Người dịch: Danfu

Beta: Bạch Nhật Mộng

Lúc tôi tỉnh lại cơ thể vẫn không có sức lực, chỉ là phòng thực nghiệm có thêm một đám người chưa từng gặp qua, đám người này tuy không mặc áo blouse trắng, nhưng đều mặc chung một dạng đồng phục, trên đầu còn đội nón, điều lạ hơn nữa là, sao tự nhiên cảm giác cơ thể đám người này so với trước đây, hình như nhỏ hơn thì phải?

“Cậu vẫn khỏe chứ?” Một người không đội nón cũng không mặc đồng phục nghiêng người hỏi tôi.

Tôi chớp chớp mắt.

Lần đầu gặp một người đi hỏi thăm một con chuột, chắc là tôi nhầm rồi.

“Sao rồi, là không thể nói chuyện hay không có sức lực nói chuyện?”

Tôi lại chớp chớp mắt, không sai, đôi mắt của người đó đúng là đang nhìn tôi, vả lại còn đang nói chuyện với tôi nữa.

Chẳng lẽ đây là loại người có thể trao đổi với chuột ư?

Mừng quá, thế là tôi mở miệng muốn nói chuyện với người chuột này, không ngờ rằng ……

“A ……” Một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu phát ra từ cổ họng tôi, hơn nữa là “A” chứ không phải “Chít Chít”!

Tôi chớp mắt một cách kinh hoàng, cố gắng thử phát ra tiếng nữa, nhưng mỗi lần đều nghe bên tai ngoại trừ “A” thì vẫn là “A”, rốt cuộc là chuyện gì đây?

“Đừng hoảng, đừng hoảng! Một lát tôi sẽ kêu người kiểm tra xem sao mà!” Nhìn thấy sự nỗ lực của tôi, người đó cũng trở nên căng thẳng, đôi tay không biết nên đặt ở đâu cho phải, cơ thể chỉ thiếu điều nhảy dựng lên tại chỗ mà thôi.

“Thế nào rồi?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ đằng sau khiến người đó chấm dứt tình trạng tay chân luống cuống cùng với những hành động hết sức kì quặc. Tôi hơi hơi nghiêng người để trông cho rõ cái bóng dáng cao to ấy. Người này cũng ăn bận không giống những người kia, thế nhưng tôi đã từng thấy loại trang phục này, loài người gọi nó là vest. Trước kia, đôi lúc sẽ có những người mặc đồ vest đến xem thực nghiệm, nhưng người cao to, đường hoàng như thế thì tôi mới gặp lần đầu.

Người đàn ông mặc vest dường như phát hiện ra tôi đang chú ý, bèn quay đầu lại nhìn tôi với một đôi mắt thật đẹp, trắng đen rõ ràng. Tôi biết chỉ những người tốt bụng mới có đôi mắt như thế, thanh khiết, sạch sẽ, không chút dơ bẩn.

“Vương tổng, cậu bé này là một trong những vật thí nghiệm, tôi vừa thử trao đổi với cậu ta, không biết có phải là vì cơ thể quá yếu ớt hay do không nói chuyện được mà chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn giản.”

Cậu bé?

Là đang nói cậu con trai sao?

Tôi quay đầu sang muốn nhìn xem cậu con trai lúc làm thực nghiệm vẫn ở bên cạnh tôi, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu cả, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm phương hướng?

Thế là tôi lại quay đầu sang phía khác. Trên một cái bàn thực nghiệm màu trắng, một cơ thể nhỏ nhắn màu trắng hơi lốm đốm màu vàng kim đang nằm đấy không động đậy, đôi mắt to tròn hơi hé ra, trông vẻ rất yếu ớt.

Kì lạ?

Sao tôi chưa từng thấy con chuột vàng kim này, nhưng mà lông trên người nó giống với tôi lắm đấy, đôi mắt cũng có cảm giác rất thân quen, đôi mắt giống Khôi Khôi …

Đôi mắt giống Khôi Khôi?

“A!” Tôi vùng vẫy, cố gắng đưa tay chạm vào cơ thể tròn trịa đó. Thế nhưng lúc tôi vươn tay ra, chỉ thấy một cánh tay thon thon trắng trẻo khiến tôi không khỏi hoảng sợ kêu lên.

