Tô Niên Niên bình tĩnh nói: “ Tống Dư Hi, xin cậu đấy, mau đến cứu anh ấy.”
Tống Dư Hi cười khẩy: “Tô Niên Niên, cậu đúng là đồ không biết xấu hổ, vì một người đàn ông mà chuyện gì cũng làm được.”
Tô Niên Niên giữ chặt gấu áo, không phản kháng.
Cô tình nguyện mong nhóm máu của mình và Cố Tử Thần giống nhau, dù cho truyền bao nhiêu cho Cố Tử Thần cô đều đồng ý.
Ai mà muốn hạ giọng đi cầu xin người khác chứ, nhưng vì Cố Tử Thần, cô đồng ý cầu xin Tống Dư Hi.
“ Xin cậu đấy, cứu Cố Tử Thần được không, giúp tôi một lần có được không?” giọng nói Tô Niên Niên nén rất nhỏ, tâm trạng dường như bị nén nghẹn ở cổ, Tống Dư Hi là cọng cỏ cứu mạng còn lại, dù cho thế nào cô cũng không dám buông tay.
Tống Dư Hi lại chế giễu cô mấy câu, rồi tắt điện thoại.
Cô ta mở màn hình điện thoại, mở một album ảnh mã hóa, bên trong dày đặc những bức ảnh của Cố Tử Thần.
Năm đó trên diễn đàn của trường các nữ sinh đăng những bức ảnh chụp trộm lên, cô ta dùng chiếc điện thoại cũ kĩ trước đây chụp lại, từng chút một, đi theo cả thanh xuân của cô ta.
Cô ta thích Cố Tử Thần, nhưng đó là bí mật lớn nhất được cất giấu tận sâu trong lòng cô ta.
Nhưng nếu như Cố Tử Thần chết đi.... Tống Dư Hi rùng mình run cầm cập, xách chiếc túi và áo khoác đi nhanh đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Tống Dư Hi hỏi han một chút là tìm được phòng bệnh của Cố Tử Thần, tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Niên Niên mặt mũi thảm hại ở hành lang.
Tô Niên Niên nhìn thấy cô ta, đôi mắt mờ tối bỗng dưng sáng bừng lên, muốn nói gì đó với cô ta, nhưng Tống Dư Hi không kiên nhẫn ngắt ngang cô, “ Cố Tử Thần thế nào rồi?”
Diệp Thanh Nhã cau mày, dựa vào trực giác của cô, nữ sinh này cũng chẳng lương thiện gì.
Cô đưa Tô Niên Niên ra sau che chở, “ Bác sĩ còn đang điều trị, tình hình cụ thể chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Tống Dư Hi đi giày cao gót đến trước cửa phòng bệnh, qua tấm kính thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy Cố Tử Thần sắc mặt trắng bệch, vết máu nửa thân trên loang lổ, mấy bác sĩ y tá đang vây quanh làm phẫu thuật cho anh.
Trong lòng cô ta quặn thắt, gần như khi sắp nói lấy máu của tôi đi, cô ta nhìn thấy khóe miệng Cố Tử Thần khẽ động, trong khoảnh khắc sững sờ ở đó.
Cố Tử Thần trong trạng thái hôn mê, không nói được câu dài, chỉ có thể bật ra mấy âm tiết: “ Niên Niên, đừng sợ.”
Khóe mắt Tống Dư Hi đỏ hoe, tại sao vào lúc này rồi, người anh ấy nghĩ đến không phải bố mẹ, không phải bạn bè, không phải cô ta.
Mà là Tô Niên Niên.
“ Người cùng quan hệ huyết thống bao giờ mới đến, không phải nói bố của người bệnh cũng cùng nhóm máu sao?” Y tá cuống lên thúc giục, kéo Tống Dư Hi quay về hiện thực.
Cô ta ngoảnh đầu, ánh mắt Tô Niên Niên đầy kỳ vọng nhìn cô ta, không khí như quánh đặc lại, đôi mắt đen sáng.
Cô ta nhếch môi nở nụ cười, đi đến trước mặt Tô Niên Niên, từ cao nhìn xuống, “ Tô Niên Niên, cầu xin tôi đi, nếu không quỳ xuống cho tôi.”
Tô Niên Niên hít sâu mấy hơi, cơ thể run rẩy, còn chưa đợi động tác của cô, Diệp Thanh Nhã đã bước lên trước, khẽ mỉm cười, một cái tát đau điếng giáng trên mặt Tống Dư Hi.
“ A.” Tống Dư Hi bị cô tát cho loạng choạng sang một bên, đôi giày cao gót lại không vững chân, suýt chút nữa ngã trên đất.
“ Nếu như cô muốn lợi dụng lúc này mà lên mặt nạt người, tự cho mình hơn người, Tống tiểu thư, cô có thể về được rồi, ở đây không chào đón cô.” Diệp Thanh Nhã lạnh nhạt nói, Cố Lí ở bên cạnh thở dài, khẽ giọng dặn dò hai câu với y tá, lẳng lặng đi vào phòng hiến máu.
Mặt Tống Dư Hi rất nhanh đã sưng lên, nhưng vẫn không chịu để yên, độc ác trừng mắt nhìn Tô Niên Niên, “ Cậu không cầu xin tôi, nếu như anh ấy chết thì làm thế nào?”