Tiếu Vũ không biết trời đất gì, ra sức mà chém gió.
Hừm! Ai có thể để yên được cho tên ra cửa mà không mang theo não này chứ! Tô Niên Niên tức chỉ muốn ném chiếc đĩa trong tay lên đầu hắn.
(/)
Còn chưa đợi cô ra tay, Diệp Tinh Vũ đã như con bạch tuộc lao lên trên, gào thét lên: “ Tiếu Vũ, hãy coi chúng ta như người đàn ông mà quyết đấu đi!”
Tiếu Vũ còn chưa định thần lại, hai người đã lăn lộn thành một đống.
“ A........” tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiếu Vũ rưng rưng nước mắt nói, “ Mày không phải nói quyết đấu như đàn ông sao! Tại sao lại giống như đàn bà cắn lão tử thế! Mày là đồ thần kinh, ở đâu chu ra thế.”
Diệp Tinh Vũ bực tức nói: “ Hừm, đối với loại lưu manh thối như mày, dùng chiêu gì cũng chẳng quá đáng.”
“ Sao tao lại lưu manh! Ai ya, đừng cắn nữa, mày tuổi chó à......”
Tiếu Vũ bị cắn cho mấy miếng, sắp buồn bực đến chết rồi!
Tại sao mỗi lần chỉ cần mình nhắc đến Tô Niên Niên là lại gặp đen đủi........
Còn chưa đợi cậu ta định thần lại, Trần Nguyên đã cười đứng bên cạnh cậu ta, còn niềm nở hỏi Diệp Tinh Vũ: “ Có muốn đánh đôi phối hợp không?”
Diệp Tinh Vũ: “ Vâng! Anh, em giúp anh cắn cậu ta, anh mau lên!”
Tiếu Vũ: “ T-T”
Trình Hạo mếu máo nói: “ Các người đừng đánh đại ca tôi nữa, hu hu hu, đại ca em xin lỗi, em không giúp anh được.......em đành phải giả chết vậy hu hu hu........” Biết lực chiến đấu của mình quá yếu, Hạo Hạo đáng thương đành phải trợn ngược mắt, nằm xuống đất giả chết.
Tiếu Vũ bị kéo đến một góc đánh cho tơi bời, thực ra Diệp Tinh Vũ và Trần Nguyên cũng chỉ là dọa cho cậu ta một trận, không hề xuống tay thật sự. Mấy người sau khi hành hạ cậu ta một trận, áo sơmi của Tiếu Vũ xộc xệch, mái tóc gái nhím sấy đẹp đẽ cũng bị xẹp cả xuống, cả người nhìn rất thảm hại.
Cậu ta ôm đầu, nước mắt ngân ngấn nói: “ Các người đúng là ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ đông hiếp ít!”
Nghĩ cậu ta cũng là học sinh cá biệt của Thánh Âm, trong trường những người khác làm gì có ai nhìn thấy cậu ta là không kính cẩn chứ, nhưng so với lực chiến đấu, cậu ta chính xác không phải đối thủ của Diệp Tinh Vũ và Trần Nguyên.
Trần Nguyên và Diệp Tinh Vũ hơi chột dạ, khụ khụ, bọn họ cũng là vì Tô Niên Niên mà.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, giống như tiếng khóc của ma quỷ vang vọng bên tai Tiếu Vũ.
“ Đã như thế, hay là chúng ta đấu đơn, Tiếu Vũ, cậu xem thế nào?”
Cố Tử Thần mặc áo sơmi màu tối, quần dài màu đen, nheo mắt nhìn Tiếu Vũ.
Tiếu Vũ không ngờ anh họ mình cũng xuất hiện, lập tức sun vòi lại, từ nhỏ đến lớn cậu ta sợ nhất là Cố Tử Thần, mỗi lần nhìn thấy, cậu ta lại rúm ró như chuột thấy mèo vậy.
Dù cho là chỉ số thông minh hay là thể lực, cậu ta đều bị áp đảp. Ở trước mặt Diệp Tinh Vũ và Trần Nguyên, cậu ta còn có thể ra oai một tí. Nhưng ở trước mặt Cố Tử Thần, cho cậu ta thêm lá gan cũng không dám phản kháng!
Hu hu hu, nô tì biết sai rồi, nô tì không làm được! Tiếu Vũ mặt mày đau khổ, “ Anh, em sai rồi, anh tha cho em đi.....”
Cố Tử Thần hừm một tiếng lạnh lùng, “ Tán được Tô Niên Niên? ở dưới đũng quần cậu mà hát chinh phục sao?”
Tiếu Vũ chợt như tỉnh ngộ!
Cuối cùng cậu ta cũng hiểu, thì ra Cố Tử Thần vì Tô Niên Niên mà lộ diện rồi! cậu ta dường như ngửi thấy mùi gì hay ho có thể buôn dưa lê ở đây......
“ Không không không, đó đều là nói dối, em nào dám chứ.....anh, các anh cứ nói chuyện nhé, em còn có chút việc đi trước đây!” Tiếu Vũ cũng rất nhanh nhẹn, biết chắc chắn đánh không lại Cố Tử Thần, vì để tránh tan xương nát thịt nên đối với cậu ta, chạy vẫn là kế sách.
Tô Niên Niên giương mắt ếch ra mà nhìn, điểm tâm của cô còn chưa ném vào mặt Tiếu Vũ, vậy mà đã giải quyết xong rồi?