Trong lớp mỗi người một câu bàn luận, Tiếu Vũ đi về phía Tô Niên Niên, những học sinh ngồi gần Tô Niên Niên lánh sang một bên, sợ ảnh hưởng đến mình.
(/)
Lưu Doãn Nhi nghi ngờ nói: “ Sơ hạ, Hiểu Tiệp, các cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra?”
“ Tiếu Vũ liệu có đánh Tô Niên Niên không?” Trương Hiểu Tiệp có chút lo lắng hỏi lại.
Doãn Sơ Hạ cười khẩy nói, “ Dù cho thế nào, có trò hay xem rồi.” trong mắt cậu ta ánh lên vẻ tàn nhẫn độc ác, chỉ muốn đâm hai nhát dao lên người Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên bặm môi, suýt chút nữa phì cười, con lợn mắt xanh môi xúc xích kiêu ngạo độc đoán đứng trước mắt đây chính là Tiếu Vũ hôm qua hống hách coi trời bằng vung đó sai? Đừng ngược lại quá nhiều như thế có được không.
Tiếu Vũ và một đám đệ dừng lại ở chỗ bàn cách cô hai mét, Tô Niên Niên mặt không biến sắc, tay để dưới bàn nắm lấy quần.
Dù cho hắn là học sinh cá biệt thì sao chứ, dám động vào cô một cái, tuyệt đối sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ!
Cô còn chưa nhấc chân, màn cảnh khiến cho người ta cười không ngậm được răng đó là.
Tiếu Vũ cúi gập người 90 độ tiêu chuẩn, đám đệ đằng sau cũng làm động tác y hệt cậu ta, năm sáu người cùng đồng thanh nói: “ Xin lỗi....”
Tô Niên Niên nhấc chân lên không trung được một nửa lại từ từ thu về.
Cái gì thế? Tiếu Vũ định làm loạn sao?
“ Tiếu Vũ, anh lại định giở trò gì thế, tôi nói cho anh biết, tôi chẳng thích anh chút nào, anh đừng có mơ.”
“ Tôi đâu có giở trò gì chứ!!” Tiếu Vũ lẩm bẩm, Hạo Hạo bên cạnh giật giật tay áo, lí nhí nói: “ Đại ca, phải thành khẩn, phải nhẹ nhàng, không thể lớn tiếng như thế........”
Tiếu Vũ lườm một cái, cố gắng đè nén giọng mình xuống, dịu dàng mềm mại nói: “ Tô Niên Niên, xin lỗi, hôm qua là lỗi của tôi, bây giờ tôi ở đây, thành âm thành ý xin lỗi cô, cô tha thứ cho tôi nhé.”
“ Hử.”
Lại là một lần cúi khom lưng nữa.
Tô Niên Niên giữ lấy tim trong lồng ngực đang nhảy loạn nhịp, có chút không hiểu cái gì đang diễn ra trước mắt.
Học sinh trong lớp nhìn thấy cảnh này, cằm từng người như sắp rơi xuống rồi.
Bọn họ là hoa mắt sao? Tiếu Vũ lại xin lỗi Tô Niên Niên, còn khom người 90 độ nữa?
Chiếc xúc xích trong tay Chúc Thành rơi xuống bàn, cậu khẽ huých huých tay Đường Dư: “ Đường Dư......mình không nhìn nhầm chứ, hay là mình nằm mơ?”
Đường Dư cau mày nói, “ Đâu có.” Chỉ có điều cậu cũng không hiểu ý đồ của Tiếu Vũ.
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn Tiếu Vũ: “ Tôi làm sao biết được lời xin lỗi của anh có phải thật tâm hay không, anh lấy cái gì chứng minh chứ?”
Gân xanh trên trán Tiếu Vũ giật giật, định nhả ra hai câu cho bõ tức, Hạo Hạo kịp thời giữ lấy hắn, đôi mắt long lanh, “ Đại ca....phải thành khẩn, phải dịu dàng, không thể nóng nảy được......” Nếu không sẽ lại bị biến thành bao cát cho người ta đánh.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, cần gì phải tính toán so đo với một đứa con gái chứ, Tiếu Vũ trong lòng tự an ủi mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất để nói: “ Tôi đều nghe cô, cô muốn chứng minh thế nào, thì chứng minh thế đó.”
Giọng nói dịu dàng kết hợp khuôn mặt thảm hại đến đáng sợ, nhìn không hợp chút nào.
Các học sinh trong lớp đều cảm thấy mình như đang gặp ma vậy, khiến bọn họ nghi ngờ nam sinh trước mắt rốt cuộc có phải Tiếu Vũ hay không?
Tô Niên Niên suy nghĩ một lát, “ Thế thì anh biểu diễn cho tôi một tiết mục đi.”
“ Thà bị giết chết còn hơn bị sỉ nhục!!” Tiếu Vũ gào lên hai câu, Tô Niên Niên cau mày lại, biểu cảm “ tôi biết ngay là anh lừa mà.”
Hạo Hạo cuống quýt sắp phát khóc lên, “ Đại ca.....thái độ phải thành khẩn, giọng nói phải dịu dàng mà!!”
Tiếu Vũ bặm cái môi xúc xích lại, trong lòng như chìm vào đấu tranh giằng xé quyết liệt.