Trên đường lái xe về nhà, Cao Chi Ngang phát hiện có ánh mắt bên cạnh mình cứ một mực liếc trộm anh, nhưng chỉ cần anh nhìn lại, thì cô gái kia liền lập tức thu hồi tầm mắt của mình, làm bộ như đang nhìn ra bên ngoài.

Một lần nữa dư âm khóe mắt nhìn trộm của Mộc Tâm Vân lại bị Cao Chi Ngang bắt được, lần này lập tức quay đầu lại hướng cái nhìn thẳng vào trong mắt của cô.

“Mộc Tâm Vân, anh biết rõ là anh quá mức đẹp trai, cho nên em nhìn không nỡ dời mắt, nhưng mà em có thể quang minh chính đại nhìn anh, không cần phải lén lút như vậy đâu.”

“Ai mà thèm nhìn cái đẹp trai của anh chứ, là vì em có việc muốn hỏi anh thôi.” Thực không sao chịu nổi cái loại người tự luyến như vậy (người có tính thích tự yêu bản thân mình). Bởi vì xe của cô bị trục trặc phải đưa đi tu sửa, cho nên hôm nay cô mới đi cùng xe của anh về nhà.

“Chuyện gì vậy?”

“Chuyện này...” Mộc Tâm Vân chần chờ một lát. Ngày đó sau khi anh uống rượu say được cô đưa trở về nhà, ngay ngày hôm sau anh đi xuống miền nam để quay ngoại cảnh. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ sau mấy ngày qua. Mộc Tâm Vân căng thẳng nắm chặt bàn tay lại thành quyền, tự hỏi sẽ phải mở miệng hỏi anh như thế nào cho tốt.

“Có chuyện gì em cứ việc nói thẳng, làm sao mà cứ phải ấp a ấp úng?”

Không có can đảm mở đầu bằng câu hỏi trực tiếp cô chuyển sang hỏi vòng qua một câu hỏi trước: “Anh còn nhớ rõ chuyện mấy ngày trước anh đã uống rượu say như thế nào không?”

“Ừ, như thế nào kia?”

“Này, vậy thì những lời nói mà ngày hôm đó anh đã nói ra ấy, có phải là lời nói thật không?”

“Anh đã nói cái gì?”

“Thì anh nói là cái chuyện...cái chuyện... Anh... anh...” Chết tiệt, cô vậy mà lại xấu hổ đến nỗi không sao thốt nổi câu nói ra khỏi miệng nữa chứ.

“Anh đã nói như thế nào?” Trông thấy vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của cô, Cao Chi Ngang rất buồn bực, anh không thể nhớ rõ rốt cuộc đêm đó chính mình đã nói với cô những chuyện gì.

Hít sâu một hơi, Mộc Tâm Vân lấy hết dũng khí để nói ra câu kia, “Anh nói anh yêu em!”

Thấy anh đột nhiên trở nên trầm mặc, không nghe thấy anh trả lời lại kỳ câu gì, cô nóng ruột lại tiếp tục truy vấn: diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn “Này, anh không nghe thấy những lời em vừa mới nói sao?”

Lúc này Cao Chi Ngang mới chậm rãi mở miệng hỏi lại: “Anh đã nói với em là anh yêu em sao?”

“Đúng rồi, có thật như vậy không?”

Cẩn thận dò xét ánh mắt của cô, Cao Chi Ngang thử hỏi ngược lại: “Nếu như, anh muốn nói là nếu như đó là thật sự thì thế nào?”

Chống lại anh đôi mắt thăm thẳm của anh, trái tim của Mộc Tâm Vân đập dồn dập lên một hồi, bất giác cô không tự chủ nổi, hô hấp như ngừng lại, giọng nói trở nên cà lăm: “Anh đừng có gạt người, anh đó, làm sao anh có thể yêu em được chứ?” Anh nhất định là đang muốn đùa vui đối với cô hoặc là đang nghĩ muốn chỉnh sửa lại cô mà thôi.

“Anh đã nói là nếu đó là thật sự thì sao?”

Nếu như anh thật sự yêu cô thì sao nhỉ? Đầu óc của cô đột nhiên giống như một thành một lọ hồ dán rồi, không có cách nào để tự hỏi chính mình, vô ý thức cô ấp úng nói ra những lời từ thâm căn cố đế kia với anh: “Nhưng mà, mẫu người đàn ông mà em thích chính là một người phải giống như anh trai của anh hay giống như Hà Tĩnh kia, chẳng phải anh đã sớm biết chuyện này rồi sao?”

Cho nên cô mới không có khả năng để tiếp nhận tình cảm của anh!

Lời nói kia của cô giống như một mũi kim sắc nhọn, bị người ta dùng sức đâm một nhát mạnh mẽ vào trái tim yếu ớt của anh, đau nhức đến độ ánh mắt của anh trở nên buồn bã. Bàn tay anh nắm lấy tay lái, đốt ngón tay trở nên trắng bệch ra, trong nháy mắt ngực của anh trở nên hít thở không thông e rằng không thể hô hấp được nữa.

“Ấy, tại sao anh không chịu nói lời nào vậy?” Thấy anh đột nhiên trầm mặc không nói, Mộc Tâm Vân có chút hồ nghi hỏi lại. Chẳng lẽ anh thật sự yêu cô ư?! Trời ạ, cô đưa tay lên bịt lấy cái miệng của mình, nhìn lại anh đầy vẻ khiếp sợ.”Anh, không phải là anh sẽ yêu em thật sự chứ?”