“Sao vậy?” Người đàn ông mặc đồ vest chau mày bước lại gần tôi, sau đó cẩn thận gỡ bỏ đống dây nhợ cùng kim tiêm trên người, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy.

“A …” Tôi giơ tay ra, hướng về phía cơ thể vốn dĩ là của tôi.

Cứu cậu ta! Mau cứu cậu ta! Cậu ta mới thật sự là cậu con trai đó!

Người đàn ông ôm lấy tôi vào lòng, ngăn cản tôi vùng vẫy. “Nó sắp chết rồi, đừng đau lòng, đối với nó như vậy lại tốt hơn, cậu nhìn mà xem nó có vẻ đang rất đau đớn đúng không?”

Không phải vậy, không phải vậy mà!

Tôi không có ý này!

Đôi mắt giống Khôi Khôi nhìn sang tôi, rồi tôi cảm giác được trong đó xen lẫn một chút gì giống như là vui sướng. Ánh mắt ấy quả thật rất giống Khôi Khôi. Lúc Khôi Khôi chết cũng nhìn tôi với ánh mắt tương tự, sau đó nói với tôi rằng, đừng đau lòng, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn …

Thế Nhưng …

Tuy tôi không biết đám người này đến để làm gì, nhưng từ những hành động của họ, tôi cũng có thể đại khái đoán được họ khác với đám người mặc áo blouse trắng kia, họ sẽ không bắt cậu tiếp tục làm những thực nghiệm đó nữa, khó khăn lắm cậu mới có thể không cần ở lại đây nữa, sao lại thành ra như thế được chứ!

Nhưng cậu con trai không phải là Khôi Khôi, cậu ta không biết dùng cái miệng thích gặm hạt hướng dương kia để nói chuyện, cũng giống như tôi không biết nói tiếng người vậy. Cậu chỉ chớp chớp mắt trong bất lực, sau đó lắc đầu, cuối cùng là nhắm nghiền mắt lại.

Tôi thẫn thờ nhìn cơ thể bất động trên bàn thực nghiệm, đột nhiên cảm thấy có vị mặn bên khóe môi, một chiếc khăn tay xuất hiện cạnh bầu má, thật nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp, rồi cũng từ trong mắt người ấy bắt gặp một khuôn mặt nhỏ nhỏ gầy gầy xương xương, trong khóe mắt to tròn không ngừng tràn ra những giọt lệ.

Một người mặc đồng phục mang cơ thể vốn dĩ là của tôi từ trên bàn thực nghiệm đến đặt vào đôi bàn tay đang mở ra của tôi, cơ thể mềm mại hãy còn ấm lắm, mũi tôi cũng xót lắm, cảnh vật trước mắt nhòe hẳn đi.

Trước kia lúc Khôi Khôi chết, tuy rất đau lòng, nhưng tôi không hề khóc, chẳng biết có phải vì đôi mắt tròn xoe kia của tôi không thể khóc hay không. Thế nhưng giờ đây tôi cảm thấy được làm người thật rất tốt, lúc buồn đau, nước trong mắt sẽ rơi mãi không ngừng, tựa như có thể đem tất cả những chuyện không vui cùng với nước mắt chảy hết ra ngoài cơ thể.

“Cậu khóc khổ sở vậy, nó không đi được đâu.” Giọng nói trầm trầm dễ nghe vang lên bên tai, nhưng tôi không hiểu cái gì gọi là không đi được, chẳng phải chết chính chết thôi sao? Lúc khôi Khôi chết rồi tất nhiên là không đi được, tôi không đau lòng thì cậu ấy có thể không chết sao?

Tôi ngước đầu nhìn lên với ánh mắt khó hiểu, đổi lại người ấy chỉ cười ngại ngùng.

“Tôi quên mất, có lẽ cậu nghe không hiểu … cậu mấy tuổi rồi?”

Một tuổi.

“Mười bảy rồi.” Một người cầm cả xấp giấy trắng lãnh đạm nói.

Tôi trừng mắt nhìn người đó, nói bậy, tôi rõ ràng chỉ mới một tuổi thôi … nhưng nếu tính theo tuổi thọ của chúng tôi mà nói thì tôi đã là chuột trưởng thành, không phải con nít nữa.

