Tô Niên Niên không nghĩ nhiều, thật thà trả lời: “ Mẹ cháu là Sở Tố Tâm, bố là Tô Dĩ An, đã qua đời nhiều năm trước rồi ạ.”
Nhắc đến bố, tâm trạng Tô Niên Niên lập tức trầm xuống.
(/)
Người đàn ông ở bên cạnh cô thời thơ ấu, người bố ấm áp dịu hiền, người chồng tốt, có muốn cũng không thể ở bên cạnh cô được nữa.
Dù cho bây giờ Trần Doãn Hoa đối với cô cũng rất tốt, nhưng trong lòng Tô Niên Niên, ai cũng không thể thay thế được bố cô.
Khóe môi Cố Tử Thần khẽ động, muốn an ủi Tô Niên Niên, nhưng không biết nói gì, đành im lặng.
Cạch---
Quân cờ trong tay ông Cố rơi xuống bàn cờ, làm mấy quân cờ lộn xộn, biểu cảm như ngưng đọng trên mặt.
“ Ông Cố........?” trong tiếng gọi của Tô Niên Niên, nụ cười được khôi phục trên mặt ông Cố, như chưa có chuyện gì sắp lại quân cờ, coi việc thất thần ban nãy không tồn tại vậy.
Tô Dĩ An......
Cái tên này có lẽ đã nhiều năm không nghe thấy, nhưng ông Cố vẫn còn nhớ dáng vẻ của Tô Dĩ An.
Hồi đó Tô Dĩ An cũng là trùm sỏ trên thương trường, rất hiểu thường thức của ông, lại vì chơi cờ vây hay, hai người đã từng đối đầu rất nhiều lần, thậm chí có người còn gọi hai người là “ bạn chơi cờ lâu năm”.
Ông Cố vừa chơi cờ, vừa im lặng quan sát Tô Niên Niên.
Ngũ quan sắc sảo, nước da trắng trẻo, đôi mắt trong sáng, mực chiếc váy màu trắng đơn giản, thần thái cau mày khi nghĩ nước cờ cũng rất giống bố cô.
Ông Cố giữ bình tĩnh tâm trạng, rũ bỏ hình ảnh người đàn ông mặc áo sơmi trắng, nụ cười hiền hòa ra khỏi đầu, nói liền một mạch, mỗi từ ngữ đều rất quyết đoán cay độc, Tô Niên Niên lập tức sững sờ.
“ Tiểu nha đầu, còn một quân cờ nữa, lần này muốn ta nhường cháu thế nào?” Ông Cố cười hỏi.
Tô Niên Niên tự mình hiểu mình, biết đã không còn nước lui được nữa, không nghĩ ra trò ranh ma nữa, mà là bỏ quân cờ trong tay đi, điềm nhiên nói: “ Ông Cố, ông đúng là lợi hại, cháu can tâm tình nguyện nhận thua.”
“ Ha ha ha.” Ông Cố cười sảng khoái, “ Chơi cờ với tiểu nha đầu cháu rất vui, chơi ván nữa nhé?”
Tô Niên Niên lắc lắc đầu, “ Ông Cố, cháu không muốn xấu mặt nữa......Ông cạn tàu ráo máng thế sẽ khiến cháu bị ám ảnh, cháu vẫn nên xuống lầu chơi trò địa chủ thôi.”
Lời nói không có chút gì giả dối, ông Cố lại cười, ánh mắt liếc nhìn cháu trai của mình, “ Xem ra chỉ có cháu chơi với ông rồi.”
Cố Tử Thần hơi cúi đầu, đổi vị trí với Tô Niên Niên, động tác nhanh nhẹn dọn lại bàn cờ.
Tô Niên Niên vốn dĩ muốn tìm cớ lui đi, kết quả vừa thấy Cố Tử Thần với điệu bộ này, lập tức tính tò mò lại nổi lên, thế là quyết định đứng ở ngoài xem.
Hai người thu lại quân cờ, vẫn là Cố Tử Thần đi quân cờ màu đen trước, ông Cố không nhường bước nào, hai người bắt đầu chơi.
Ông Cố trầm lặng nghĩ, Tô Niên Niên và bố cô giống nhau, mặc dù nước cờ độc đáo, thường xuyên có những suy nghĩ mà người khác không nghĩ đến, nhưng nói cho cùng vẫn là quá điềm đạm, không có tính quyết đoán mạnh mẽ. Nhưng đứa cháu này lại không giống, từng bước từng bước, chỗ sáng chỗ tối đều là cạm bẫy, không để ý một cái là rơi vào trong vòng vây của nó, ép cho ông phải dùng toàn lực mà ứng đối.
Tại vì thân thế của Cố Tử Thần không vẻ vang, đối với đứa cháu này, ông Cố không phải là thích nhất. Nhưng ông không thể không thừa nhận đó là, đứa cháu này, lại giống ông nhất.
Hai người người tiến người lùi, nét mặt trầm tĩnh, thi thoảng nhấp ngụm trà, điềm nhiên như không.
Tô Niên Niên xem sắp đứng hình rồi, hai người này quả thật quá đáng sợ.......