Như hiểu được ý cậu, cô đứng lên trả lời: “ À, chị nhận ra em rồi, là cậu sinh viên lần đó đặt câu hỏi rất hay về vấn đề phát triển kinh tế”.

Vĩ Thành với hy vọng nhỏ nhoi khẳng định: “ Cô ấy không phải là Ngô Cẩn Du… Người đang đứng trước mặt cậu là Lý Thiên Kỳ, chị gái mất tích hơn một năm nay, cậu không nhận ra hay sao?”

Tử Kỳ ngơ ngác một chút rồi bật cười đáp: “ Anh Vĩ Thành, không chỉ anh mà ngay cả tôi lần đầu gặp chị ấy cũng nghĩ là chị Thiên Kỳ, nhưng sau đó mọi chuyện đã được làm rõ… Chị ấy không phải là chị gái tôi đâu, người giống người thôi mà”.

Anh vẫn không tin: “ Làm sao có thể như thế được?”

Thấy anh vẫn chưa hết nghi ngờ, cậu nói thêm: “ Tôi cũng như anh thôi, một mực khẳng định rồi đi xét nghiệm ADN, kết quả là không cùng huyết thống.

Như vậy đã được rồi chứ?..

Nếu anh không tin, tôi có thể về nhà lấy đưa anh xem”.

Dù không tin nhưng loạt bằng chứng cứ chống đối anh, ngay cả Tử Kỳ cũng xác nhận.

Cẩn Du tỏ vẻ không hài lòng trước hành động này của anh: “ Hà tổng! Anh mời tôi đi ăn là muốn thực hiện mục đích ấu trĩ như thế này sao? Gọi cả em trai của Lý Thiên Kỳ đến xác nhận, anh quá đáng lắm rồi đó”.

Cô xách túi lên: “ Cảm ơn anh đã mời nhưng có lẽ anh phải ăn một mình rồi.

Tôi còn có việc, xin phép anh tôi đi trước”.

Nói xong cô liền đi ra khỏi đó, Tử Kỳ nhìn đôi mắt buồn bã của anh thấy rất tội nghiệp nhưng vẫn sát muối vào: “ Tôi mong từ nay anh hãy quên chị Thiên Kỳ đi, nếu có một ngày chị ấy thật sự trở về, anh cũng là quá khứ thôi”.

Cậu rời đi, bây giờ chỉ có anh một mình, bị hụt hẫng từ lần này đến lần khác.

Thiên Kỳ thật sự đang có bí mật gì mà không thể thừa nhận chứ?

Tử Kỳ biết chị mình ở đâu liền lập tức đi tìm, cậu bắt taxi đến công viên gần chung cư, nơi mà cô thường hay đến mỗi khi buồn.

Đúng như vậy, Cẩn Du ngồi một mình buồn bã trên ghế xích đu.

Thấy cậu đến, cô nở nụ cười buồn: “ Tử Kỳ, cảm ơn em đã giúp chị!”.

Cậu ngồi xuống ghế xích đu còn lại, nói đùa: “ Em bịa đấy, nếu anh ấy mà đòi giấy xét nghiệm ADN thì em cũng không biết tìm ở đâu ra”.

Cẩn Du bật cười khẽ khiến cậu cảm thấy vui: “ Chị cười rồi”.

Ngày hôm đó sau khi xuất viện về nhà, thấy nhà được dọn dẹp sạch sẽ, nghĩ là Quyên Quyên đã làm nhưng không phải.

Tử Kỳ cũng chắc chắn chị ấy không phải là người đã cứu mình.

Quyên Quyên đã đưa Tử Kỳ đến gặp Cẩn Du.

Gặp lại người chị tưởng chừng như biệt tích, cậu không giấu nổi cảm xúc mà rơi nước mắt.

Cô kể lại tất cả mọi chuyện cho cậu nghe, nhưng không nói chi tiết kế hoạch trả thù.

Vì cô lo lắng em mình sẽ một lần nữa bị hại, với lại nếu có chuyện gì không may xảy ra, cô sẽ chịu tất cả.

