“Ừ… Hơi sốt, phía sau có dấu hiệu nhiễm trùng, bôi ít thuốc là được.” Ngón tay thon dài cạy mở khe mông Mại Vu, bên trong hậu huyệt hơi sưng đỏ.

“Còn gì nữa không, cậu phải kê đơn thuốc cho em ấy uống sao?” Hai tay vẫn ôm trước ngực, Hoàng Huyền đứng bên giường, mày đẹp nhíu lại.

“Không cần, trong túi áo cậu ấy có thuốc, có thể trước khi cậu dẫn anh ta về đã đi khám bác sĩ?” Ngón tay xâm nhập, tiếp tục chuyên tâm quan sát.

Tĩnh lặng… Hoàng Huyền nhìn Mại Vu nằm trên giường quần bị kéo xuống một nửa ngủ không yên ổn, rồi lại nhìn người nào đó dùng ngón tay xâm nhập vào trong u huyệt Mại Vu quấy nhiễu hơi lâu………

“Cậu đủ rồi! Đông Phương Điển!” Lông mày nhíu lại, nổi giận.

“Làm sao vậy? Phải quan sát một chút mới được.” Rút ngón tay ra, giương mặt xinh đẹp mỉm cười lịch sự.

“Hừ, cũng chưa thấy quan sát lâu như vậy, mệt cho cậu vốn xuất thân là bác sĩ.” Hoàng Huyền cười lạnh giễu cợt.

Trước khi quen Hoàng Huyền, Đông Phương Điển từng là bác sĩ, cũng xem như rất có tiếng tăm.

“…… Ghen thì cứ việc nói thẳng.” Nhỏ giọng nói một câu.

“Cậu muốn nói gì đó?”

“Không việc gì.” Đông Phương Điển vội vàng phủ nhận, có vết xe đổ của Nam Thiên Tôn lúc trước, bị Hoàng Huyền ghen tuông và tính tình hung ác răn dạy, anh ta sẽ không tùy tiện chọc giận Hoàng Huyền. “Cứ như vậy là được rồi, nếu như còn việc gì nữa thì đưa anh ta tới bệnh viện lớn khám đi, đừng tìm tôi.”

“Sao vậy, không tự tin y thuật của mình?”

“Không phải, vì phiền phức.”

Hoàng Huyền không nói gì, Đông Phương Điển là người sợ phiền phức có tiếng, nhưng anh ta lại không tự hiểu mình cũng là một người phiền hà.

“Mặt khác còn có chuyện……..” Đột nhiên Đông Phương Điển như nhớ ra chuyện gì đó quan trọng.

“Chuyện gì?”

“Tôi có thể uống ngụm trà rồi mới đi được không?” Đông Phương Điển cũng nổi tiếng vì thích uống trà.

Khóe miệng Hoàng Huyền cong lên, “Cút!”

********

“Ưm.” Mại Vu khó chịu phát ra tiếng ưm.

Thật đáng sợ! Anh vừa nằm mơ, mơ thấy mình bị Hoàng Huyền bắt về nhà, còn không ngừng hét tên anh bên tai anh, hại anh thiếu chút nữa thành kẻ điếc, sau đó còn đáng sợ hơn chính là Huyền của anh thoạt nhìn rất có khí chất của Đông Phương Điển, không ngừng sờ mó trên người anh, sau đó còn dùng ngón tay đâm vào u huyệt của anh!

Thật sự là đau chết anh rồi, còn tưởng rằng thiếu chút nữa mình bị cưỡng gian đấy.

Nhưng tất cả những chuyện này đều là mơ mà thôi, huống hồ ngoại trừ Hoàng Huyền thì còn ai muốn ‘Đâm’ anh chứ?

Cười tự giễu, Mại Vu hơi mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, ánh mặt trời buổi trưa đâm vào mắt khiến anh không cách nào lấy tiêu cự, sau một hồi chớp tắt, thật vất vả mới thích ứng hoàn cảnh, anh đã nhìn rõ cảnh vật trước mắt ở khoảng cách gần.

Một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ngay sát mắt Mại Vu, hai mắt xinh đẹp cùng với lông mi rất dài, mũi rất đẹp, còn đôi môi đỏ mọng phả ra hơi thở…. Cảnh đẹp ý vui!

Lại nhìn kỹ một chút, gương mặt này không phải là của Hoàng Huyền người anh yêu nhất đây sao?

“………” Mại Vu giật mình, sợ ngây người.

“A.” Âm thầm hét lên, Mại Vu từ trên giường bật dậy như lò xo, lùi sau ba bước.

Đây, Hoàng…. Sao Hoàng Huyền lại ngủ ở bên cạnh anh?

Tràn đầy nghi ngờ, Mại Vu vò tóc cố gắng nhớ lại, nhất thời bối rối, nhưng anh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Mặc kệ thế nào, bây giờ hình như nên thoát khỏi Hoàng Huyền trước đã! Mại Vu ý thức được nguy hiểm, rón ra rón rén lặng lẽ di chuyển.

Hoàng Huyền trên giường hơi trở mình, làm hại Mại Vu thiếu chút nữa bị hù bệnh tim bùng phát.

Mại Vu đứng dưới giường, vừa đứng dậy thì phát hiện mát rượi, thân thể mình vậy là lõa lồ, lại quay đầu nhìn Hoàng Huyền, thân thể cũng trần truồng.

Hic hic, chẳng lẽ mình bị cưỡng bức thật à? Mại Vu suy nghĩ, mặt hơi đỏ.

Nhưng bị Hoàng Huyền cưỡng bức thì không tồi nhé….

Mại Vu lắc đầu, không đúng, bây giờ hắn làm gì còn tâm từ đùa bỡn với mình chứ?

Mại Vu lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian nhìn quanh bốn phía tìm quần áo mình rơi xuống, kết quả anh phát hiện quần áo mình được gấp gọn gàng nằm ở tủ đầu giường.

Mặc vào là có thể chạy! Trong lòng vui mừng, Mại Vu đưa tay muốn lấy quần áo thì thấy một đôi tay khác đã cầm lấy quần áo của anh trước.

“Em không ngủ thêm một lát sao?”

Thân hình Mại Vu khẽ động, khuôn mặt cứng đờ nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Hoàng Huyền nằm nghiêng, một tay chống đầu, tay kia cầm lấy quần áo Mại Vu, hắn mỉm cười gợi cảm mang theo chút lười biếng, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Mại Vu.

Mại Vu cảm giác da đầu cực kỳ tê dại, anh chưa từng chứng kiến ánh mắt Hoàng Huyền như thế, thật đáng sợ! Mặc dù nhìn đẹp trai….

Lùi về sau vài bước, xoay người nhảy về phía trước muốn chạy trốn!

Trong lòng Mại Vu thầm nhắc nhở mình, cứ liều mạng chạy về phía trước, không nên quay đầu lại! Đáng tiếc ngay khi anh bước bước thứ hai thì người phía sau như hổ ác vồ lấy dê, đưa tay giữ anh rồi xách anh như xách gà con đặt lên giường.

“Hu hu a a!” Mại Vu thét lên, bị Hoàng Huyền đè dưới người, giãy dụa như tôm trong lưới.

Hoàng Huyền nhíu mày, dạng chân ngồi trên lưng Mại Vu, khiến anh không thể động đậy.

Hết chương 20