“Đã mười bảy rồi à, nhưng sao nhìn có vẻ còn nhỏ quá.”

“Thuốc bọn chúng tiêm vào cơ thể cậu bé ít nhiều cũng ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng, mặt khác sẽ làm cho các cơ bắp bị co cứng, đây là nguyên nhân tại sao ta thấy cậu bé nhỏ như vậy, cũng là lý do cậu không thể tự do hoạt động được. Hừ! Nhìn cái này xem, cả thuốc kích thích cũng có, rốt cuộc bọn chúng định làm thứ thực nghiệm gì vậy!”

“Bọn chúng không chịu khai, vả lại hồ sơ quan trọng nhất đã bị chúng hủy vào lúc ta tấn công vào đây.” Một người mặc đồng phục ở kế bên lên tiếng giải thích.

“Bọn tao sẽ không để chúng mày hủy đi kết quả thực nghiệm của bọn tao đâu!” Một người mặc áo blouse trắng căm hận nói, hai tay bị vặn ra sau không cách nào tự do di chuyển, chỉ có điều thân thể gầy gò yếu ớt vẫn không ngừng vùng vẫy hòng thoát khỏi đôi tay đằng sau.

Người đang cầm xấp giấy trắng cười ồ lên, nhanh tay đặt xấp giấy trắng lên trước ngực người mặc áo blouse trắng, sau đó tay nắm thành quyền đánh lên cơ thể người mặc áo blouse trắng.

Hành động của người đó làm tôi giật cả mình, xém chút làm rơi cơ thể mềm mại trong tay.

“Hách Triết! Anh làm cậu bé sợ rồi kìa.” Giọng nói dễ nghe kia khẽ nạt, người tên Hách Triết nhún nhún vai nhìn tôi cười. “Xin lỗi nhé! Làm cho nhóc giật mình.”

“A!” Tôi trưởng thành rồi.

“Cậu muốn nói gì nào?”

“A! A!” Tôi nói tôi trưởng thành rồi!

Kết quả là mọi người trong phòng thực nghiệm đều cười vang lên, chỉ có người mặc áo blouse trắng bị đánh kia là ngồi thở một cách khổ sở, dùng thứ ánh mắt kì lạ để nhìn tôi.

A! Hắn biết cậu con trai biết nói chuyện, hắn biết tôi là Tiểu Mễ chứ không phải cậu con trai!

Tôi không khỏi lùi về sau né tránh, ánh nhìn kì lạ của hắn khiến tôi cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi. Người đàn ông đang ôm tôi như nhận ra hành động của tôi, đôi tay ôm tôi càng siết chặt hơn. “Đừng sợ! Tổ trưởng Lâm, có thể phiền mọi người đưa bọn chúng rời khỏi được không?”

“Xin đừng nói vậy, tôi lập tức đưa người đi, chỉ là Vương Nhĩ Sâm tiên sinh cậu ấy ……”

“Em trai tôi ngày mai sẽ đến bàn giao, nó nhờ tôi nhắn với mọi người là nhớ cách li bọn chúng để tránh chúng trao đổi với nhau. Nếu để đám người này tìm được sơ hở e là mọi chuyện sẽ không dễ xử lý nữa.”

“Chuyện này tôi biết, còn phòng thực nghiệm và bọn trẻ này thì phiền mọi người giúp giùm.”

“Cái này thì ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng xử lý tốt thôi …… Hách Triết, tiễn tổ trưởng Lâm một đoạn.”

“Không cần đâu, chúng tôi tự xuống được rồi … Đúng rồi, bọn trẻ này có thể về được nhà không?”

Tôi nghe họ nói về những thứ tôi không hiểu lắm, sau khi bọn người mặc áo blouse trắng bị đưa đi, tôi đã bớt sợ hãi rồi, bèn nhìn ba người này nói chuyện với nhau. Người tên Hách Triết sau khi nghe tổ trưởng Lâm hỏi liền lật xấp hồ sơ trong tay.

