Nam Chi quen biết Cố Tử Thần cũng rất nhiều năm rồi, trong ấn tượng của cô, Cố Tử Thần lúc nào cũng với dáng vẻ nam thần lạnh lùng, không ngờ ở trước mặt Tô Niên Niên...lại sến sẩm như thế?
“ Đáng sợ quá, mình cảm thấy mắt như hoa lên rồi......” Nam Chi lắc đầu thở dài.
Khóe miệng Trần Nguyên nhếch lên, mang theo ý cười.
Là một kẻ đơn thân, Nam Chi quả thật chịu không nổi cảnh ân ái tình cảm trong phòng, không dám nhìn tiếp liền đi ra ngoài.
Trần Nguyên cũng đi theo cô, hai người đứng ngoài hành lang, không nói câu gì.
Mùi nước khử trùng trong bệnh viện phả vào mũi, khiến mũi Nam Chi cay cay, có cảm giác muốn chảy nước mắt.
Vừa sụt sịt mũi, trước mắt xuất hiện một túi khăn giấy.
Nam Chi ngẩng đầu nhìn, khóe miệng Trần Nguyên nở nụ cười hiền hòa, lại đưa túi khăn giấy lại gần cô hơn chút.
Cô do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Nam Chi căm ghét sự dịu dàng của Trần Nguyên, càng căm ghét sự yếu mềm của mình.
Rõ ràng hai bọn họ.....là mãi mãi không thể ở bên nhau.
Tại sao vẫn không hết hy vọng?
“ Mình bây giờ dường như đã hiểu tâm trạng của cậu, Niên Niên hai người họ, thật sự không thể không ngưỡng mộ.” Trần Nguyên thở dài một tiếng, Nam Chi cười theo, “ Đúng thế, ngưỡng mộ.”
Ngưỡng mộ bọn họ, có thể đường đường chính chính ở bên nhau.
Ngưỡng mộ bọn họ, có thể biểu đạt rõ ràng tâm ý của mình.
Nam Chi đã không còn muốn tiếp tục nghĩ nữa, cô lúng túng đứng dậy, “ Mình đi vào nhà vệ sinh.”
Bước chân cô gấp gáp, không để ý chiếc ghế dài bên cạnh, không cẩn thận vấp vào, người mất thăng bằng, suýt thì ngã xuống.
May là Trần Nguyên ở sau kịp thời kéo cô, bàn tay giữ lấy cánh tay của Nam Chi, Nam Chi chỉ lao người về trước, nhưng sau đó cũng đứng vững lại được.
Thần sắc cô có chút bối rối, ý thức nắm lấy tay Trần Nguyên, ngón tay dùng lực gần như bấm mạnh vào trong thịt của Trần Nguyên, “ Trần Nguyên.......”
Tiếng gọi này chứa đựng quá nhiều tâm tư, Trần Nguyên sững người, cố chịu đau không lên tiếng.
Thời gian dường như ngưng đọng vậy, hai người giữ tư thế thân thiết này, ai cũng khôngg chịu bỏ ra trước.
“ Ninh tiểu thư, chủ nhiệm Bạch đang đợi cô.” Tiếng thúc giục lễ phép của y tá, người được gọi là “ Ninh tiểu thư” đứng ở đó, đằng sau còn có bố mẹ cô.
“ A Ninh, sao thế?” Người phụ nữ hiền hậu ý thức được sự bất thường của con gái, khẽ hỏi một câu.
Cơ thể Nam Ninh không ngừng run rẩy, trên làn da trắng dần ửng đỏ, nhìn ra tâm trạng đang rất kích động.
Người phụ nữ quay người nhìn, đúng lúc nhìn thấy bóng Trần Nguyên và Nam Chi.
Bà không thể tin được, từ góc độ của bọn họ nhìn, giống như Trần Nguyên đang ôm Nam Chi vào lòng.
Lửa giận bừng lên trên đầu, người phụ nữ bước nhanh đến, còn chưa đợi hai người kịp phản ứng, bà đã giơ tay cho Nam Chi một cái bạt tai!
Lực tát mạnh khiến người khác phát sợ, đến Trần Nguyên còn không kéo nổi Nam Chi, Nam Chi đã ngã trên đất, hoảng loạn ngẩng đầu, đột nhiên, tim như bị tảng đá nặng nhấn chìm.
Tại sao cô lại quên, hôm nay là ngày mà Nam Ninh đến bệnh viện kiểm tra........
Từ phía xa, bóng dáng nhỏ bé của Nam Ninh dựa bên cạnh ông Nam, nhìn mà Nam Chi xót xa.
Em gái của cô, Nam Ninh là bảo bối của cả nhà.
Còn cô, vừa bị một cái tát của chính mẹ đẻ mình, đến cô cũng không biết tại sao.
“ Bác gái, bác làm gì thế ạ?” Trần Nguyên cau mày, muốn đi dìu Nam Chi, Nam Chi gắng gượng tự mình đứng dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Nam Chi cười đau thương: “ Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi.”