Cửa sổ của tầng ba bị kéo ra, Cố Tử Thần nhìn hình bóng nhỏ nhắn đó trên sân tập, ngón tay gõ theo nhịp điệu vào cửa sổ.
“ Cậu xem cái gì thế?” Trần Nguyên nhỏ giọng hỏi.
Tiết học cuối cùng là tự học, Trần Nguyên phát hiện Cố Tử Thần đã đứng nhìn ra ngoài cửa sổ từ lâu rồi.
(/
Cố Tử Thần bình thản nói: “ xem hai tên đang tranh nhau vì một con lợn.”
Trần Nguyên nhếch nhếch khóe miệng, sao mà cậu lại cảm thấy, Cố Tử Thần nói con lợn đó chính là em gái của cậu chứ?
Hừ, em gái cậu rõ ràng là thông minh đáng yêu, tại sao lại là một con lợn chứ.
Trong lòng thầm trách, Nam Chi ở hàng trước đột nhiên quay người lại, chỉ vào điện thoại nói: “ Cố nam thần, bạn gái tai tiếng của cậu suýt chút nữa thành bạn gái của Tiếu Vũ, ôi, nhanh xem nhanh xem, chính là nữ sinh lần trước tên là Tô Niên Niên đó.”
Cố Tử Thần chẳng buồn liếc nhìn cô, hiện rõ là đang nói: Cậu chẳng có hứng thú với mấy đứa rỗi hơi nhiều chuyện.
Cố Tử Thần nghe thấy ba chữ Tô Niên Niên này, mặt liền biến sắc, giật lấy điện thoại xem nhanh một lượt.
Trên màn hình hiển thị là dòng tít của trường, bài vừa được đăng cách đây mấy phút đã có hàng trăm comment phía dưới. người đăng bài có lẽ là một nữ sinh, đêm chuyện cá cược của Tô Niên Niên, Đường Dư, Tiếu Vũ thuật lại một lần, giọng điệu có phần ghen tức, còn đính kèm bức ảnh khi mà Đường Dư thả bóng vào lưới lần cuối cùng, lập tức thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý của các nữ sinh.
“ Oh my god, tôi sắp bị vẻ đẹp trai làm cho hớp hồn rồi, đừng ngăn tôi, tôi muốn hôn lên khuôn mặt đó một cái.”
“ thiếu niên đẹp trai chơi thể thao dưới ánh nắng mặt trời, tình yêu của tôi.”
“ Quá đẹp mắt, hotboy thứ tư của Thánh Âm đây rồi.”
Trần Nguyên nắm chặt điện thoại, chầm chậm nói: “ Bên dưới đang học lớp thể dục là lớp của Niên Niên?”
Cậu hỏi Cố Tử Thần, Cố Tử Thần gật gật đầu, phát hiện sắc mặt Trần Nguyên càng khó coi hơn.
Em gái nhà mình bị người ta trêu chọc ở dưới lầu lâu như thế, vậy mà cậu lại chẳng biết gì.
Tiếu Vũ phải không? Trần Nguyên không ngừng lẩm bẩm cái tên này trong lòng, hận không thể đập cho cậu ta một trận, nhào thành bột.
Trần Nguyên đưa điện thoại trả cho Nam Chi, Nam Chi bị vẻ kiềm chế bực tức toát ra trên người cậu làm cho giật nảy mình, cẩn thận dò hỏi: “ Trần Nguyên, cậu không sao chứ, sắc mặt cậu khó coi quá.”
Trần Nguyên nở một nụ cười: “ Không có gì, chỉ là đang nghĩ chút việc.”
Cậu cúi đầu lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Tô Niên Niên, bảo cô sau khi tan học về nhà trước cùng ba, không cần đợi cậu.
Đúng lúc này, ở một phòng học khác.
Diệp Tinh Vũ miệng há hốc thành hình chữ “ o”, suyts nữa thì ném điện thoại trên đất.
Mộ Dung Sam Tân Tân ngồi bên cạnh đang nói chuyện riêng với cậu: “ Có phải rất đẹp trai không? Này, Diệp Tinh Vũ, cậu làm gì mà không để ý người ta thế, này, cậu đi đâu thế, bây giờ còn chưa tan học.”
Giáo viên trên bục giảng ngoảnh đầu lại, đang định mắng Diệp Tinh Vũ hai câu, tiếng chuông tan học vang lên kịp thời, Diệp Tinh Vũ đã mất hút từ lâu rồi, thầy giáo đành phải thở dài nói “ Tan học.”
Tiếng chuông vừa vang lên, Tô Niên Niên cùng Tống Dư Hi quay về lớp thu dọn sách vở.
Tiếu Vũ còn đang chìm trong nỗi kinh ngạc về cú chốt cuối cùng của Đường Vũ, Hạo Hạo mặt mày méo xệu nhìn cậu ta: “ Đại ca, tan học rồi, đừng ngây người ra nữa.”
Tiếu Vũ không phản ứng, Hạo Hạo đưa tay ra, định giơ lên trước mắt Tiếu Vũ huơ huơ, người tự dưng bị nắm lấy cổ áo, xách lên.
“ Cậu chính là Tiếu Vũ.” Diệp Tinh Vũ tức giận hỏi.
Hạo Hạo yếu ớt mở miệng: “ Cậu nhận nhầm người rồi, không phải tôi.”
“ Cậu im miệng, tôi đương nhiên biết không phải cậu, tránh ra một bên, đừng cản trở vướng chân.”
Tiếu Vũ nghe thấy động tĩnh, định thần lại, ngạc nhiên hỏi: “ Diệp Tinh Vũ, đầu cậu có vấn đề à, sao lại ức hiếp Hạo Hạo nhà tôi.”