“Đa số đều không thành vấn đề, chỉ có vài đứa là giống cậu bé này, từ nhỏ đã bị bắt đến đây, chắc là hơi khó … đặc biết là cậu bé này … trong hồ sơ ghi lại kể từ năm lên ba đã bắt đầu có tư liệu về cậu ta ở phòng thực nghiệm, chỉ e là cậu không còn chút kí ức nào về sự tồn tại của cha mẹ nữa.”

“Tôi biết rồi, vậy tôi đi trước, không cần tiễn đâu.” Tổ trưởng Lâm thở dài một tiếng, bước ra khỏi cửa phòng thực nghiệm. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại tôi, người đàn ông đang ôm tôi và người đang cầm xấp tư liệu là Hách Triết.

“Vậy giờ phải làm sao?” Hách Triết nói, tay chỉ tôi. “Đưa con chuột trong tay cho tôi, tôi sẽ thay cậu chôn cất nó đàng hoàng.”

“Làm theo kế hoạch ban đầu, trước cứ thu thập chứng cứ phạm tội rồi giao cho Nhĩ Sâm, sau đó chúng ta tiếp quản chỗ này, những người bị lấy làm thực nghiệm đều đưa đi chữa trị, sau khi xác nhận không việc gì nữa thì đưa về nhà.”

“Bao gồm cả cậu bé này?” Anh ta chỉ chỉ tôi, chau mày lại khi tôi không chịu đưa cơ thể trước kia của tôi cho anh ta.

“Đương nhiên, có vấn đề gì sao?”

“Có, vấn đề lớn nữa đấy. Tôi vừa bảo là cậu ta đã bị đưa đến đây từ nhỏ, e là không thể tìm thấy người nhà nữa. Vả lại nhân viên phòng thực nghiệm này đặc biệt không có lương tâm, sử dụng nhiều loại thuốc phi pháp làm thực nghiệm, làm cơ thể cậu ta loạn cả lên. Chẳng biết cậu ta có tìm thấy người nhà hay không, nhưng chỉ tính chi phí điều trị sau này thì đã là một gánh nặng lớn, trừ phi người nhà cậu ta rất giàu có, bằng không có đưa cậu ta về e cũng không đem lại niềm vui mà ngược lại còn khiến cho cuộc sống của một gia đình loạn hết cả lên.”

Tôi lắc lắc đầu.

Không cần tìm người nhà giùm tôi đâu, người nhà tôi ở cái lồng đằng sau anh ấy. Người nhà của tôi chỉ còn lại Khôi Khôi thôi, vả lại cũng chết rồi, không cần tìm nữa.

“Cậu không muốn trở về à?”

Tôi lập tức gật đầu.

“Tại sao … Tôi hỏi lại lần nữa, cậu có nhớ được người nhà của cậu không?”

Tôi gật gật đầu, Khôi Khôi ấy! Sao tôi lại không nhớ được chứ.

“Thật à? Lúc ấy cậu chỉ mới vài tuổi thôi đấy!”

Một tuổi! Tôi mới nãy nói rồi mà.

“Vậy là người nhà đối xử với cậu không tốt à, nên cậu mới không muốn về?”

Tôi lắc lắc đầu, Khôi Khôi đối xử với tôi rất tốt.

“Vậy, vì sợ liên lụy đến người nhà nên không muốn về?”

Liên lụy là gì? Dù gì cũng không giống với suy nghĩ của tôi, lắc đầu trước rồi tính.

“…… Chắc không phải là vì người nhà của cậu chẳng còn ai nên cậu không muốn về đấy chứ? ”

Tôi gật đầu ngay, Khôi Khôi đã chết rồi, tôi cũng không muốn về sống trong lồng nữa, vả lại tôi lớn thế này, không nhét vào được đâu.

Bỗng chốc cả phòng thực nghiệm trở nên yên ắng, trong mắt hai người họ ánh lên sự đồng tình và thương xót.

Phản ứng của họ khiến tôi thấy trong lòng không thoải mái, nên tôi cố gắng cười theo kiểu của loài người, sau đó vì cơ thể bị nhấc bổng không nhúc nhích được, nên chỉ có thể ngước đầu, dùng má cạ cạ vào mặt của người đàn ông đó.

Lông mày của người tên Hách Triết nhướn lên, còn người bị tôi cạ vào mặt lại có biểu tình rất lạ, nhìn không ra có ý tứ gì nữa.

