩ hỏi lại.

“Bởi vì hôm nay nó hầu như không có đất dụng võ, chỉ đụng một chút thì hết phần phim của nó, mọi người đều không ngờ tên Vương Nhĩ Triết đó sẽ lo lắng bảo bối của hắn vậy, động tác so với đứa em trai làm cảnh sát đó có thể sánh được, làm vốn dĩ phụ trách an toàn của búp bê là nó, cuối cùng nhàn rỗi không việc làm nên đang không sảng khoái.”

“Òh! Thì ra là vậy.”

“Hai người các ngươi nói đủ chưa?” Tay đang cột dây bong bóng crắc crắc vang lên, làm người nghe rồi lông dựng đứng lên, lạnh cả sống lưng.

Nó ghét nhất là cảm giác việc của mình bị người khác giành làm mất, mà gương mặt của người đó bộ dạng lo lắng thay cho búp bê lại làm nó giận không được, hại nó bây giờ một bụng tức tối, hai người này còn cố ý ở một bên gợi chuyện, căn bản là thiếu bị đánh.

Nhưng nhớ đến biểu tình người đàn ông đó cuối cùng thản nhiên thừa nhận bản thân ghen, trong lòng nó cũng vui thay cho búp bê đó, không cần nghĩ cũng biết, là bản tính hồn nhiên của búp bê đó ảnh hưởng hắn, làm hắn trong một thoáng hiểu được tình cảm mới là việc quý nhất, dũng cảm biểu đạt ra không hề nhục nhã xấu hổ, giữa hai người yêu nhau có thể biểu đạt ra tất cả tư tưởng đối với đối phương là một loại đáng quý……hiểu được những điều này nên mới có biểu tình cảm động đến vậy!

Chính vì vậy, cho dù nó chán ghét sinh vật nhỏ, nhưng lại không cách nào chán ghét búp bê đáng yêu đó, thực ra cậu ta mới là người dũng cảm nhất nhất trên thế giới, trong lòng cậu ta bình thản, rộng mở, ngay cả sự õng ẹo con nít thường có cậu ta cũng chưa từng có, loại tình cảm trực tiếp biểu đạt ra này, rất dễ dàng cảm nhiễm người xung quanh, ngay cả người chỉ có thể tính là người lạ như nó cũng chịu sự ảnh hưởng.

Hi vọng họ có thể từ nay vui vui vẻ vẻ.

Nói đến từ nay vui vui vẻ vẻ. ”A Chánh, kết quả đâu?”

“Kết quả gì?” Buổi sáng phát bong bóng A Chánh đang bận đếm tiền, thu nhập tháng này không tệ, mọi người có thể qua một đoạn thời gian tốt rồi.

“Ngươi cũng muốn đánh đúng không? Quyết định của người phụ nữ đó!”

“Người phụ nữ đó, đương nhiên vẫn chưa vừa ý, cô ta cảm thấy ít nhất phải đụng gãy một hai cái xương, có thể hủy hoại dung nhan tốt nhất.” Câu cuối cùng là hắn tự thêm vào, nhưng hắn nhìn biểu tình của người phụ nữ đó lúc nhìn tấm hình rõ ràng là ý này, thông thường phụ nữ bị cướp người trong mộng đặc biệt tính toán gương mặt của tình địch. Thật ra cô ta trông cũng không tệ mấy, chỉ là không giống búp bê đó hoàn toàn không cần sự che giấu của mĩ phẩm đã rất đáng yêu, không trách được cô ta sẽ đố kỵ.

“Ngươi không nhận chứ?”

“Đương nhiên, nhưng người của hội trinh thám hình như định nhờ một tổ người khác, tôi hỏi một chút hình như là bọn ở khu đông, không dễ chọc lắm.”

“Quả nhiên không xong không hết, người phụ nữ này biết cái gì gọi là dừng lại không!”

“Muốn cô ta biết còn không đơn giản, cho cô ta một chút giáo huấn, trên tivi cái đó nói sao ta, cái gì một thùng dầu khí một que diêm……bây giờ còn người xài que diêm à! Thật cổ hủ, chúng ta tiên tiến hơn, cho cô ta một cái quẹt lửa được rồi, dù gì một cái cũng chỉ có năm đồng.”

