Học xong tiết cuối cùng, Trần Nguyên gửi tin nhắn đến, bảo Tô Niên Niên ra ngoài cùng đi ăn cơm với cậu.

Tô Niên Niên vốn dĩ muốn gọi Tống Dư Hi cùng đi, nhưng nha đầu này sống chết cũng không đi, chẳng biết làm sao, Tô Niên Niên đành phải một mình đi tìm Trần Nguyên.

Đi đến cổng trường, Tô Niên Niên từ xa vẫy vẫy tay, “ Niên Niên, ở đây!”

Đi qua mấy nữ sinh, họ đều xùng ánh mắt giết chết người trừng mắt nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đành mặc kệ, đi nhanh đến bên cạnh Trần Nguyên.

“ Anh, chúng ta đi đâu ăn cơm thế?” Tô Niên Niên tò mò hỏi, Trần Nguyên kéo cánh tay cô đi, “ đi rồi em sẽ biết, đi thôi, Tử Thần và Tinh Vũ đang đợi rồi.”

“ Hả....không phải chỉ có hai chúng ta sao?”

Đối diện cổng trường, chiếc Porsche màu đen của Cố Tử Thần dừng ở đó, Trần Nguyên ga lăng mở cửa xe cho Tô Niên Niên, giọng nói vui mừng rối rít của Diệp Tinh Vũ chuyển đến, “ Niên Niên, cậu cũng đến rồi à!”

Biểu cảm Cố Tử Thần thờ ơ, chẳng buồn ngước mắt nhìn cô.

Tô Niên Niên chào hỏi với Diệp Tinh Vũ, hai người cùng nhau ngồi ghế sau trò chuyện vui vẻ.

Ngoài lần trước đi đến nhà Diệp Tinh Vũ bắt mèo, Tô Niên Niên cũng chưa nói chuyện lần nào tử tế với cậu, nhưng nói chuyện một lúc liền phát hiện, hai người đúng là đồng bọn chí hướng hợp nhau.

Cô thích ăn uống, Diệp Tinh Vũ cũng là tên ham ăn; cô thích xem hoạt hình, Diệp Tinh Vũ càng thu thập không ít phim hoạt hình; hơn nữa hai người cũng thích xem sách và loại hình phim cũng tương đương nhau.

Hai người như tìm thấy bạn tri âm vậy, thao thao bất tuyệt không ngớt mồm.

Trong lòng Trần Nguyên có chút ghen tức, nhếch nhếch khóe miệng, cậu liếc nhìn Cố Tử Thần, Cố Tử Thần hừ một tiếng: “ Hai con lợn.....”

Diệp Tinh Vũ tai thính, nghe xong ngước đầu nói, “ Anh, văn của anh kém quá, lợn là lộn đầu!”

Cố Tử Thần: “....”

Trần Nguyên: “....”

Tô Niên Niên nhăn trán: “ Sao mình chẳng thấy vui chút nào thế....cậu đang chế giễu anh ta hay là tự nói mình thế?”

Diệp Tinh Vũ xoa xoa đầu, ngại ngùng cười lên.

Xe dừng ở một cửa nhà hàng Quảng Đông, bốn người bước vào phòng đơn, chưa đến một lúc, các món ăn phía Nam đã được bưng lên.

Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ bắt đầu khởi động, tay cầm đũa không dừng lại lúc nào.

Trần Nguyên múc cho Tô Niên Niên bát canh, trong mắt đầy sự chiều chuộng anh trai dành cho em gái, “ Ăn từ từ, không đủ lại gọi, để Cố nam thần mời.”

Cố Tử Thần khẽ cau mày, “ Đường đường là thiếu gia nhà họ Trần, để đứa nghèo như mình thanh toán có phải là đại trượng phu không?”

Tô Niên Niên cố nuốt miếng thức ăn trong miệng, “ Cố Tử Thần, có phải anh chê chúng tôi ăn quá nhiều không?”

Cố Tử Thần im lặng.

Tô Niên Niên thở dài một hơi, vỗ vỗ Diệp Tinh Vũ, “ Cậu ăn ít một chút, nếu không Cố Tử Thần sẽ không mời chúng ta ăn cơm nữa.”

“ Hả....thế thì mình không ăn nữa, cho cậu ăn đấy.....” Diệp Tinh Vũ ra vẻ đáng thương đặt đũa xuống.

Tô Niên Niên đặt đũa xuống, trong mắt rơm rớm, “ Mình cũng không ăn nữa, Cố Tử Thần, tôi nhìn anh ăn là được rồi........”

Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, đối với hai tên này thật cũng phải bó tay.

Có điều rất hiển nhiên, cậu là người điển hình thích mềm chứ không thích cứng, thế là nheo mày, rộng rãi nói: “ Ăn đi ăn đi, tôi mời được chưa, thật không chịu nổi hai người............”

Trần Nguyên đang ngồi bên cạnh cũng cười phá lên.

Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ đối mắt nhìn nhau, lại bắt đầu vui vẻ ăn tiếp.

Ăn được một nửa, Tô Niên Niên nhớ ra việc của hội học sinh, ngẩng đầu hỏi: “ Anh, anh là hội trưởng hội học sinh à?”

“ uh, sao thế? Em muốn tham gia hội học sinh à?”