Tôi đã cố gắng hết sức rồi, chuột vốn không biết cười, cho dù tôi là một chú chuột vàng kim dễ thương đi nữa cũng đâu có biết cười.

“Tôi nhận nuôi cậu ta là được.” Giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng vang lên, bàn tay to to xoa xoa mặt tôi, cảm giác thoải mái quá. Hóa ra khi cơ thể lớn ra rồi, cảm giác khi được con người xoa xoa cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Thậm chí tôi còn cảm nhận được những đường vân tay rất mảnh trong lòng bàn tay người ấy nữa.

“Như nuôi thú cưng ấy à?”

Tôi liếc mắt nhìn Hách Triết một cái, bộ lạ lắm sao? Nghe Khôi Khôi nói, có không ít người thích nuôi chuột vàng kim đấy, có sao đâu?

“Hách Triết, cậu ta không phải thú cưng.”

“Được rồi! Ai bảo động tác của cậu ta giống quá. Anh thật sự muốn nuôi cậu ta à? Không dễ chăm sóc đâu!”

Không dễ chăm sóc?

Hồi nào cơ chứ? Chỉ cần cho tôi chút hạt hướng dương và cái ổ nho nhỏ là được rồi, sao lại không dễ chăm sóc chứ? …… Hhm, nếu có thêm bánh xe chạy nữa thì càng tốt, yêu cầu vậy chắc không nhiều lắm nhỉ?

“Đó là việc của tôi, anh đừng xen vào. Tôi đưa cậu bé đi bệnh viện kiểm tra trước, nếu có bất kì tư liệu gì liên quan đến cậu ta mà chưa kịp hủy thì chuyển cho tôi một phần.”

Cơ thể tôi hiện tại đang trần như nhộng, người ấy nhìn tôi một cái, kéo tấm ga giường màu lục trên bàn phẫu thuật đến bao kín người tôi lại từ đầu tới chân. Nằm trong vòng tay người ấy, đầu tiên tôi đặt cơ thể trước kia của mình vào lòng, sau đó cố gắng đưa hai tay vin chắc vào vai người ấy, rồi dùng hết sức cạ cạ cơ thể vào ngực người ấy.

“Phụt!”

Không cần nói cũng biết đó là âm thanh kì lạ do người tên Hách Triết phát ra, chỉ có điều vòng tay của người đàn ông mặc vest có giọng nói rất hay này thật sự quá thoải mái, so với cái ổ của tôi thì thoải mái hơn nhiều, điều ấy khiến cho ý nghĩ muốn ngước mặt lên để xem chuyện gì đang xảy ra của tôi cũng chẳng còn nữa, sau khi tìm được một vị trí thoải mái nhất, tôi nhắm mắt lại bắt đầu lăn ra ngủ say sưa.

***

Vương Nhĩ Triết bước đi trên hành lang của toà nhà thí nghiệm, phát hiện đứa nhỏ trong lòng đã phát ra những tiếng thở đều đặn liền không tự chủ được mỉm cười.

Lúc nhìn thấy cậu thiếu niên ốm đến mức không thể tưởng tượng được này, anh đã lập tức bị đôi mắt trong sáng, đen nhiều hơn trắng kia thu hút. Rồi khi trông thấy cơ thể toàn xương của cậu, anh như nghe tim mình nhói đau, sau đó anh lại nhìn thấy những vết bầm tím do kim tiêm gây ra trải đều trên làn da xanh xao. Ban nãy khi Hách Triết đánh người, thật lòng anh cũng rất muốn đánh hắn một trận cho hả dạ.

Trước giờ anh không phải người bốc đồng dễ kích động, cho dù là lúc còn trẻ người non dạ cũng vậy. Thế nhưng bất kì một ai còn chút lương tâm, nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu thiếu niên, biết được những chuyện cậu đã phải trải qua, chắc hẳn đều sẽ không kìm chế được thôi thúc muốn đập chết bọn khốn nạn ấy?

