“ Đậu Đậu mình muốn đoạn tuyệt với cậu!” Tô Niên Niên hét lên, ngay sau đó, chỉ cảm thấy đỉnh đầu rất nhẹ, trước mắt sáng bừng lên, là Cố Tử Thần kéo chăn trùm đầu của cô xuống, vừa may chỉ thò chiếc đầu ra.
Động tác Cố Tử Thần khựng lại, Tô Niên Niên khịt khịt mũi, bịt quá kín nên hơi bí bức.
Hai người mắt to mắt bé nhìn nhau cả buổi, cuối cùng là Cố Tử Thần ngoảnh đầu đi, tim Tô Niên Niên như bị nghẹn ở họng.
Hu hu hu nam thần xin đừng chê ghét! Nước mắt cô trực trào trong lòng.
Cố Tử Thần nhún nhún vai, khóe môi nhếch lên, nở ra nụ cười.
Đậu Đậu mấy người lại tái phát bệnh háo sắc, nhìn nụ cười của anh mà suýt nữa chảy nước miếng.
“ Anh còn cười! anh là đồ boy vô tình, em cũng muốn đoạn tuyệt với anh! Anh nên về bệnh viện mà dưỡng thương đi, tạm biệt!” Tô Niên Niên nói ra câu nói đó, sụt sịt mũi vẻ ấm ức.
Cố Tử Thần lấy từ trong túi ra tờ khăn giấy, đưa đến trước mặt Tô Niên Niên, nụ cười thu lại còn vẻ mặt lại nghiêm túc: “ Nào, a.......dùng lực.”
Tô Niên Niên ra sức dùng lực, để mặc Cố Tử Thần lau mũi cho cô.
Đậu Đậu từ trạng thái háo sắc trở về, buồn rầu nói: “ Các cậu có cảm thấy không, hai người họ quá tình cảm ân ái?”
Mộ Dung Sam ôm ngực: “ Tình cảm đến quá nhanh giống như gió xoáy vậy, chúng ta vẫn nên tản đi thôi!”
Ba người cùng nhau ra ngoài, còn không quên khóa cửa phòng lại, để lại thế giới riêng cho hai người.
Tô Niên Niên kéo chăn mỏng lên trùm đầu, quấn mình thành người Ả rập, giọng hung dữ nói: “ Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa nhìn thấy đầu nấm hương bao giờ à!”
Nụ cười trên khóe miệng Cố Tử Thần dần giãn ra, đưa tay ra vuốt vuốt đầu Tô Niên Niên, khẽ giọng nói: “ Niên Niên.....tiểu nấm hương.........nấm hương Niên, sao mà em đáng yêu thế chứ?”
Quả thật khiến trái tim anh sắp tan chảy rồi.
Anh còn cho rằng Tô Niên Niên vì hiểu lầm gì mới xa lánh anh, nhưng vừa nghĩ hiểu lầm giữa hai người toàn bộ đã được hóa giải, hơn nữa anh còn cứu Tô Niên Niên, nha đầu này không phải lúc nào cũng thích xích mích với anh đấy chứ?
Bây giờ anh đã hiểu rồi, có lẽ tên này là sợ kiểu đầu mới của mình dọa người khác đây mà.
Nghĩ lại cũng đúng, anh đã xem những bức ảnh trước đây của Tô Niên Niên, từ phổ thông đến đại học, lúc nào cũng để tóc dài, bây giờ đột nhiên ngắn cụt thế này không thích ứng cũng là có nguyên nhân.
Chỉ có điều, nha đầu này tại sao muốn cắt tóc chứ? Anh nheo mắt lại, suy nghĩ xem có phải hỏi nguyên nhân cụ thể không.
Tô Niên Niên cướp lời nói: “ Em đây là cắt tóc đoạn tình, tạm biệt quá khứ, hiểu không?”
Cố Tử Thần nheo mày, hòa vào nói: “ uhm, Niên Niên đại nhân em nói có đạo lý, đợi một chút.....đoạn tình, em muốn đoạn tình với ai?”
Tô Niên Niên trừng mắt nhìn anh: “ Không cần anh quan tâm!”
Khuông mặt nhỏ nhắn hợp với biểu cảm của cô, đối với Cố Tử Thần mà nói có quá nhiều lực sát thương, khoảnh khắc đó, Cố Tử Thần cảm thấy đúng là đời người không có gì hối tiếc.
Có điều Cố đen tối lại buông tha cho Tô Niên Niên dễ thế sao?
Anh nheo mày, vẻ đáng thương nói: “ Niên Niên, anh còn cho rằng em bị ốm, rút cả kim truyền nước mà đến thăm em, khi trèo tường suýt nữa ngã xuống, đầu gối còn bị va vào, em xem em xem........” Anh dùng chiến thuật yếu đuối, quả nhiên lừa được sự đồng cảm của Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên hất chiếc chăn ra, nắm lấy tay anh xem, quả nhiên chi chít vết kim đâm, đồng cảm nói: “ Cố Tử Thần, anh.......”
Cố Tử Thần tranh thủ dựa vào vai cô: “ Niên Niên, ôm một lát có được không?”