Chỉ trong nháy mắt, thần sắc của Cao Chi Ngang liền khôi phục lại sự tự nhiên, vẻ mặt cười cười, đưa tay gõ lên đầu của cô.

“Em đó, cái quả dưa ngốc nghếch này, những lời anh nói khi say rượu mà em cũng cho là thật sao? Khi uống rượu say anh còn đã từng ôm anh Khải, bày tỏ tình cảm với anh ấy, bảo với anh ấy không nên rời bỏ anh mà đi nữa kia, về sau còn...”

Nghe vậy, không đợi anh nói hết câu, cô cả kinh kêu lên: “Anh là đồng tính luyến ái sao?!” Trong ngực của cô như dường như bị cái gì đó ngăn chặn lại vậy, vừa nặng nề vừa buồn bực.

“Anh không phải vậy.”

Nghe thấy anh phủ nhận, không hiểu vì sao, sự bế tắc trong ngực vừa rồi, cảm giác buồn bực trong phút chốc liền biến mất hầu như không còn chút nào. Nhưng mà một giây sau, một sự nghi vấn khác liền tiến vào trong đầu của cô, “Nhưng chẳng phải chính anh vừa mới nói đó sao, anh đã ôm lấy anh Khải mà bày tỏ tình cảm đó sao?”

“Bởi vì anh đã uống rượu say rồi, anh mà đã uống say thì sẽ ôm loạn lấy người khác mà nói lung tung.”

“Cho nên, ngày đó anh nói anh yêu em cũng là bởi vì do anh đã uống say hay sao?” Nhưng sau khi biết rõ được chân tướng, Mộc Tâm Vân lại không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, mà ngược lại, không hiểu tại sao trong lòng cô lại bị loại cảm giác mất mác chiếm giữ.

Quái lạ, làm sao mà cô lại cảm thấy thất vọng nhỉ? Bọn họ là anh em, là bạn tốt của nhau, anh không yêu cô mới là chuyện bình thường, chứ nếu như anh mà yêu cô thật, cô mới cảm thấy thực đau đầu, bởi vì đối với anh cô cũng không có cái loại cảm giác này.

Chỉ có điều sao ngày hôm đó, khi anh hôn cô thì cô lại có thể bị hôn đến mềm nhũn, mụ mẫm cả người ra như vậy, hai chân của cô cứ như nhũn ra, toàn thân nóng rực lên, thực sự vấn đề này là do có chuyện gì xảy ra vậy?

“Đúng vậy.” Thấy cô cúi xuống mặt không biết đang suy nghĩ gì, trong lòng của Cao Chi Ngang tâm niệm một câu, hỏi lại: “Chẳng lẽ em vẫn cho là ngày đó khi anh đang say rượu mà vẫn nói ra lời thật sự sao?” Trong nội tâm của anh không khỏi có chỗ chờ mong.

Cô sợ sẽ xấu hổ khi nói với anh, cho nên Mộc Tâm Vân lập tức phủ nhận, “Đương nhiên là không phải, em đã sớm biết chỉ là do anh đã say, cho nên mới ở đó mà nói hươu nói vượn.” Đúng rồi, làm sao anh có thể yêu cô được chứ! Bây giờ suy nghĩ lại một chút, hai ngày này cô đã bị chuyện này làm cho bản thân mình, quả thực như một đứa trẻ ngốc nghếch vậy.

“Vậy thì việc gì em còn phải hỏi anh tận lực như vậy chứ?” Trông thấy một chỗ để đậu xe, anh gọn gàng ngừng xe lại, tắt chìa khóa điện, xuống xe.

“Đó là bởi vì... Em nghe mọi người vẫn nói, khi say rượu thường nói ra những lời chân tình, sợ ngộ nhỡ anh thật sự yêu em thật lòng, cho nên mới quyết định vẫn nên hỏi lại anh cho thật rõ ràng thì vẫn tốt hơn.” Mộc Tâm Vân cũng xuống xe theo, nhưng vẫn đứng bất động ở cạnh cửa.

Phát hiện ra cô vẫn chưa đuổi theo kịp mình, Cao Chi Ngang quay đầu lại nhìn về phía cô.

“Tại sao em lại không đi vậy?”

“Anh đi trước đi, em phải một chốc nữa thì mới trở về nhà được.”

“Vì sao vậy?” Anh không hiểu hỏi lại.

Cô không khỏi thở dài một hơi, nói: “Còn không phải là vì mẹ của em đó sao. Mấy ngày gần đây, em thường thường trở về nhà cùng với anh, bị mẹ của em phát hiện ra, cho nên mẹ em đã vô cùng rất tức giận, không cho phép em và anh qua lại với nhau.”

“Mẹ em vẫn không chịu tha thứ cho chuyện ba của anh đã đâm chết Emma hay sao?”

“Ai bảo ba của anh tính tình lại cứng cỏi như vậy. Sau khi Emma chết bao nhiêu chuyện về Emma mẹ em liền đổ hết vào người nào đã đâm chết nó ở trên đường. Nếu năm đó ba anh chịu chủ động đến nói lời xin lỗi, thì nói không chừng mẹ em cũng sẽ không làm ầm ĩ với ba của anh một cách kiên quyết như vậy.”