Trưa ngày hôm sau, Tô Niên Niên bắt xe đi đến điểm hẹn với Giang Mộ.
Giang Mộ đã ở đó chờ cô từ lâu, nhìn thấy cô đến đưa menu cho cô: “ Muốn ăn gì em cứ gọi nhé.”
Tô Niên Niên cũng không khách sáo, gọi nhanh mấy món thích ăn, giả bộ không để ý hỏi: “ Thầy giáo, gần đây thầy bận gì mà lâu rồi không thấy quay lại.”
Giang Mộ cười cười: “ Ở Hi Thành mở một lớp dạy nhạc, dạy một vài đứa trẻ đánh đàn.”
Nụ cười anh hiền hòa, khiến Tô Niên Niên có cảm giác như quay về thời cao trung.
“ Thế thì tốt quá, thầy lợi hại như thế, nhất định sẽ dạy ra những thiên tài âm nhạc.” Tô Niên Niên uống ngụm nước ép, che giấu sự thất thần của mình.
Giang Mộ dịu dàng nhìn Tô Niên Niên, mỉm cười nói: “ Niên Niên, em lớn rồi.”
Tô Niên Niên cười hì hì, cầm cốc nước tiếp tục uống.
Việc của em và Cố Tử Thần thầy đã nghe nói rồi, cũng trên weibo nhìn thấy video hai em ở tiệc đính hôn, thế các em dự định bao giờ đính hôn.” Giang Mộ lắc lắc điện thoại.
Tô Niên Niên ngại ngùng nói: “ Thầy giáo, hai bọn em chưa đi đến bước đó.”
Giang Mộ cau mày: “ Ồ là cậu ấy đối với em không tốt,hay là em còn có suy nghĩ gì khác.”
“ Không phải, con người Cố Tử Thần rất tốt.” Tô Niên Niên vội vàng giải thích, “ Có điều có lúc anh ấy quá tốt, khiến em luôn cảm thấy mình không xứng với anh ấy.”
Giang Mộ cười lên, giống như người từng trải, “ Trong tình yêu, làm gì có xứng hay không xứng, thích là thích, đơn giản như thế thôi.”
Giống như anh đến hôm nay, đã từng nghe vô số đạo lý, vẫn không sống tốt cuộc sống của mình, không rõ ràng tình cảm của anh với Tô Niên Niên là gì.
Tô Niên Niên suy nghĩ một lúc, mới mở miệng: “ Thực ra thầy có lẽ cũng biết, em là bị anh ấy đá một lần, bây giờ lại quay về bên anh ấy, luôn cảm thấy rất mất mặt.”
Cô không thích mình thế này, nhưng không có cách nào không thích Cố Tử Thần.
Giang Mộ dường như đoán được trong lòng cô, cười nói: “ Lần này đến, thầy là muốn thay bạn học Cố lấy lại trong sạch.”
“ A?” Tô Niên Niên tò mò nhìn anh.
“ Năm đó tai nạn xe của bố em, là vì bố tôi làm, tôi vì việc đó mà cảm thấy hết sức có lỗi. Nhưng Niên Niên em biết không, thực ra bố tôi cũng là bị ép, có lẽ dùng từ này em sẽ cảm thấy rất khó nghe, nhưng, tôi muốn để em biết chân tướng năm đó.” Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Giang Mộ kể lại tất cả, “ năm đó mẹ tôi bệnh nặng, tôi lại chuẩn bị đi nước ngoài học đại học âm nhạc, bố tôi vì tiền nên đã đi vào con đường không có lối về, bị người ta mua chuộc, rắp tâm tạo một vụ tai nạn xe.”
Tô Niên Niên im lặng nghe, Giang Mộ chầm chậm nói: “ Người mua chuộc bố tôi, chính là chủ tịch HĐQT của Hướng Tả Vật Nghiệp Tả Thiên Sơn, đây là thư tự thú mà bố tôi viết trong tù có nhắc đến, Tả Thiên Sơn bị viện kiểm sát điều tra cũng thừa nhận sự thật.”
“ Những điều này em biết.” Tô Niên Niên nhìn vào mắt Giang Mộ, “ Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Cố Tử Thần chứ?”
Giang Mộ cười đau khổ một tiếng: “ Niên Niên, em còn không hiểu sao, bố tôi giấu mười mấy năm, tại sao bây giờ đột nhiên lại xuất hiện nói rõ chân tướng chứ?”
Trong đầu Tô Niên Niên lóe lên suy nghĩ, nhưng lại không dám tin mình.
“ Không sai, là Cố Tử Thần đến tìm tôi và bố tôi, cậu ấy chia tay với em, cũng là sợ Tả Thiên Sơn làm hại em, cho nên không còn lựa chọn nào khác.” Giang Mộ nửa thật nửa giả nói hết, Tô Niên Niên ngồi đối diện đã đờ đẫn từ bao giờ, cốc nước từ trong tay trượt xuống, nước ép đổ ra đầy bàn.