Chào tạm biệt Giang Mộ, Cố Tử Thần và Tô Niên Niên đi ra khỏi nhà hàng, giữa hai người mơ hồ có phần ngại ngùng.
Tô Niên Niên im lặng mãi, mới nói: “ Thầy Giang nói với em một vài việc, em muốn biết có phải là thật hay không.”
Cô lại kể những lời Giang Mộ nói một lượt, Cố Tử Thần ho một tiếng, bình thản “ uh” một tiếng.
Tô Niên Niên đột nhiên khoác lấy cánh tay cậu, mặt đỏ lên, “ thế tại sao anh không giải thích với em.”
Cố Tử Thần nào nghĩ nhiều như thế, bên trên còn có ông Cố nữa, anh quá sợ Tô Niên Niên biết những chuyện ông Cố làm, càng sợ Tô Niên Niên vì ba anh có ý gì ép buộc với anh.
Anh gãi gãi đầu, “ Niên Niên, đừng hỏi nữa, anh thấy ngại rồi ấy.”
Tô Niên Niên không chịu yên, lẩm bẩm nói: “ Sau này nếu như anh lại lừa em, em sẽ không để ý anh nữa, dù cho anh có điều gì khó nói, dù cho anh có nỗi khổ tâm gì trong lòng, em sẽ không nghe anh giải thích.”
Giữa người yêu nhau, vốn dĩ chính là hai bên nên tin tưởng nhau.
Cố Tử Thần giữ lấy vai cô, nghiêm túc nói: “ Sau này sẽ không thế nữa, Niên Niên, tin anh.”
Hai người nhìn nhau, mặt lại ửng đỏ.
Trước đây khi yêu cũng không thế này, bâu giờ hai người giống như bắt đầu lại từ đầu vậy.
Cố Tử Thần nắm lấy tay Tô Niên Niên, kéo cô đi về phía chỗ để xe, khẽ hỏi: “ Niên Niên, em không giận anh nữa phải không?”
Tô Niên Niên hừm một tiếng: “ Đương nhiên giận rồi, anh sau này phải chịu khó thể hiện, nếu không em sẽ cho anh vào danh sách đen.”
Cố Tử Thần cười lên, “ được.”
Hiểu lầm giải tỏa, tất cả đều trở nên sáng lạn, Cố Tử Thần còn mở một bài hát tiếng anh.
“ i love you baby, and ifits quite allright i need you baby to the lonely night i love you baby.........”
Tô Niên Niên nghe mà mặt đỏ tim nhảy nhót, lén lút nhìn Cố Tử Thần, cảm thấy trong lòng đầy ngọt ngào.
Một chiếc xe từ phía sau họ phi lên, Tô Niên Niên nheo mắt nhìn, cửa sổ chiếc xe đó không đóng, cô thấy một bóng người quen thuộc, trong lòng chột dạ, hỏi: “ Cố Tử Thần, Tả Tư Hàn bây giờ thế nào rồi.”
Tâm trạng Cố Tử Thần rất tốt, nghe thấy cô nhắc đến Tả Tư Hàn, nghĩ một lát mới nói: “ Bị tạm giữ rồi, sao thế.”
Tô Niên Niên không trả lời, mà nhìn kỹ biển của chiếc xe phía trước, lấy điện thoại ra search, quả nhiên chủ xe là Tả Tư Hàn.
Sắc mặt cô trắng bệch, còn chưa kịp nói gì, Tả Tư Hàn đột nhiên quặt đầu xe, quay ngược lại lao về xe của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần ý thức được có gì đó khác thường, quay mạnh vô lăng vòng qua xe của Tả Tư Hàn, còn chiếc xe đó tốc độ cực nhanh, đâm vào mấy chiếc xe, dồn xe của Cố Tử Thần đâm liên tiếp vào hai chiếc xe, Tô Niên Niên hét lên một tiếng, nhắm mắt lại.
Đợi khi cô mở mắt, mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Cửa kính phía trước của xe Cố Tử Thần gần như vỡ vụn, cả phía trước bị lõm sâu, túi khí an toàn và dây an toàn phát huy tác dụng, cô cảm thấy mình không bị thương gì.
Mấy giọt chất lỏng chảy từ trên cổ cô xuống, cô nhìn sang một bên, run rẩy muốn mở mồm, nhưng lại không nói được câu gì.
Một tay của Cố Tử Thần đỡ lấy sau gáy cô, bị thủy tinh và vật nhọn đâm chảy máu.
Anh cau mày, khàn giọng hỏi: “ Không sao chứ?”
Nước mắt Tô Niên Niên lập tức chảy ra.
Khoảnh khắc sống chết, người đầu tiên anh nghĩ đến không phải bản thân, mà là cô.
Cô ý thức nhìn sang chiếc xe đối diện, Tả Tư Hàn nhìn cô nở nụ cười đắc thắng.
Toàn thế giới đều im lặng.