Tử Kỳ khi biết người đứng sau tất cả là vợ của Vĩ Thành thì rất tức giận, bởi đó nên cậu không muốn anh xen vào cuộc sống của mình.

Lần gặp này cả hai không hề biết trước, Vĩ Thành đột ngột hẹn cậu ra.

Tử Kỳ lúc đầu rất phản đối việc Thiên Kỳ sống với thân phận của một người khác để trả thù.

Cậu sợ một ngày nào đó chị lại biến mất.

Tuy nhiên lần này cậu lại giúp Thiên Kỳ che giấu thân phận, đồng nghĩa với việc không ngăn cản kế hoạch trả thù nữa.

Tập đoàn An Nguyên, trước cửa phòng chủ tịch, Cẩn Du gõ cửa ‘knock-knock’ và được cho phép đi vào.

“ Em đi đâu lạc vào đây thế?”, Trạch Dương bận bịu với đống hợp đồng.

Cẩn Du ngồi xuống ghế, giọng có chút mệt mỏi đáp: “ Em ghé lấy ít đồ sẵn qua thăm anh?”

Trạch Dương đặt sấp giấy xuống bàn, di chuyển đến gần cô: “ Trông em có vẻ không ổn… Sao thế? Hà Thị khó nhai lắm sao?”

Cô cười khẽ lắc đầu nhẹ: “ Anh đoán sai rồi, Hà Thị thật sự rất thú vị”.

“ Hà Thị thú vị hay là Hà Vĩ Thành đây?”, anh cắc cớ hỏi.

Cô phủ nhận: “ Hà Thị thôi anh… Còn Hà tổng thì vẫn vậy, anh ấy vẫn luôn tìm cách chứng minh em là Thiên Kỳ”.

Anh bình thản: “ Anh không nghĩ Hà tổng sẽ gây cản trở kế hoạch của em đâu, nhưng nếu biết được thì anh e rằng em sẽ phải thay đổi tất cả”.

“ Em không muốn chơi lớn như thế, Vĩ Thành dù sao cũng là chồng của Lâm Ninh Hinh, anh ấy không tàn nhẫn nhìn cô ta sụp đổ đâu”, Cẩn Du đáp lại.

“ Tối hôm qua anh Diệc Thần đã ngủ ở chỗ em”, cô nói để anh không phải lo.

Trạch Dương gật đầu: “ Anh biết… Đã nhiều năm trôi qua nhưng nó vẫn không quên về chuyện năm đó, đâu phải lỗi của ai đâu chứ?”

Cô hỏi thăm: “ Tình hình của Cẩn Du có gì mới không anh?”

Anh lắc đầu nhẹ, cô an ủi: “ Lúc trước anh kể về Cẩn Du, cô ấy rất kiên cường, mạnh mẽ, nhất định sẽ sớm tỉnh lại thôi… Sau khi tan ca, em sẽ về nhà thăm cô ấy”.

“ Anh sẽ bảo quản gia Chu chuẩn bị vài món mà em thích”.

Cô mỉm cười đáp: “ Ừm”.

Một người đàn ông ăn mặc kín đáo, đội nón che đi cả đôi mắt đang lượn lờ trước cổng Hà gia.

Anh ta cứ đứng nhìn căn biệt thự to lớn một hồi rất lâu, trong đôi mắt đầy uất hận, bàn tay nắm chặt thấy cả đường gân nổi lên.

Một chiếc xe ô tô chạy ra, anh ta núp sang một bên rồi lặng thầm bắt taxi đi theo đuôi.

Người ngồi trong xe là Ninh Hinh, cô xuống xe đi vào trong một tiệm cà phê.

Người đàn ông cũng đi theo vào và ngồi gần quan sát.

Vài phút sau, người anh họ Ngô Thanh Hải xuất hiện đi đến bàn.

“ Ninh Hinh, em gái anh”, anh ngồi đối diện cô.

Cô niềm nở: “ Anh đi công tác lâu quá, em rất nhớ anh đó”..