Ngón tay thon dài chầm chậm ấn lên phím đàn, tiếng nhạc du dươngg vang vọng khắp mỗi khán đài.
Đường Dư chỉ mở miệng câu đầu tiên, cả khán phòng lập tức vang lên những tràng pháo tay đồn dập!
Là fan của Đường Dư, bài hát quen thuộc nhất chính là Thời gian như nước trôi. Nổi lên từ chương trình tuyển chọn nhân tài từ năm đó đến bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa đều là fan trung thành ba năm rồi.
Khán giả đa phần là sinh viên của Thánh Âm, vậy mà cũng có fan trăm phương nghìn kế để trà trộn vào, mọi người đều giơ băng rôn có tên của Đường Dư, hò hét cổ vũ cho cậu.
Lên đến cao trào, cả khán phòng như vỡ òa!
Tất cả mọi người cùng hát hợp ca, chấn động cả buổi liên hoan.
Bài hát gần kết thúc, mọi người im lặng lắng nghe giọng hát của Đường Dư, cậu chăm chú hát từng lời cuối cùng: “ Thời gian như nước cuốn trôi, thanh xuân không còn nữa, ký ức lần đầu gặp em không bao giờ quên.”
Cuối bài hát, Đường Dư khom lưng cúi chào khán giả, khán giả nhiệt tình đáp lại, hét lên, thậm chí có nữ sinh vì bài hát này mà khóc.
“ hát tiếp bài nữa! Lại một bài nữa!” Mọi người ra sức hò hét, khiến nhân viên hậu cần bị dọa cho hết hồn, may là bọn họ đã có sự chuẩn bị, bảo Đường Dư luyện thêm một bài nữa.
Đạo diễn giơ tay biểu thị với Đường Dư, Đường Dư hiểu ý, cùng lúc, tiếng đệm đàn của Tô Niên Niên lại vang lên, Đường Dư cầm micro, hát nhập tâm hơn lúc nào hết.
Tiếng hát tình cảm lay động rất nhiều người, tiếng ồn ào trên khán phòng dần dần chìm vào im lặng.
“ Còn nhớ, lần gặp đầu, khuôn mặt em tươi cười sáng lạn
Còn nhớ, trong thanh xuân, em ấm ức khóc đỏ đôi mắt
Em là không khí của anh, em là hơi thở của anh, em là bí mật anh không thể yêu.
Thời khắc bảy năm xoay chuyển, ký ức chầm chậm trôi
Còn nhớ không, còn nhớ không, còn nhớ anh đã yêu em như thế không
Còn nhớ không, còn nhớ không, còn nhớ năm tháng chúng ta đã có không
...........”
Lời bài hát bảy năm chờ đợi này giống như một câu chuyện vậy.
Một câu chuyện yêu đơn phương, hồi ức thanh xuân.
Biểu diễn của Đường Dư khiến toàn khán phònhg như chìm vào thương cảm, rất nhiều người cảm động.
Có lẽ là nghĩ đến mình cũng có lúc yêu thầm ngốc nghếch, có lẽ là nghĩ đến nỗi đau yêu thầm bao năm nhưng mãi mãi không được đáp lại, dần dần, có người khóc òa lên.
Không giống như tiếng khóc cảm động lúc nãy, lần này, là tất cả mọi người đều bị tiếng hát của Đường Dư làm cho lay động rồi.
Tiếng nức nở giống như nhân tử cảm hóa, chớp mắt đã lan khắp hội trường.
Đến câu cuối cùng hát lên, Tô Niên Niên cũng đánh xong âm cuối, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đường Dư phát huy quả thật quá hay, khiến cô chìm đắm mà quên cả việc mìnhh đang đánh đàn.
Cô lần đầu tiên phát hiện, rất nhiều lúc, Đường Dư đều không phải dựa vào kỹ thuật mà thắng.
Cậu bắt đầu từ khi tham gia giọng hát hay Hoa Hạ, biểu hiện lúc nào cũng lay động lòng người.
Nghe tiếng hát của cậu, giống như chìm vào trong câu chuyện hoàn chỉnh vậy.
Đây có lẽ là nguyên nhân mà cậu được chào đón.
Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, có người khi sực tỉnh vẫn còn chìm đắm trong tiếng nhạc, rất nhiều người khi vỗ tay, mới phát hiện không biết từ khi nào khóe mắt đã ướt.
Đường Dư nhìn những người ngồi phía trước đang nhiệt liệt cổ vũ cậu, có chút sực tỉnh.
Thực ra bài hát này, cậu chỉ muốn hát cho một người nghe.
Cậu quay người, nhìn về phía Tô Niên Niên đang ngồi trước đàn.
Cô cười ngọt ngào với Đường Dư, cũng ra sức vỗ tay cho cậu.
Tất cả đều giống như trước đây.
Nhưng bảy năm này, việc cậu muốn thay đổi nhất là gì?
Tỏ tình! Nhất định là tỏ tình!