Công ty của anh cũng nuôi một đống nhân viên thực nghiệm, điều khác nhau là họ hiểu rất rõ những gì có thể làm và những gì không, cho dù có vì mục đích thực nghiệm cao cả hơn đi nữa thì cũng vậy. Mục đích làm thực nghiệm chẳng phải vì muốn tốt cho nhân loại đấy sao? Vậy mà thực nghiệm còn chưa hoàn thành đã khiến con người phải chịu khổ trước rồi, thực nghiệm như vậy thật sự đã trở thành mối qua lại đơn thuần vì lợi ích.

Thế giới ngày nay, trong các mối quan hệ, lợi ích luôn là nhân tố có sức ảnh hưởng lớn nhất. Bản thân anh là một thương gia cũng không thể thoát khỏi thứ quan hệ này, hay có thể giống như người ta vẫn nói là ấu trĩ không chín chắn, thế nhưng anh vẫn cảm thấy bất kể làm việc gì nếu không được gầy dựng dựa trên hai từ nhân đạo thì quả thật rất đau lòng.

Lần này mọi chuyện được phát hiện cũng là nhờ có người không thể đứng nhìn thêm được nữa bèn lén đến tố giác, đúng lúc ấy em trai của anh hiện là nhân viên điều tra đang đau đầu về số lượng lớn những vụ án mất tích trong những năm gần đây, cộng thêm việc toà nhà thí nghiệm này thuộc sở hữu của đối thủ của công ty anh, dưới sự phối hợp giữa hai bên, trải qua nửa năm thời gian, cuối cùng cũng phá được một vụ án lớn. Kết quả là không những mỗi người đều có được công lao và lợi ích riêng, mà lúc nhìn thấy những người bị đem ra làm thực nghiệm, cũng có thể cảm thấy an ủi phần nào.

Bước đến cửa lớn – nơi vẫn còn rất nhiều cảnh sát đứng canh, tài xế đã đậu sẵn xe đợi ở ngoài, từ cửa xe đã mở, anh cẩn thận mang con người còn đang bám chặt lấy mình cùng ngồi vào trong chiếc xe sang trọng, rộng rãi. Đã vào tháng chín, trong xe đang mở máy lạnh, lần đầu tiên anh có suy nghĩ rằng không biết liệu nhiệt độ như vậy có thấp quá hay không. Bảo tài xế tăng nhiệt độ lên một chút, sau khi xác định người nằm trong lòng đã được che kín anh mới thấy yên tâm.

“Thưa cậu, cái đó …” Từ kính chiếu hậu, ánh mắt người tài xế nhìn chăm chăm vào chú chuột vàng kim đã chết được một quãng thời gian đang nằm trong lòng cậu thiếu niên. Tuy cơ thể nho nhỏ không lớn lắm, nhưng nó có một bộ lông mượt mà rất đẹp, lúc còn sống nhất định rất dễ thương, chắc nó đã bầu bạn với cậu rất lâu rồi nên mới có thể khiến cậu đau lòng không nỡ mà bật khóc như thế.

“Không có gì, chỉ là một con chuột thí nghiệm đã chết mà thôi, trên đường có đi qua tiệm thú kiểng hay bệnh viện thú y gì đó thì dừng lại chút.” Anh muốn hỏi xem có nơi nào có thể an táng đàng hoàng những động vật đã mất này không, xem như cảm ơn nó đã ở bên cậu lâu đến vậy.

“Tôi biết rồi. Cậu bé này ốm thật.” E là ngay cả đứa trẻ suy dinh dưỡng cũng khỏe mạnh hơn cậu, mặc dù chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng những chỗ đáng lẽ phải phúng phính thịt đều hóp sâu vào, làn da xanh xao mỏng manh bọc lấy khung xương, thật lòng thì nếu nửa đêm bắt gặp chắc cũng sợ hết hồn.

“Sau này cậu bé sống chung với chúng ta, các bác phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, để cậu ấy mập lên chút.”

“Ha ha! Mập một chút sao đủ? Ít ra phải sờ ra thịt mới được, cậu yên tâm, A Nhị giỏi nhất là nấu ăn, nhất định mỗi ngày đều cho nhóc con này ăn đến no căng mới thôi.”

“Vậy thì tốt.” Anh cũng rất trông chờ muốn nhìn thấy bộ dáng trắng trẻo mập mạp của cậu, nhất là đôi mắt trong sáng ngây thơ ấy, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ được mọi người yêu mến.