Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Làm sao bây giờ?

Mại Vu nhìn vật sưng giữa hai chân mình, bộ dạng chờ phát dục, ngay cả mình nhìn cũng thấy ngại. LQĐÔN 

Hiện giờ phải giải quyết vấn đề sinh lý khiến người ta ngượng ngùng như thế nào đây? Thật ra đáp án rất đơn giản, chỉ cần trở về phòng tắm dùng thân thể hừng hực mà tới thì không phải tốt sao?

Ừm, đúng vậy, vấn đề và đáp án đều rất đơn giản, nhưng quan trọng tình huống trước mắt là – 

Mại Vu đỏ mặt, ánh sáng chợt hiện lên trong đôi mắt tròn xoe, nói thật, nghĩ lại thì lâu lắm rồi anh không “Tự mình đến”….

Trước kia số lần nhiều nhất là ở năm nhất đại học, sau đó quen Hoàng Huyền thì dường như rất có ít cơ hội tự mình xử lý….

Dùng ngón tay sờ mặt đỏ gay.

Nhưng vấn đề sinh lý khiến người ta khó chịu vẫn cần phải nhanh chóng giải quyết, lần này Hoàng Huyền đi ra ngoài không biết sẽ bao lâu, nhưng chắc là đủ thời gian cho anh làm…

Thế là, bàn tay anh chụp lên chỗ làm mình rất khó chịu.

Bên này đang làm chuyện người ta đỏ mặt, còn bên kia….

Bà chủ mặc một thân Kimono màu trắng dắt tiểu mỹ nhân Thanh Nhi trong tay, tâm tình vui sướng giẫm từng bước nhỏ đi tới phòng bọn Hoàng Huyền.

Thanh Nhi bị bà chủ kéo theo, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, cậu biết thật ra bà chủ không phải là người đáng ghét, bất ngờ hơn là còn đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu thật sự không thể chịu đựng được bà chủ thích tình yêu giữa thiếu niên xinh đẹp và đàn ông – Từ khi cậu bị người ba đáng ghét kia ném cho bà chủ chăm sóc thì lỗ tai không được yên tĩnh, liên tục phải nghe lời kể nào là có quan hệ tốt đẹp với thiếu niên xinh đẹp, liên tục nói với cậu sau này phải tìm một người đàn ông tốt …. vân vân, giống như đang truyền giáo.

Haizzz, nếu không phải không có cơ hội để cậu lên tiếng, cậu thật đúng là muốn nói cho bà chủ biết, sau này phải giống như mẹ, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhưng thật ra rất đáng yêu!

….. Nhắc tới chuyện này, vừa nghĩ tới mẹ, trong lòng Thanh Nhi vẫn còn giận!

Bây giờ chắc mẹ cậu đang bị người ba mặt người dạ thú xâm phạm?

Cậu lắc đầu thở dài.

Bà chủ kéo bàn tay nhỏ của Thanh Nhi, nhìn bộ dạng bất đắc dĩ đáng yêu của cậu, khẽ cười.

Hôm nay tâm tình cô rất tốt, tốt không thể tốt hơn! Rất nhiều chuyện vui vẻ đang chờ đón cô! Như bây giờ nè, cô đang cầm đồ Hoàng Huyền yêu cầu tới gặp đôi vợ chồng trẻ.

Trên mặt bà chủ đầy ý cười, càng gần phòng Hoàng Huyền và Mại Vu thì ý cười càng nhiều, thật không nghĩ đến người nào đó đã không kiên nhẫn mở cửa chờ trước.

Hoàng Huyền ra khỏi phòng nhìn phía bên tay phải, à! Vừa vặn thứ đồ hắn muốn đã tới.

“Ái chà, thiếu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?” Trông thấy thân thể Hoàng Huyền cao lớn mặc bộ đồ Kimono mà cô đặc biệt chọn đứng kia, khăn mặt che lên mái tóc trắng hơi ẩm ướt, mắt đẹp nhìn đồ trên tay cô.

“Đồ, tôi đợi không kịp cho nên muốn đi tới chỗ cô lấy.” Hoàng Huyền đạp bước đi về phía bà chủ, thoáng nhìn Thanh Nhi bên cạnh, khóe miệng làm động tác như trêu tức.

Thanh Nhi vừa nhìn thấy thì cười, lông mày nhỏ mảnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

“À, xin lỗi, vừa rồi chơi với Thanh Nhi vui quá cho nên mới tới chậm.” Bà chủ không ý tốt gật đầu, đưa đồ trên tay cho Hoàng Huyền.

“À, thì ra như vậy.” Buồn cười nhìn về phía Thanh Nhi, chỉ thấy lông mày Thanh Nhi càng nhíu chặt.

“Cầm đồ cẩn thận nhé, hay là tôi cầm vào giúp ngài?”

“Ừm không cần, tôi tự làm cũng được.” Nhận lấy đồ, Hoàng Huyền xoay người đi về phòng, trước khi đóng cửa không quên nói với bà chủ, hoặc là nói đặc biệt bảo với Thanh Nhi… “Hai người các cô, cùng nhau chơi đùa vui nhé.”

Lần này lông mi Thanh Nhi không chỉ nhíu chặt, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.

Tên đáng ghét này….

Hoàng Huyền trở về phòng, hài lòng với phản ứng của Thanh Nhi, cười đắc ý, vẫn bưng đồ trong tay, hiện tại có thể trở về cùng Mại Vu hưởng thụ thời gian của hai người rồi.

Không ngờ lúc Hoàng Huyền trở lại hồ nước nóng, không biết có phải động tác của hắn quá mức nhẹ nhàng ưu nhã hay là người bên bờ hồ kia đang chuyên chú với việc làm của mình hay không, dường như không chú ý hắn đã quay lại, không cẩn thận để Hoàng Huyền thấy một màn khiến trong lòng người khác ngứa ngáy khó nhịn trước mặt.