Tô Niên Niên bực bội về nhà cùng Trần Nguyên, Sở Tố Tâm quan tâm hỏi việc ngày đầu tiên đi học, bị Tô Niên Niên trả lời qua loa hời hợt.
(/)
Lăn lộn trên giường mấy cái, không biết vì sao, trong đầu Tô Niên Niên lại xuất hiện khuôn mặt đáng ghét đó.
Mặc dù cô thừa nhận, Cố Tử Thần có vẻ ngoài đúng là nam thần quốc dân, nhưng, cô chính là ghét anh ta.
Thời tiết trong lành, gió mùa thu dễ chịu.
Cố Tử Thần đi ra khỏi Huỳnh Hỏa Chi Sâm, điện thoại nhận được một tin nhắn.
“ Đến khách sạn Lệ Hiên.” Đơn giản mấy chữ, hết sức máy móc và cứng nhắc, thậm chí đến phần đề tên, đều là “ Cố tiên sinh” lạnh nhạt.
Đôi lông mi dày đen của cậu cụp xuống, nhìn giống như con vật bị thương. Lại ngẩng đầu lên, thần sắc đã hồi phục với vẻ ngoài lạnh lùng như cũ.
Cố Tử Thần lái xe, đi đến khách sạn Lệ Hiên.
Đây là khách sạn năm sao có tiếng bậc nhất Dụ Thành, bài trí sang trọng, nghe danh, là nơi tụ tập của những người có tiền Dụ Thành.
Cố Tử Thần đến một căn phòng, trong phòng đã ngồi kín người, nhìn thấy cậu đến, một người đàn ông trung niên vẫy vẫy tay với cậu. “ Tử Thần, đến bên này.”
Động tác của Cố Tử Thần cứng nhắc, dường như không ngờ lại nghe thấy từ miệng người đàn ông đó xưng hô thân thiết như thế.
Cậu chầm chậm bước đến bên cạnh người đàn ông, nhỏ giọng nói, “ Ba.”
Cố Ngôn Chuẩn vỗ vỗ vai cậu, giới thiệu với mấy người bạn thân bên cạnh. “ Đây là con trai của tôi Cố Tử Thần, Tử Thần à, đây là chú Lâm, chú Doãn.”
“ Ông Cố à, đúng là ông có phúc, con trai còn cao hơn ông nữa.”
“ Ai ya, đây chính là Tử Thần à, đúng rồi, Sơ Hạ nhà chúng tôi hình như cùng học một trường với cháu.” Doãn Vãn Việt mỉm cười hiền hậu, chỉ là không giấu được ánh mắt tinh anh, ông vẫy tay với Doãn Sơ Hạ ngồi bên cạnh, “ Sơ Hạ à, đây có phải bạn học của con không.”
Doãn Sơ Hạ đúng là cũng bị bất ngờ gọi đến ăn cơm, đang khó chịu bất an chỉnh lại váy của mình, nghe thấy bố gọi cô ta cũng mới định thần lại.
Khi cô ta nhìn thấy Cố Tử Thần bên cạnh bố của mình, ánh mắt Doãn Sơ Hạ lập tức sáng lên.
Mấy người lớn lại hàn huyên mấy câu, sau khi khen ngợi con trai con gái của hai bên, Cố Ngôn Chuẩn mới nói, “ Đi nói chuyện với Sơ Hạ đi, Tử Thần.”
Lông mi Cố Tử Thần khẽ run run, nhẹ nhàng “ vâng” một tiếng.
Quay người lại, cậu hít một hơi thật sâu, Doãn Sơ Hạ đã nhiệt tình tiến đến, thì thầm bên tai cậu, không biết nói những gì.
Cố Tử Thần chẳng buồn để ý nghe, bữa cơm này chẳng qua là vì mối quan hệ của hai bên, vừa giả dối lại chán ghét.
Trong lòng Doãn Sơ Hạ xúc động không chịu nổi, không ngờ lại gặp được Cố Tử Thần ở đây, hơn nữa ba của Cố Tử Thần lại bảo anh ấy nói chuyện với mình, điều này nói rõ cô rất có cơ hội.
“ Anh Tử Thần, ngày mai chúng ta có thể cùng đi học được không? Nhà em ở.” Cô ta vui sướng khấp khởi, cho rằng mình cũng có thể được Cố Tử Thần đưa đi học.
Cố Tử Thần dường như không nghe thấy, liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chuẩn đang nâng ly chúc tụng, cậu đứng lên, không nói câu gì mà rời đi, để lại Doãn Sơ Hạ nét mặt ngơ ngác.
Bên ngoài cửa sổ chuyển đến tiếng ve kêu ầm ĩ, Tô Niên Niên lật đi lật lại trên giường cũng không ngủ được, bò dậy mở cửa sổ, nhìn đám ve sầu quấy nhiễu.
Biết rồi biết rồi.
Tiếng ve vẫn đang tiếp tục, Tô Niên Niên nhặt cục sỏi trang trí bên cửa sổ, ném vào cái cây đó.
Định luật Newton bảo cho chúng ta, trái đất có lực hấp dẫn, cho nên viên đá đó không trúng vào cái cây có đám ve sầu, mà là rơi xuống đất.
Tạch tạch một tiếng, có âm thanh thủy tinh rạn nứt chuyển đến.
Tô Niên Niên có tật giật mình, vội vàng rụt người vào trong phòng.
Trời ơi, không phải đụng vào người rồi chứ?