Tô Niên Niên nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi nói: “ Tại vì anh xấu trai, nói chuyện kiêu ngạo, tính cách lại không tốt, mỗi lần nói đều độc mồm chọc vào chỗ đau người khác, tóm lại anh chả tốt ở điểm nào!”
Cố Tử Thần thở dầi, thì ra mình nhiều nhược điểm trong lòng cô ấy như thế.
“ Ngủ đi.” Anh dịu giọng nói, “ Không thoải mái thì gọi anh.”
Tô Niên Niên cuộn người vào chăn, chỉ lộ đầu ra, đôi mắt to đen tròn chớp chớp.
“ Đại Thần Thần, anh đừng đau lòng, ôi, em miễn cưỡng thích anh một tí là được, mu..oa!” Tô Niên Niên với biểu cảm miễn cưỡng, bóng dáng Cố Tử Thần vốn dĩ định đi ra ngoài, đột nhiên dừng lại, quay người quỳ trước giường, thầm thì nói: “ em nói cái gì?”
Tô Niên Niên cười ngốc ngếch: “ Em thích anh, mặc dù anh đáng ghét như thế, nhưng em vẫn rất thích anh, uhm....đáng tiếc anh xấu xa như thế, lạnh lùng như thế, khiến cả thế giới đều vây lấy anh, anh cái gì cũng có, nhưng lúc nào cũng chỉ vứt lại một mình em.......” nói đến câu cuối cùng tâm trạng cô trùng xuống, lại cuộn người vào trong chăn.
Cố Tử Thần nheo mày lại, kéo cô từ trong chăn ra, nghiêm túc nhìn cô.
Tô Niên Niên không vui oán trách một tiếng, Cố Tử Thần từng lời từng chữ nói: “ Niên Niên, nhưng anh không thích thế giới này, anh chỉ thích mình em thôi.”
Tô Niên Niên sững người, cũng không biết nghe có hiểu hay không, chăm chú nhìn Cố Tử Thần.
Hai người nhìn nhau mấy giây, bầu không khí trong phòng trở nên ngọt ngào, Cố Tử Thần cúi người xuống, nhìn vẻ như muốn hôn.
Tô Niên Niên yếu ớt nói một câu: “ Đại Thần Thần, em muốn nôn!”
Cố Tử Thần: “.......”
------
Mười phút sau, Tô Niên Niên ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, vệ sinh xong, người đã tỉnh táo hơn nhiều.
Vố vỗ hai bên má ửng đỏ, trong đầu còn đọng lại là khi Cố Tử Thần muốn ghé sát mặt mình mà hôn.......
Đây không phải là giấc mơ mà sau khi uống say đấy chứ?
Cô thắc mắc mãi, bên ngoài Cố Tử Thần thúc giục, cô mới từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Một bộ quần áo ném lên đầu cô, Tô Niên Niên lấy từ trên đỉnh đầu cô xuống, Cố Tử Thần không nhìn cô, tai hơi đỏ, khẽ nói: “ Em có thể tự thay quần áo được không?”
Trong đầu Tô Niên Niên hiện lên những cảnh tượng không trong sáng, lắp bắp nói: “ Có thể, Cố Tử Thần, anh đừng có mà nghĩ linh tinh!”
Cố Tử Thần cau mày nói: “ Em lại nghĩ đến cái gì thế.” Có điều anh raát nhanh ý thức được Tô Niên Niên đã thay đổi cách xưng hô với anh, lẽ nào là tỉnh rượu rồi?
Thế không phải nói, những lời bày tỏ vừa nãy cô nghe thấy toàn bộ sao?
Cố Tử Thần quay người, mặt đỏ ửng lên, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ.
“ Anh.......anh đi mua chút đồ.” Anh đi hướng ra ngoài cửa, trên đường lại bị thùng rác làm vướng chân, suýt vấp ngã.
Tô Niên Niên ở đằng sau nhìn theo, cảm giác có chút khó hiểu.
Rõ ràng người nên xấu hổ là cô....mới đúng chứ?
--- ---
Khi Cố Tử Thần quay lại, đẩy cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt là Tô Niên Niên đang ngủ rất ngon lành.
Co omặc bộ đồ ngủ màu xám to rộng của mình, tư thế ngủ không thoải mái, cả người nằm với tư thế độ cao khó trên giường.
Cố Tử Thần bước lên trường, chỉnh lại tư thế cho cô, rồi đắp lại chăn cho cô. Nhìn thấy đôi môi màu hồng của cô. Nhất thời, trên khuôn mặt lại ửng đỏ lên.
Anh như trốn tránh đi ra ngoài phòng khách.
Nửa đêm, anh nghe thấy có tiếng trong phòng ngủ, vội dậy đi xem.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không kiềm được nhếch nhếch mép.