Trong lòng thầm lẩm bẩm mắng Cố Tử Thần một trận, Tô Niên Niên tắm rửa vệ sinh xong, trèo lên giường cuộn trong chăn ngủ.
Bình thường cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, chỉ là hôm nay, dù cho thế nào cũng ngủ không nổi.
Nguyên nhân không có gì khác, một chữ: đói.
Cô xoa xoa chiếc bụng dẹp lép của mình, trong lòng ấm ức không chịu nổi.
Đến cơm cũng không cho cô ăn no, còn không bằng ở trường! Ít nhất còn có thể chia nhau đồ ăn vặt với Đậu Đậu bọn họ.
Đợi được.........đồ ăn vặt! Cô chớp chớp mắt, kéo cửa nhìn qua khe hẹp, thấy phòng khách không một bóng người, lấy hết dũng khí đi ra ngoài.
Cô chân tay rón rén đi đến cạnh tủ lạnh, mở cửa ra nhìn, bên trong có không ít đồ ăn vặt.
Tô Niên Niên hớn hở, cầm lấy hai gói bim bim, còn không quên cầm thêm hộp sữa chua.
Cô quả thật quá đói, xé một gói bắt đầu ăn, ăn được một nửa đột nhiên ý thức có gì không đúng, nhìn vào bên trong phòng Cố Tử Thần. Quả nhiên, Cố Tử Thần đang tựa vào cửa, cười ha ha nhìn cô.
“ Ngon không?” Vẫn là giọng nói dễ nghe đầy cám dỗ đó.
Tay Tô Niên Niên khẽ run, miếng khoai tây trong tay bị rơi xuống đất, cô chột dạ ho một tiếng, “ Em là kiểm tra xem có hết hạn hay không, xem mùi vị thế nào.”
Cố Tử Thần nheo mày, Tô Niên Niên rõ ràng đang lấy cớ, có điều, sao có thể qua mặt được anh chứ?
“ Tiểu nấm hương, đây là đồ ăn vặt của anh, không được sự cho phép của anh, em không được ăn đâu.” Cố Tử Thần nghiêm túc nói.
Tô Niên Niên bực tức trào dâng: “ Cố Tử Thần, anh đúng là quá nhỏ mọn! Chẳng phải chỉ là ăn gói bim bim thôi sao, anh còn tính toán như thế....lại nói, ở đây làm gì có tên của anh!”
Cố Tử Thần điềm tĩnh đi đến trước mặt cô, chiều cao chênh lệch giữa hai người khiến Tô Niên Niên càng trở nên nhỏ bé hơn, Tô Niên Niên mặt đỏ đứng dựa trên sofa, còn cho rằng Cố Tử Thần đến để giựt lại, không ngờ ngón tay dài của Cố Tử Thần gõ gõ vào tủ lạnh, giọng nói đầy tự tin: “ Đây, ở bên trên viết rõ ràng, không phải sao?”
Tô Niên Niên trợn mắt nhìn, bên trên có mấy chữ viết trên tờ giấy nhớ, “ tất cả đồ của Cố Tử Thần.”
Tô Niên Niên tức đến xì khối, đây quả thật đúng là đểu giả mà!
“ Viết vài chữ mà là của anh à, thế thì em cũng nói anh là của em! Tất cả đồ của anh đều là đồ của em!” Tô Niên Niên xù lông, Cố Tử Thần lại nheo mắt lại, trầm ngâm vài giây: “ Anh vốn dĩ là của em, toàn bộ thân thể đều là của em.”
--- Tô Niên Niên mặt đỏ ửng lên. Quả thật công lực những lời âu yếm của Cố Tử Thần quá vô địch!
Cô mặt mày mếu máo: “ Được rồi, không nói nhiều nữa, Cố Tử Thần, anh để em ăn một miếng đi, em thật sự rất đói.”
Cố Tử Thần nhìn ánh mắt đáng thương đó nhìn mình, không tránh khỏi có chút mềm lòng, nhưng trên bề mặt vẫn không lung lay, bình thản bật ra hai từ “ Không được.”
Tô Niên Niên tức đá anh một cái, hậm hực đi về phòng, chốt cửa, đi ngủ.
Bản cô nương không ăn nữa!
Cố Tử Thần nhìn theo bóng cô, nụ cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn còn đọng trên môi.
--- ---
Ngày hôm sau.
Tô Niên Niên nhìn bữa sáng trên bàn, vẫn là đồ mà cô không thích ăn.
Cô dám giận mà không dám tin, chỉ sợ Cố Tử Thần lại đem đổ hết đồ ăn đi.
Cố Tử Thần hâm nóng sữa đẩy đến trước mặt cô: “ Tiểu nấm hương, em ăn hay là để đói tiếp? Quyền chọn lựa là ở em.”
Tô Niên Niên cong môi, bụng réo ùng ục mấy tiếng, Cố Tử Thần giả vờ như không nghe thấy.
“ Không sao, không thích ăn thì anh đem đổ.” Cố Tử Thần làm tư thế định đổ thức ăn đi, Tô Niên Niên chân tay bối rối, chẳng kịp nghĩ vội nói: “ Em ăn! Em ăn!”