“Ngươi nói đủ chưa?” Tiểu Phi cho thiếu niên một chưởng, quay đầu tiếp tục hỏi A Chánh. ”Vậy chúng ta tính sao? Thật sự phải cho cô ta một chút giáo huấn hay là sao?”

A Chánh đếm xong tiền cẩn thận bỏ vào trong tủ bảo hiểm, sau đó đưa ngón tay trỏ ra lắc lắc.

“Việc không có tiền chúng ta không làm, không việc gì thì đi giáo huấn người phụ nữ đó làm gì, thông báo cho cái người làm cảnh sát của Vương gia một tiếng không phải tốt rồi sao, không những không tốn công, nói không chừng còn có thể mời đám người của khu đông ăn ăn cơm tù, huống hồ trách nhiệm giáo huấn ngưởi phụ nữ đó tôi nghĩ chắc chắn là có người nguyện ý tự thân động thủ chấp hành.”

“Quả nhiên là một gian thương, gì cũng cân đong tính toán.”

“Nào đâu nào đâu, nếu tôi không cân đong tính toán, mệt chết chính là mấy người. Vậy, A Vi đi đánh một bức thư nói cho Vương gia một tiếng, biết nên đánh sao chứ? Đừng có ngay cả chúng ta đều nói ra đấy.”

“Tại sao là ta?” Thiếu niên phát bảng câu hỏi A Vi lớn tiếng kháng nghị, hôm nay chính hắn mệt nhất, tại sao sau khi làm việc xong còn cần hắn đến viết thứ đồ giống như thư báo cáo này, hắn trong đại học viết báo cáo còn chưa đủ nhiều sao! Cố tình lấy mạng già của hắn mà!

“Chính là ngươi, bút văn của ngươi tốt nhất đương nhiên ngươi viết, trong đây chỉ có một mình ngươi học đại học, ngươi chưa nghe qua người học càng cao, trách nhiệm phải gánh tự nhiên nặng hơn so với người khác à?”

“Chưa nghe qua, đây là lời của nước nào?”

“Chưa nghe qua?……Đây hình như là tôi tự sáng tác đó……” A Chánh gãi gãi đầu nghĩ một hồi, cuối cùng phát hiện lỗi lầm, nhưng hắn trước giờ không chịu nhận loại lỗi lầm này, thế nên……tiếp tục la: ”Ngươi bây giờ không phải nghe rồi ư, mau đi đánh, ngươi muốn thư đưa đi so với hành động của bọn người ở khu đông còn chậm hơn sao? Nhanh một tí!”

“Ngươi!” A Vi chỉ vào mặt A Chánh, đầu ngón tay run run, biểu tình mặt sinh động, người không biết còn tưởng hắn giật kinh phong phát tác không cách nào khống chế.

“Xem như ngươi ác, xem như ta xui xẻo, ta đánh thì được rồi!” Câu tiếng anh đáng ghét đó là nói sao ta “Today isn’t my day”.

Không sai! Hôm nay không phải ngày của ta, xui xẻo chết được!

“Được rồi được rồi! Đừng không cam tâm tình nguyện vậy mà, đợi một lát phát lương cho thêm ngươi năm mươi đồng ăn tô mì thịt bò được không?”

“Không cần! Cái đồ gian thương chết tiệt ngươi, một phần báo cáo năm mươi đồng, ta đánh chữ đều lời hơn so với vậy!”

Vài người cười rộ lên, kỵ sĩ đứng dậy, quyết định xuống lầu tìm tiệm chụp hình nào đó để đóng khung tấm hình lại, Tiểu Phi uống xong trà sữa quyết định ăn thêm một thùng kem, nên cũng chạy về hướng siêu thị ở dưới lầu, còn lại một mình A Chánh ngồi trên ghế, ngẩn ra một hồi, lại mở tủ bảo hiểm ra đem số tiền vừa mới đếm xong, đếm lại một lần nữa.

Thời tiết hôm nay thật là tốt!

Đếm số tiền trong tay, A Chính nghĩ thầm trong lòng.

Chú thích:

(1),(2): hai chữ đều được dịch là đau, nhưng trong tiếng hoa cách đọc khác nhau,(1) đọc là tong (2) đọc là teng.