Tô Niên Niên lấy lại hứng thú, dù sao con gái đối với những thứ này đều không có lực kháng cự, cô chớp mắt hỏi: “ Thật sao?”
“ Uh.”
“ Cố Tử Thần anh thật tốt, hình bóng anh trong lòng tôi ngay lập tức trở nên cao thượng nhất, ồ không không không, Cố nam thần, đáng yêu quá!” Tô Niên Niên hễ vui là thích khen người khác, khen đến nỗi mặt Cố Tử Thần cứng đờ lại, môi nhếch lên nở nụ cười.
(/)
Mấy ngày sau đó, tối nào Tô Niên Niên cũng sang nhà họ Cố để học phụ đạo, cái đuôi Trần Nguyên không can tâm lại theo đuôi mấy ngày, không ngoài ngoại lệ, lại bị em gái tận tay hất ra ngoài, ấm ức hận không thể thắp ngọn nến lên đỉnh đầu.
Cố Tử Thần đối với Tô Niên Niên vẫn được coi là nhẹ nhàng, chỉ là khi Tô Niên Niên không nghe lời, phát minh ra một cách trừng phạt thể xác ---
Cậu nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “ Học hành chăm chỉ, nếu không đánh vào bàn tay.”
Tô Niên Niên chỉ có nước mắt lưng tròng cam chịu, buổi tối về nhà lên trường gặm góc gối mà lòng chua xót.
Nói đi nói lại, Cố Tử Thần một lần cũng chưa đánh cô, ngoài hai lần cốc vào đầu cô, đến nói nặng cũng chưa từng nói. Chủ yếu là bề ngoài con người cậu quá lạnh lùng, mang bộ mặt có vẻ hung dữ, đối với Tô Niên Niên rất có lực uy hiếp.
Cố Tử Thần thay cô sắp xếp kế hoạch học tập, mỗi tối phục đạo hai môn, dựa vào kế hoạch khoa học, làm bài 20 phút, bình luận 20 phút, sau đó nghỉ mười phút rồi lại tiếp tục.
Mấy ngày ngắn ngủi, Tô Niên Niên cảm thấy cả người giống như Niết bàn hồi sinh vậy, tự nhiên trong người tràn đầy tự tin.
Đến nỗi mỗi lần nhìn thấy Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ lườm cô một cái, cô tuyệt đối không để yên mà lườm lại ngay.
Ai sợ ai chứ, chỉ là nhãi ranh.
Nữ sinh của lớp F đều hiểu, Doãn Sơ Hạ cậy gia thế của mình và cái gọi là thanh mai trúc mã với Cố nam thần, nhưng Tô Niên Niên hoàn toàn dựa vào khí chất và tính cách của mình, rõ ràng còn vượt qua cả Doãn Sơ Hạ. mỗi lần đều là biểu cảm cậu làm gì được tôi nào, nhưng Doãn Sơ Hạ đúng là không thể làm gì được cô.
Cô không phải Lí Ân Mỹ, thèm ăn hay buôn dưa lên, dễ mua chuộc; cũng không phải Tống Dư Hi, yếu đuối sợ sệt người khác, dễ bắt nạt.
Hơn nữa cô cũng không để ý ánh mắt của người khác, kiểu người này, dường như không cần quan tâm người khác nghĩ gì.
Doãn Sơ Hạ có thể không tức được không? Cô ta sắp tức đến phát điên rồi.
Từ khi Tô Niên Niên chuyển đến, những vầng sáng vốn dĩ thuộc về cô ta, toàn bộ đều chuyển hướng rồi. Hơn nữa nhìn thấy cô và Cố Tử Thần, Trần Nguyên, Diệp Tinh Vũ mấy người ở cạnh nhau, cô ta cực kỳ không vui.
Đến học sinh chuyển trường Đường Dư ít nói đó cũng đối tốt với Tô Niên Niên.
Cô ta cũng không chịu vừa, bảo bố mình mời gia sư về dạy cho cô ta, ngoài mỗi ngày lên lớp bình thường còn phải phụ đạo ba tiếng, hạ quyết tâm nhất định phải thắng áp đảo Tô Niên Niên ở lần thi tháng sau!
Thứ tư, trường học tuyên bố nghỉ lễ quốc khánh, chúc mừng quốc khánh.
Vui vẻ về nhà, tìm Cố Tử Thần học phụ đạo, Tô Niên Niên thức đêm đem toàn bộ phim đang theo dõi và những chương trình mới phát xem hết, thức đến hai giờ sáng mới ngủ.
Nhưng vừa sáng ra, chuông điện thoại đã không ngừng réo lên, cô mơ màng lần tay xuống gối tìm, buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, “ Alo........”
Đầu dây bên kia chuyển đến giọng nói tỉnh táo lạnh nhạt của Cố Tử Thần: “ Tô Niên Niên, tám giờ rồi còn chưa dậy, cô quên hôm nay phải đến trường trang trí báo tường à?”
Tô Niên Niên đang chìm trong cơn buồn ngủ, giật mình nghĩ, có chuyện này sao? Sao cô lại không nhớ gì thế.
“ Cho cô nửa tiếng, tôi đợi ở cửa nhà cô.” Cố Tử Thần tắt điện thoại, Tô Niên Niên lại moi lại kí ức.
Ôi—cô nhớ ra rồi, là báo tường tuyên truyền của đại hội thể thao trường!